Triều Lan nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi là Long Ưng phải không?
Bờ môi Long Ưng cách nàng không đến ba tấc (khoảng 10cm), nghe vậy như bị điểm huyệt, cả người bất động, thở dài:
- Sao Trưởng công chúa đoán được?
Triều Lan mở đôi mắt đẹp ra, lộ vẻ vui sướng, nói:
- Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã thấy rất lạ, mặt của ngươi đúng là rất xấu, nhưng lại có đôi mắt vô cùng thu hút, mặt và mắt không phù hợp, nhưng hợp lại một chỗ, thì lại càng nhìn càng thuận mắt.
Long Ưng lễ phép hỏi một câu:
- Có thể hôn nàng không?
Đôi mắt Triều Lan lóe lên vẻ dịu dàng, lơ đãng nói:
- Mùa hoa nở năm sau, Triều Lan sẽ đến một quốc gia ở phía tây làm vương hậu của người Sơ Lặc, ngươi chỉ cần giữ lại trinh tiết cho Triều Lan, còn thì muốn làm gì cũng được.
Long Ưng chán nản, nằm nghiêng qua một bên, lửa dục hoàn toàn tan biến, nằm song song với nàng trên chiếc chiếu, ngửi mùi thơm cơ thể nàng cùng mùi mốc meo trong căn phòng.
Bầu trời bên ngoài đã tối đen, các khách trọ khác đều đã đi lo việc của họ, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Triều Lan ngồi dậy, nàng cúi thân thể mềm mại xuống nhìn hắn, nói:
- Ta biết là ngươi muốn đến cao nguyên, giúp bằng hữu của ngươi là Vi Khất Lực Từ Thượng Triển đối phó với kẻ địch. Hắn cũng là bạn tri giao với Vương huynh. Ngươi muốn ta giúp ngươi như thế nào?
Long Ưng kinh ngạc nói:
- Nàng đang nói tới ai vậy? Ta chưa từng nghe một cái tên kỳ quặc như vậy!
Triều Lan giải thích:
- Vi Khất Lực Từ Thượng Triển chính là Hoành Không Mục Dã, cái tên đó mới là tên Thổ Phiên vốn có của hắn, “Vi” là họ của hắn. Trước kia, để tạo ấn tượng với người Hán các ngươi, hắn mới sửa là Hoành Không Mục Dã cho đẹp. Hắn là một người thân thiện, hiểu rõ đại cục. Dưới sự dẫn dắt dân Thổ Phiên của hắn, vùng này của chúng ta mới có hy vọng được hòa bình.
Long Ưng ngồi dậy, vỗ vỗ khuôn mặt nàng, định gỡ mặt nạ của hắn xuống, Triều Lan giữ tay hắn lại.
Long Ưng không hiểu, nhìn nàng.
Triều Lan chợt nói:
- Người mà ta yêu mến chính là người có gương mặt xấu xí này. Từ lúc Triều Lan bắt đầu hiểu chuyện đến nay, chưa bao giờ từng vui vẻ như thế này. Mong biết bao nhiêu được theo ngươi đến cao nguyên, nhưng ta là con cháu hoàng tộc, thân này đã không thuộc về mình, mà thuộc về nhân dân Vu Điền (sic!) Nói đi! Mặc dù Vương huynh đoán được là bọn chúng đang đuổi bắt ngươi, nhưng không biết là ta đến gặp ngươi. Chỉ cần biết ngươi là Long Ưng, huynh ấy sẽ cam tâm tình nguyện hỗ trợ.
Long Ưng nói:
- Anh em nàng không sợ đồng thời đắc tội với cả hai nước Thổ Phiên và Đột Quyết sao?
Triều Lan nhìn hắn bằng ánh mắt quyến rũ, duyên dáng nói:
- Trước kia thì rất sợ, Thổ Phiên và Đột Quyết liên minh lại càng là cơn ác mộng lớn nhất đối với các nước quanh đây, nhưng bây giờ ta không sợ! Bởi vì đã có Long Ưng!
Long Ưng nói:
- Ta tự có biện pháp đối phó với bọn chúng, anh em nàng cũng không cần phải dính vào. Tuy nhiên, ta lại cần nàng giúp ta một việc có liên quan tới bọn buôn người.
Triều Lan kìm lòng không đậu, nhào vào lòng hắn, ôm chặt eo của hắn, dịu dàng nói:
- Ban nãy Ta Nhi Thoát được bọn buôn người phái đến đối phó ngươi. À, Ta Nhi Thoát cũng giống như “bộ đầu” của người Hán các ngươi. Ta đã sai người dẫn hắn tới gặp Vương huynh. Vương huynh đưa ra cho hắn hai lựa chọn: Một là bị ngũ mã phanh thây, cả nhà bị chém đầu; Hai là không truy cứu chuyện trước kia. Ta Nhi Thoát sợ tới mức “những thứ kia” suýt nữa không giữ lại được trong cơ thể (tác giả diễn đạt một cách...ý nhị-ND), phải dẫn quân của Vương huynh đi bắt người. Thế nhưng, khi đến nơi, chỉ toàn là lều không bóng người, phần lớn “món hàng” đã bị đưa đi nơi khác rồi.
Long Ưng khẳng định:
- Chắc chắn là có người nằm vùng mật báo rồi.
Triều Lan tựa khuôn mặt xinh đẹp trên vai hắn, hơi thở thơm như hoa lan, nói bên tai hắn:
- Lúc ấy chính ta ở bên cạnh giám thị. Quả thật có người nằm vùng mật báo. Vương huynh cũng rất đau đầu, diện liên quan rất rộng, khiến huynh ấy không biết phải bắt đầu điều tra từ đâu.
Một tay Long Ưng vuốt ve lưng nàng, tay kia đặt trên bắp đùi đầy đặn của nàng, yêu thương nói:
- Muốn bắt giặc, trước hết phải bắt vua, chỉ cần tiêu diệt mấy tên cầm đầu, những người còn lại thì xử lý khoan hồng, thế lực bao che cho bọn buôn người sẽ tự tan mà không cần phải tấn công.
Triều Lan nói:
- Nhưng khó đối phó nhất, chính là lão đại Tát Luân Đa của bang Vu Điền, chẳng những hắn có võ công cao cường, lại còn có hơn trăm “tử sĩ” (như “dũng sĩ cảm tử” - ND) theo bảo vệ.
Long Ưng cười nói:
- So với Tẫn Trung, hắn là cái thá gì? Để ta đối phó hắn cho.
Triều Lan thở ra, nói:
- Ưng gia vuốt ve, người ta thấy rất dễ chịu.
Long Ưng kìm nén dục vọng, nói:
- Tên Ta Nhi thoát kia có khai ra tin tức gì có ích không?
Triều Lan nói:
- Hắn chỉ chuyên nhận tiền, vàng, không biết nhiều lắm, chỉ biết là bọn chúng mới đưa mười hai thiếu nữ từ Quy Tư đến, tập trung cùng một chỗ với tám thiếu nữ đến từ Nga. Hắn nghe nói còn khoảng hai mươi hai thiếu nữ từ Tiểu Bột Luật (1) tới. Sau khi tới đông đủ, sẽ lập tức lên đường. Chuyện này hẳn là xảy ra cách đây hai, ba ngày.
Long Ưng nói:
- Ta nhất định cứu tất cả các nàng ấy ra. Hừm, sau khi cứu người, các ngươi định xử lý các nàng ấy thế nào? Đây là vấn đề đau đầu, rất khó giải quyết.
Triều Lan vui vẻ nói:
- Người ta đã bảo Vương huynh suy nghĩ kỹ việc này rồi! Chúng tôi sẽ phái đoàn đặc sứ, đưa các nàng trở về nước của mình, nhân tiện tặng lễ vật giao hảo, nhất cử lưỡng tiện.
Long Ưng thầm kêu không ổn, nếu thế thì Thôi Lão Hầu sẽ bị vỡ mộng mất! Hắn vội hỏi:
- Cũng phải xem ý nguyện của chính các nàng, nếu muốn ở lại, Trưởng công chúa có thể nhận các nàng làm tỳ nữ, sau này sẽ tính sau.
Triều Lan nói:
- Ý kiến hay, bởi vì đã bị cha mẹ đem bán, nhiều khi họ không muốn trở lại với những người làm cha mẹ mà nhẫn tâm như vậy.
Long Ưng nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, nói:
- Trưởng công chúa có thể tập hợp một đội năm trăm binh lính tinh nhuệ chờ tin của ta ở ngoại thành, để lúc cần thiết, lập tức tham gia cứu người?
Triều Lan nói:
- Sẽ làm như thế.
Sau khi trao đổi biện pháp liên lạc, Long Ưng khẽ hôn Triều Lan rồi vội vàng rời quán trọ.
Đèn đuốc sáng rực trên quảng trường rộng lớn, người đông nghìn nghịt, đúng với biệt danh “Bất Dạ” (không có đêm) của thành Vu Điền, các thương nhân từ các quốc gia cung cấp nhiều hình thức giải trí.
Những lều rất lớn kia chẳng những là nơi biểu diễn ca múa, còn có tạp kỹ, xiếc, ảo thuật. Một trong số đó là lều đấu vật, bố trí các trận đấu giữa các hảo thủ từ các nước, để người xem đặt cược, người tổ chức lấy tiền thưởng chia cho người thắng trận, kẻ bại cũng có thể được chia một phần nhỏ. Bởi vì tiền cược rất lớn, cho nên không thiếu người lên đài tham gia thi đấu, người đánh cược càng đổ xô vào, hết sức đông đảo.
Dưới lều treo những đèn lồng đủ màu, khiến không khí trong quảng trường đầy huyền ảo.
Hàng hóa ở các quầy hàng không nhiều bằng ban ngày, nhưng vẫn khá nhiều, tập trung ở một bên tường thành.
Long Ưng không ngừng ngắm nhìn gái đẹp. Phụ nữ địa phương đến tham gia náo nhiệt, đều mặc trang phục truyền thống rất đẹp, đầu đội mũ đủ màu, tạo nên cảnh tượng rất vui mắt. Lại còn có những cô gái đến từ các nước lân cận, rất nhiều cô có sắc đẹp không tầm thường.
Long Ưng như mở cờ trong bụng, thiếu chút nữa đã quên mình đang mang một sứ mệnh.
Sau khi dạo qua một lượt, làm quen với địa thế trên quảng trường, hắn đi về phía căn lều lớn của đoàn ca múa Thiên Trúc, chen vào giữa dòng người đông đúc, cảnh tượng trống trải không một bóng người trên sa mạc đã hoàn toàn bị vùi lấp trong ký ức.
Vài ánh mắt sắc bén rơi vào người hắn.
Từ xa Long Ưng đã nhìn thấy bọn chúng, thầm vui mừng, biết đám Trì Thượng Lâu đang xem ca múa trong lều, để thủ hạ canh chừng bên ngoài. Cũng có thể thấy được, việc Uất Trì Cảnh chú ý đến hoạt động buôn người, đã tạo thành sự uy hiếp rất lớn đối với bọn chúng.
Thấy được nhược điểm bọn chúng phải kiêng dè đối với Vu Điền Vương, Long Ưng có thể lợi dụng cơ hội để tấn công bọn chúng. Nếu như hắn có thể cắt đứt hoạt động của bọn buôn người ở Tây Vực, sẽ tạo thành sự đả kích không thể bù đắp đối với Đại Giang Liên, bởi vì chúng cấu kết với bọn Thổ Phiên bản địa làm chuyện xấu.
Bốn người từ bốn hướng khác nhau, chen qua đám đông tiến về phía hắn, mắt lóe lên một cách hung dữ, đằng đằng sát khí.
Hai tên từ phía trước mặt, hai tên khác từ sau lưng, từ từ tới gần.
Long Ưng rất tức giận, ở một nơi đông đúc như thế này, một khi hai bên động thủ, sẽ sinh ra hỗn loạn khó lường, huống chi không ít người địa phương còn dìu người già, dắt trẻ con đi dự cuộc vui. Từ đó đủ thấy bọn này hoành hành ngang ngược, bất chấp sự nguy hiểm gây ra cho người khác.
Trong phút chốc, hắn tăng tốc độ, tiếp cận hai tên trước mặt, chỉ với khoảng cách hơn một trượng, hắn đã trái tránh, phải né qua năm người, lại lợi dụng họ để che chắn tầm nhìn của kẻ địch, rùn người xuống, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, tận dụng tối đa cảnh chen chúc.
Trong lúc hai kẻ địch hoa mắt rối loạn, không nhận ra kịp góc độ và thời điểm hắn di chuyển, hắn đã thản nhiên đi xuyên qua giữa hai người. Bất chợt hai tên đó đồng thời quỵ trên mặt đất, đau đến mức cong gập cả người, mỗi tên bị Long Ưng đánh cho một quyền, tuy nhiên đến lúc ngã xuống, chúng vẫn không nhận ra được hắn ra tay như thế nào.
Hai tên còn lại quá sợ hãi, chạy tới nâng đồng bọn dậy, trong khi đó, Long Ưng đã lẩn vào trong đám người đang đứng trước cửa lều chờ xem màn biểu diễn tiếp theo.
Long Ưng ra vẻ dữ dằn, bặm trợn, chen lấn một hơi thẳng đến trước cửa lều.
Bốn người đàn ông vạm vỡ người Thiên Trúc nổi giận mắng hắn, một người trong số đó đưa tay ra chặn hắn lại.
Long Ưng biết thời biết thế, nhanh nhẹn móc ra một thỏi vàng, nói bằng tiếng Thổ Phiên:
- Để cho ta vào, thỏi vàng này sẽ là của các ngươi.
Thiên Trúc ở phía nam của Thổ Phiên, hẳn là họ hiểu tiếng Thổ Phiên.
Mà nghe không hiểu cũng chẳng sao, nhìn thấy vàng là được, đó là thứ ngôn ngữ dễ hiểu nhất.
Một tên lanh lợi nhất trong bọn nhanh nhẹn nhận lấy thỏi vàng, lập tức tránh ra cho hắn vào.
Long Ưng đắc ý tiến vào, ngay tức khắc bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn, quên mất mục đích tới đây để làm gì.
Trong căn lều lớn vuông vức, hơn trăm người đã nộp vàng đứng xem ca múa, ai cũng mở to mắt không chớp thưởng thức cuộc biểu diễn trên sân khấu.
Một phía lều dựng một sâu khấu hình tròn, cao khoảng một trượng, đường kính một trượng rưỡi (gần 5 mét). Năm vũ nữ Thiên Trúc đang biểu diễn một điệu vũ gợi cảm, mê hoặc lòng người.
Phía sau là bảy nữ nhạc công, đang chơi các nhạc khí gõ, gảy và thổi, tiết tấu rõ ràng, du dương dễ nghe, mang âm điệu đặc trưng của âm nhạc Thiên Trúc.
Các nữ vũ công nhảy múa theo tiếng nhạc, các nàng đều là những thiếu nữ chừng mười sáu, chiều cao như nhau, quần áo trên người được làm từ những lá vàng mỏng, chỉ che bộ ngực và phần bụng dưới, từng mảng lớn cơ ngực no đủ, eo thon hoàn toàn phơi bày trước mắt người xem, lộ rõ dáng vóc cao gầy và tư thế động lòng người của các nàng.
Trên đầu mỗi nàng đều đội mũ hình tháp nhọn màu vàng, trông các nàng như những nữ thần toàn thân lấp lánh ánh vàng.
Dưới ánh sáng rực rỡ của đèn đuốc, dung mạo năm nàng như vẽ, đôi mắt to xinh đẹp như những hạt ngọc chuyển động linh hoạt, phối hợp không chê vào đâu được với những động tác vũ đạo lạ lẫm, khiến người ta cảm thấy như cả tâm hồn và linh hồn của các nàng đều hoàn toàn hòa nhập làm một với điệu múa.
(1) Tiểu Bột Luật: một quốc gia cổ, ở vào khu vực hiện nay là tây bắc Kashmir, thuộc Pakistan.