Long Ưng thong dong nói:
- Vì Trương Giản Chi đại nhân nói rằng Quốc Lão nhất định sẽ giữ bí mật cho ta. Điều quan trọng hơn nữa là đường sống duy nhất của ta bây giờ là để Lý Hiển phục vị, lên ngôi hoàng đế. Tiểu tử đó sẽ tự thoát thân được từ khốn cảnh, tất cả mọi vấn đề khó khăn sẽ được gỡ bỏ.
Địch Nhân Kiệt trầm tư phút chốc rồi gật đầu nói:
- Ta nhất định sẽ giữ bí mật cho ngươi. Ôi! Việc phục hồi Trung Tông chắc chắn không dễ dàng gì. Bởi lẽ trong vòng hai ngày nữa, Thánh thượng sẽ công bố trong vòng một, hai ngày nữa. Năm tới sẽ tổ chức lễ tết tại Vạn Tượng Thần Cung, lấy Võ Thừa Tự làm người hiến rượu đầu tiên, Võ Tam Tư làm người hiến cuối cùng, Thái tử Lý Đán chỉ có thể đứng ngoài.
Rồi y lại nói:
- Nói vậy ngươi là Tà Đế niên đại mới, người cuối cùng của Ma Môn. Ôi! Cũng là cao thủ lợi hại nhất sau Thạch Chi Hiên. Giờ đây ta thực sự cảm thấy đau đầu vì ngươi.
Long Ưng cười nói:
- Tiểu tử chỉ là làm lợi cho Tà Đế thôi. Còn về hiến rượu lần đầu lần cuối, Quốc lão không cần lo. Theo ta thấy chiêu này của Thánh thượng là để vất đá hỏi đường, muốn kiểm tra phản ứng của quần thần. Bởi lẽ Thánh thượng biết rõ hơn bất kỳ người nào khác. Nếu như để tên khốn Võ Thừa Tự trở thành người thừa kế ngôi vua, thiên hạ nhất định sẽ chia năm xẻ bảy, không có kết cục nào khác.
Địch Nhân Kiệt vui mừng nói:
- Ngươi nói vậy có căn cứ gì không?
Long Ưng đáp:
- Đương nhiên là có căn cứ rồi. Chính là chuyện Phong Quá Đình đi ra ngoài. Nhưng vì tiểu đệ đã hứa với Phong công tử, nên không tiện tiết lộ ra.
Địch Nhân Kiệt bất mãn nói:
- Lại còn giở trò giấu diếm nữa.
Long Ưng cười nói:
- Thế nào cũng được, giờ tiểu tử có thể tìm Ngẫu Tiên cô nương đi chơi một chút không?
Địch Nhân Kiệt cười khổ nói:
- Có lẽ ta càng phải cấm hai người qua lại với nhau hơn. Có phải không?
Hai người nhìn nhau, không nhịn nổi phá ra cười, khiến những người xung quanh đều quay lại nhìn họ.
Long Ưng thấp giọng nói:
- Quốc lão yên tâm, tiểu tử còn rất nhiều tin tức cơ mật khác. Quốc lão hãy tin tưởng tiểu tử, tiểu tử đứng ở bên Quốc lão đấy.
Đúng lúc đó tiếng nhạc tiếng trống rền vang, tiếng chuông và tiếng trống cùng vang lên.
Tất cả quỳ xuống nghênh giá.
Long Ưng không muốn mình quá nổi bật, vội vàng quỳ xuống chiếu.
Lòng hắn thầm nghĩ Hoành Không Mục Dã giới thiệu thật hay ho, ép hắn phải ngồi ở vị trí đầu. Không biết ngồi bên cạnh hắn sẽ là tên khốn nào. Đúng là thiếu đạo nghĩa bạn bè.
Hắn không nhịn nổi bèn nhìn trộm xung quanh.
Võ Chiếu mặc long bào, một tay để lên khuỷu tay của người dẫn đường Bàn công công, uy nghiêm bước vào đại điện.
Hoành Không Mục Dã bước sau hai bước, để phân rõ địa vị. Tên này đã thay bộ quần áo lễ phục và mũ miện của dị quốc, từ trên xuống dưới lấp lánh ánh vàng, như trở thành một người khác.
Đằng sau hai người có hai hàng người đi theo. Đằng sau Võ Chiếu là Lý Đán hào hoa phong nhã và Thái tử phi. Đằng sau nữa là Võ Thừa Tự, Võ Tam Tư, Thái Bình công chúa trang điểm cao quý đoan trang và một đám nhân vật hoàng tộc. Trong số đó, có hai gã đàn ông tô son điểm phấn, không cần nói cũng biết là Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông.
Đằng sau Hoành Không Mục Dã là đoàn mỹ nữ dị tộc với trang phục lộng lẫy gồm 18 người. Ai nấy đều trang điểm xinh đẹp, phục trang quý phái. Người đi đầu là một cô gái tóc vàng đẹp nhất trong đoàn mỹ nữ. Vẻ đẹp của nàng tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ làm lu mờ xung quanh, ngay lập tức khiến Thái Bình công chúa kiều diễm cũng phải thất sắc vài phần. Đằng sau đoàn mỹ nữ mới là hơn hai mươi cao thủ Thổ Phiên. Long Ưng nhìn đến đó mà hoa cả mắt, hắn ngầm hiểu ra Hoành Không Mục Dã không phải là không có đạo nghĩa, mà là quá đạo nghĩa.
- Bình thân!
Long Ưng ngồi dậy. Mỹ nữ tóc vàng ngồi xuống bên cạnh hắn. Hắn ngửi thấy mùi thơm như hoa lan trên người nàng, bèn quay đầu sang nhìn. Vừa đúng lúc đôi mắt đẹp của mỹ nữ tóc vàng Mỹ Tu Na Phù cũng đưa sang nhìn hắn. Cô gái đẹp cúi đầu ngượng ngịu như tối qua, làn da trắng ngần hơi hiện sắc hồng. Long Ưng nhớ đến lời Hoàng Không Mục Dã từng nói, nàng rất hiếm khi đỏ mặt, trong lòng hắn thầm kêu khổ. Giờ đây tương lai của hắn còn chưa vào đâu. Nhân Nhã và hai cô gái đã khiến hắn có gánh nặng rất lớn, sợ rằng không bảo vệ được họ. Nếu như có thêm một đại mỹ nữ được người người chú ý là Mỹ Tu Na Phù, thì hắn càng vướng víu chân tay gấp bội.
Võ Chiếu và Hoành Không Mục Dã mỗi người ngồi xuống một chỗ. Võ Chiếu chính thức tuyên bố quốc yến bắt đầu. Gần trăm cung nữ đi theo hàng dài từ hai bên bàn chính, rót rượu và đưa thức ăn lên cho mọi người.
Long Ưng đang ngồi nghiêm chỉnh, không dám nhìn sang Mỹ Tu Na Phù, cũng không muốn gặp phải ánh mắt độc ác của Võ Thừa Tự và anh em họ Trương, hoặc là ánh mắt của Thái Bình công chúa.
Sau khi đám cung nữ lùi vào trung điện, Võ Chiếu dẫn quần thần đi chúc rượu Hoành Không Mục Dã, rồi nói lời phát biểu đã được viết trước, sau đó đến lượt Thổ Phiên chúc rượu cảm tạ.
Không khí trong đại điện trở nên thoải mái. Mọi người tự ăn uống tự nói chuyện. Đương nhiên không ai dám nói to.
Tiếng trống nhạc cất lên. Một đoàn vũ nữ mặc bộ quần áo đầy màu sắc như những chú bướm bước vào, vừa múa vừa hát. Võ Chiếu là người đầu tiên vỗ tay hưởng ứng, không khí đại điện sôi nổi hơn, nóng bỏng hơn.
Mỹ Tu Na Phù xinh đẹp đung đưa cơ thể theo điệu nhạc, kiều diễm vô cùng. Ngay lập tức đám người Võ Thừa Tự ngồi phía đối diện nhìn chằm chằm về phía nàng. Nếu như có thể nuốt nàng ngay tại chỗ, nhất định họ sẽ làm vậy.
Nhân lúc Võ Chiếu đang xem ca múa, Hoành Không Mục Dã bèn giơ chén lên hướng về phía Long Ưng ở đằng xa kính lễ, để thể hiện sự khác biệt của y đối với kình địch này. Long Ưng vội vàng nhấc chén đáp lại, nhận ngụ ý của Hoành Không Mục Dã, hai người uống cạn chén rượu, cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Mỹ Tu Na Phù xinh đẹp ghé lại gần Long Ưng, thấp giọng nói:
- Mỹ Tu Na Phù múa đẹp hơn bọn họ nhiều! Ưng gia có muốn xem không?
Long Ưng ngạc nhiên. Những mỹ nữ dị tộc này quả là to gan, dám nghĩ dám làm. Nếu như ngay lập tức nàng đứng lên biểu diễn, người khó xử nhất nhất định sẽ là hắn, hắn bèn chuyển chủ đề:
- Tiếng Hán của nàng tốt thật.
Mỹ Tu Na Phù ưỡn ngực, tự hào nói:
- Ta người nói tiếng Trung Thổ tốt nhất ngoài hoàng tử. Ưng gia ơi! Ai cũng nói Mỹ Tu Na Phù xinh đẹp, chỉ có chàng là chưa từng khen người ta thôi đấy.
Long Ưng thầm kêu cứu mạng. Cách ăn nói thẳng thắn trực tiếp của cô gái này khiến hắn không ứng phó nổi. Còn có thể nói gì được sao?
Trong tình huống thế này, dù nàng ta là một con vịt xấu xí, cũng phải nén lương tâm xuống mà khen nàng ta xinh như thần tiên. Huống hồ nàng thực sự là tuyệt sắc trong các tuyệt sắc dị tộc, không chỉ đáy thắt lưng ong, mà từng nụ cười, từng cử chỉ đều khiến người ta ngất ngây. Hắn bèn vui vẻ nói:
- Mỹ Tu Na Phù là vì sao sáng nhất trong đêm tối, là ánh sáng mặt trời xuyên qua màn mây dày chiếu rọi xuống thảo nguyên... Nàng...
Lời chưa kịp nói hết, Mỹ Tu Na Phù đã ngồi yên, hai con mắt đẹp rừng rực như hai ngọn lửa. Long Ưng giật mình. Nếu như nàng ta đổ ào vào lòng hắn ngay trước mặt mọi người thì càng phiền toái hơn. Chỉ hận rằng nịnh mỹ nữ là thiên tính của hắn, nên khi khen người ta hắn không hề chú ý cầm chừng.
May mà lúc này bản nhạc kết thúc, đám vũ nữ lùi về hậu điện trong tiếng vỗ tay rào rào của mọi người. Long Ưng nhân thời cơ vỗ tay rầm rầm, nếu không hậu quả thật khó lường.
Cung nữ lại thêm rượu, đưa lên thức ăn lên.
Long Ưng vội vàng chăm sóc mỹ nữ, luôn mồm bảo ăn bảo uống, hi vọng nàng không còn thời gian để nói nữa. Lòng hắn thầm nghĩ nếu như không phải hắn còn băn khoăn, nhất định đêm nay sẽ cùng nàng dệt thành chuyện tốt. Chỉ cần là một người đàn ông bình thường, chẳng ai muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Màn biểu diễn thứ hai bắt đầu, đó là biểu diễn xiếc, vô cùng náo nhiệt và hấp dẫn, khiến ai nấy đều vỗ tay khen hay.
Cuối cùng Long Ưng cũng nhìn về phía Thái Bình công chúa. Hắn nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú bộ dạng như một công tử quý tộc đến bên bàn rồi nói chuyện cười đùa với nàng, khiến nàng cười không ngớt, vô cùng lẳng lơ.
Long Ưng bèn buông chuyện của mình lại. Hắn đột nhiên nghĩ rằng, vừa rồi hắn nói cho Địch Nhân Kiệt lai lịch xuất thân của mình, việc này đã được suy nghĩ kỹ lưỡng. Không thể đánh bại Võ Chiếu , trong tình huống hiện nay, chỉ còn cách giúp khiến Lý Hiển trở thành Thái tử, sau đó ngồi lên ngai vàng, khổ nạn của hắn mới có ngày chấm dứt. Vì vậy giành được sự ủng hộ của Địch Nhân Kiệt trở thành việc rất quan trọng. Sau đó là sự thông cảm của Đoan Mộc Lăng, vậy thì hắn sẽ có thêm thực lực để ứng phó với Võ Chiếu rồi.
Sau khi Mỹ Tu Na Phù đã dừng ăn, bèn ghé sát lại với hắn vui vẻ nói:
- Những điều Ưng gia vừa nói là những lời tình tự hay nhất mà người ta từng nghe đấy. Từ đêm qua, Mỹ Mỹ Tu Na Phù luôn nhớ đến chàng! Còn gặp Ưng gia trong mơ nữa.
Long Ưng ngớ người. Nàng ta muốn hắn khen, hắn làm theo mệnh lệnh, vậy mà bị nàng coi là lời tình tự. Giờ đây những lời nàng nói mới là lời tình tự thực sự, không hề che đậy, mỹ nữ ân trọng như vậy, hắn phải làm sao đây. Nếu như từ chối nàng, nhất định nàng sẽ đau lòng lắm, mà tình yêu của vị mỹ nữ tóc vàng này, sức lực con người không thể kháng cự nổi.
Đúng lúc không nghĩ được cách gì, Võ Chiếu đột nhiên giơ tay gọi hắn qua.
Long Ưng quỳ trước mặt Võ Chiếu.
Võ Chiếu vui vẻ nói:
- Vương tử Điện hạ chính thức nói với Trẫm, mời Long tiên sinh cùng Vương tử đi chơi Tam Hạp.
Long Ưng nhìn về phía Hoành Không Mục Dã bên cạnh bà ta. Ánh mắt Hoành Không Mục Dã toát lên sự kỳ vọng thực lòng, bèn cười khổ nói:
- Tiểu đệ có việc quan trọng, thực sự không thể đi cùng Vương tử...