Long Ưng nói:
- Tại sao Thổ Phiên phải xuất quân trợ giúp A Sử Na Trung Tiết?
Phong Quá Đình nói:
- Tại hạ nghe thấy hai chữ Thổ Phiên, liền vội vàng điều tra. Nhưng Tông Sở Khách lại nói không biết rõ. Y chỉ nói Thổ Phiên xảy ra phản loạn, đang trong một cuộc tranh đấu cung đình, nhưng lại không biết rõ tình hình cụ thể.
Ngay lập Long Ưng như rơi vào vực sâu, hắn la lên thất thanh:
- Cái gì cơ?
Vạn Nhận Vũ hiểu được tâm trạng của hắn, bèn nói:
- Chúng ta phải thay đổi hành trình, đến Thổ Phiên ngay lập tức.
Phong Quá Đình nói:
- Mặc dù hành trình bị kẻ địch đoán được, nhưng không còn lựa chọn nào khác nữa.
Long Ưng bình tĩnh trở lại rồi nói:
- Không! Đi thẳng đến Thổ Phiên đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ tự lao đầu vào lửa. Chưa đến Thổ Phiên đã bị người khác chém rồi. Chúng ta vẫn đi theo đường cũ, đến biển Bồ Xương mới đi về phía nam, cố gắng tìm cách vượt qua núi A Nhĩ Kim, tiến vào Thổ Phiên.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Đây là kế hoạch tạm thời để đối phó với tình hình thay đổi.
Rồi gã quay ra hỏi Phong Quá Đình:
- Tông Sở Khách cho rằng Sa Cát là người thế nào?
Phong Quá Đình nói:
- Sa Cát có mưu lược, dã tâm rất lớn. Em trai của y, Già Nỗ thì lại hiếu chiến, binh lực đạt đến hai mươi vạn. Giờ đây trướng của Sa Cát lập ở thành Toái Diệp, tên là Đại Nha; rồi lại lấy thành Cung Nguyệt ở lưu vực Y Lệ Thủy làm Tiểu Nha. Nếu không phải thế lực người Đột Quyết lớn, có lẽ Sa Cát đã tấn công tứ phía từ lâu rồi. Giờ đây y chỉ lấy cướp bóc làm chủ, để nâng cao thực lực.
Long Ưng suy tư nói:
- Nói vậy, Sa Cát giống như Tôn Vạn Vinh, là cái gai trong mắt của Mặc Xuyết của Đột Quyết. Thổ Phiên đánh Sa Cát, liệu có liên quan gì đến Mặc Xuyết không?
Phong Quá Đình nói:
- Nếu dự đoán của ngươi không sai, nội loạn của Thổ Phiên có lẽ có quan hệ trực tiếp với Mặc Xuyết.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Mặc Xuyết có thể bố trí Đại Giang Liên ở chỗ chúng ta, đương nhiên cũng có thể sử dụng sách lược tương tự với Thổ Phiên.
Lúc này cơm canh được dọn đến. Nhưng ba người không còn tâm trạng để ăn.
Vốn dĩ có cảm giác như nắm được mọi thứ trong tay, giờ đây thì lại biến mất hoàn toàn.
Long Ưng cười khổ:
- Thật sự chỉ muốn mọc ra hai cánh, bay thẳng đến cao nguyên.
Hai người chỉ cần nghĩ đến việc giờ đây Hoành Không Mục Dã và Mỹ Tu Na Phù không biết sống chết thế nào, bèn hiểu được tâm trạng của hắn.
Long Ưng đứng bật dậy, nói:
- Chúng ta đi vào đêm nay!
Hai người ngơ ngác nhìn hắn.
Long Ưng lại ngồi xuống, ủ rũ nói:
- Thôi coi như ta chưa nói!
Người chưa từng tới Tây Vực, phải đến khi gặp được nó, mới hiểu được sự nguy hiểm của thế núi thế sông, sự gian nan của đường đi. Ba người Long Ưng từ biệt Trường An, đi về phía Tây Bắc theo kế hoạch.
Ngày nghỉ đêm đi, trên đường không có nguy hiểm gì. Cuối cùng, họ đã quên mất rằng có lẽ kẻ địch đang rình rập họ.
Ngoài những ngày đầu khi lên đường, tâm trạng lo như lửa đốt của Long Ưng đã bình thường trở lại, bình tĩnh như băng tuyết. Ma chủng đã phát huy tác dụng của nó.
Họ đi qua Hoàng Hà, vượt Võ Uy, Trương Dịch, Tửu Tuyền, Đôn Hoàng, xuất quân vào khu vực bán hoang mạc.
Thời tiết nóng lên, họ lập trại nghỉ gần một con sông lớn. Xung quanh ngàn dặm trống không, ngoài một số cây cối thưa thớt, không thấy bóng người.
Tuyết Nhi và năm con ngựa khác tập trung uống nước ăn cỏ bên bờ sông. Họ thì ngồi trên hòn đá bên bờ, ăn lương khô.
Ở đường chân trời phía xa bên trái, là những ngọn núi trùng trùng điệp điệp. Có thể lờ mờ nhìn thấy ngọn núi tuyết. Bên phải là vùng đất bằng rộng vô tận. Mặt trời treo trên cao, chiếu rọi mọi sắc màu cảnh vật trong hoang mạc. Cảnh vật phía đằng xa cũng trở nên mơ hồ.
Vạn Nhận Vũ chỉ vào dãy núi phía nam rồi nói:
- Nếu ta nhớ không lầm, thì dãy núi có điểm trắng nhô lên chính là Đại Tuyết Sơn, đỉnh núi quanh năm phủ đầy tuyết, không ai có thể leo lên đó. Đằng sau dãy núi là cao nguyên của người Thổ Phiên.
Long Ưng thở dài một hơi, cảm giác nhìn thấy mà không chạm vào được khiến người ta khó chịu.
Phong Quá Đình nói:
- Phải đến khi xuất quan mới hiểu được rằng chúng ta ngu ngốc đến thế nào. Chỉ cần kẻ địch biết được chúng ta đến Thổ Phiên, nhất định sẽ chặn chúng ta trên đường đi. Điều bất lợi nhất là giờ đây chúng ta vẫn chưa biết được đoạn đường vào cao nguyên, còn phải đi hỏi người khác.
Vạn Nhận Vũ nhìn dãy núi cao trập trùng ở phía nam, cười khổ nói:
- Vì vốn chúng ta định tới Quy Tư, đột nhiên lại thay đổi hành trình. Suy nghĩ không chu đáo, nên mới tiến thoái lưỡng nan. Nếu thông minh một chút thì nên vào Thổ Phiên từ thượng lưu Trường Giang, sẽ an toàn hơn nhiều.
Gã thở dài nói tiếp:
- Giờ đây chúng ta đã bị vây bởi núi cao và sa mạc. Có điều nếu so sánh với Taklimakan, những sa mạc khác thì là trò trẻ con.
Phong Quá Đình nhìn phía tây nói:
- Phía trước là nơi nào?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Ta đến thành Thả Mạt cách đây hơn mười năm trước rồi. Lúc đó ta tập trung tinh thần vào việc tu hành đao đạo, nên ký ức rất mơ hồ. Có điều, nếu nhớ đúng, hướng này sẽ đến đại thảo nguyên biển Bồ Xương. Con sông phía trước tên là sông Sơ Lặc. Phía tây nam là sa mạc Khố Mẫu Tháp Cách. Phía nam sa mạc là núi A Nhĩ Kim dài triền miên. Ý! Ta nhớ hình như có người từng nói, trong núi A Nhĩ Kim có một con đường nhỏ, có thể xuyên qua núi A Nhĩ Kim đến Thanh Hải.
Phong Quá Đình mừng rỡ:
- Nếu vậy thì được cứu rồi! Hắc Xỉ Thường Chi từng đại phá người Thổ Phiên ở Thanh Hải, có thể thấy rằng giữa Thanh Hải và Thổ Phiên nhất định có con đường có thể cho lượng lớn quân lính đi qua.
Vạn Nhận Vũ trầm ngâm nói:
- Nhưng ta sợ ngựa không chịu nổi qua sa mạc. Cái nóng của sa mạc sẽ hút cạn nước trong cơ thể bọn chúng. Vùng cát nóng bỏng cũng khiến chúng không chịu nổi.
Long Ưng đảo mắt nhìn sa mạc Khố Mẫu Tháp Cách rộng vô cùng tận rồi nói:
- Điểm tận cùng của những dãy núi này ở đâu?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Không có điểm tận cùng. Nối tiếp núi Kỳ Liên là núi A Nhĩ Kim. Tiếp đó là núi Côn Lôn. Thổ Phiên nằm ở cao nguyên phía sau dãy núi dài này.
Long Ưng ủ rũ nói:
- Mẹ ơi! Sớm biết thế này ta đã hỏi rõ Hoành Không Mục Dã đường tới Thổ Phiên.
Phong Quá Đình nói:
- Xem ra chúng ta bắt buộc phải mạo hiểm đi qua sa mạc, tìm sơn đạo đi vào Thanh Hải. Dù thế nào cũng tốt hơn đi về hướng Taklimakan.
Ngước nhìn Thần Ưng bay lượn trên bầu trời, gã buột miệng:
- Nếu có thể biến thành nó thì tốt biết mấy.
Vạn Nhận Vũ cười khổ:
- Nếu như ở trên chiến trường, chúng ta đang phạm phải điều tối kỵ của binh gia, đó là mất tinh thần.
Phong Quá Đình nói:
- Khi ngươi nghĩ đến việc có thể chúng ta nỗ lực đến đâu cũng không thể thành công, ngươi khó mà có tinh thần được.
Long Ưng thầm đồng ý. Thực ra hắn bị dằn vặt rất nhiều vì chuyện Hoành Không Mục Dã và Mỹ Tu Na Phù không biết sống chết thế nào.
Theo lẽ thường, Hoành Không Mục Dã là đệ nhất cao thủ Thổ Phiên.
Nếu kẻ địch phát động, nhất định sẽ lấy gã làm mục tiêu, nhắm vào gã trước. Có thể nói là gã thực sự là vô cùng nguy hiểm.
Long Ưng trầm giọng nói:
- Có lẽ họ chưa chết, nếu không họ đã tới báo mộng cho ta rồi.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Ngươi nói làm ta nổi hết da gà.
Phong Quá Đình nói:
- Ta tin vào điều linh ứng đó.
Rồi gã lại tiếp lời:
- Vào đêm trước khi khởi hành, ta đã cố tận lực đi thăm dò con đường từ phía bắc tới Thổ Phiên. Mặc dù không ai có thể chỉ ra con đường chính xác, nhưng ta lại thu thập được nhiều số liệu. Chúng ta giao đấu với người Thổ Phiên, có thể tham khảo chúng.
Rồi gã lại nói:
- Phần lớn các cuộc chiến tranh đều xảy ra ở hồ Thanh Hải hay Xuyên Thục. Có điều, một trận đánh trong số đó, do đại tướng Thổ Phiên là Cát Nhĩ Khâm Lăng dẫn bốn mươi vạn chiến sĩ Thổ Phiên, đánh chiếm bốn trấn An Tây. Triều đình của ta bị ép phải dời phủ Đô Hộ An Tây đến Tây Châu. Điều này gợi chúng ta nghĩ tới việc gì?
Phủ Đô Hộ An Tây, nằm ở Quy Tư.
Long ưng hứng thú:
- Nói kỹ hơn chút đi.
Phong Quá Đình nói:
- Khâm Lăng lúc ấy đóng ở vùng đất Thổ Dục Hồn bị vong quốc không lâu. Còn triều ta thì để Tiết Nhân Quý làm Đại Tổng Quản quân La Sa Đạo Hành. Y dẫn năm vạn quân đánh lại quân Thổ Phiên, vượt qua Đại Phi Xuyên từ Thiện Châu đến Thanh Hải. Cuối cùng bị Khâm Lăng đánh bại.
Long Ưng vỗ đùi nói:
- Không cần đoán nữa! Xuyên qua sa mạc Khố Mẫu Tháp Cách, nhất định có đường thông tới Thanh Hải. Đi từ Thanh Hải tới Thổ Phiên dễ dàng hơn nhiều.
Phong Quá Đình hỏi Vạn Nhận Vũ:
- Con đường vốn ngươi định đi tới Thổ Phiên là gì?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Lúc đầu ta chỉ nghĩ làm thế nào để tới Quy Tư. Tìm đến Hoang Nguyên Vũ, người nắm rõ về Tây Vực, mọi việc sẽ dễ dàng hơn. May mà ta đã tìm hiểu về tuyến đường ra khỏi Tây Vực, chỉ cần đến nước Vu Điền ở phía nam Taklimakan. Đó cũng là ốc đảo lớn nhất của nơi này. Từ đó có thể tìm được đường tắt vượt qua núi Côn Lôn, đi tới Thổ Phiên. Ôi! Không ai chỉ cho là không được. Chúng ta hãy đi tới biển Bồ Xương trước, tìm người dân du mục địa phương, hỏi cho rõ ràng. Trong một sa mạc không bờ bến thế này, sai một ly, đi một dặm. Ba chúng ta có thể sẽ sống sót, nhưng ngựa thì nhất định không đi theo chúng ta được.
Phong Quá Đình nói:
- Không sợ lộ hành tung sao?
Vạn Nhận Vũ thở dài:
- Không còn lựa chọn nào khác rồi, dù thế nào cũng phải mạo hiểm cách này.
Long Ưng nói:
- Làm vậy đi.
Sau khi mặt trời xuống núi, ba người nhổ trại xuất phát.
Màu xanh nhạt của sa mạc thay cho ánh mặt trời gay gắt, nhiệt độ hạ xuống, còn thỉnh thoảng có những cơn gió lạnh buốt xương. Địa hình hai bên đường liên tục thay đổi. Phần lớn là vùng hoang dã đầy đá sỏi, rồi những ngọn núi đột nhiên mọc lên với những hòn đá đen sì, hay những cồn cát như những bộ ngực đầy đặn.
Phong Quá Đình nói:
- Năm xưa công chúa Văn Thành tới Tạng, đã từng đi qua những vùng nào?
Vạn Nhận Vũ cười khổ:
- Đúng là một câu hỏi hay. Chỉ là lúc đó ta tập trung hỏi chuyện về bốn trấn An Tây, đã bỏ qua những điều khác.
Phong Quá Đình hớn hở nói:
- Ta thì còn nhớ một chút. Cũng là xuất phát từ Tây Đô, đi qua Hoàng Hà bên sa mạc, vào Thanh Hải, rồi đi qua Cổ Thiện, Lạc Đô, Tây Ninh, lên núi Nhật Nguyệt. Còn phải đi một đoạn đường lớn nữa, vượt qua núi Ba Nhan Khách Lạp. Cuối cùng, vượt núi Đường Cổ Lạp, đến cao nguyên người Thổ Phiên.
Long Ưng bật cười:
- Rất có thể chúng ta đã vượt qua được ý đồ chặn giết của Đại Giang Liên và người Bí. Họ sẽ tưởng vì chúng ta biết được quốc biến tại Thổ Phiên, nên vội vàng tìm đường cũ của công chúa Văn Thành đến Thổ Phiên. Vì vậy, hôm đó khi nói chuyện với tiểu đệ, họ rất tự tin. Ai ngờ chúng ta hoàn toàn dồn sức vào việc ứng phó Pháp Minh đánh lén. Đến tận ngày cuối cùng ở Trường An, mới nhận được tin chính biến cung đình Thổ Phiên. Giờ đây, thì lại thành mấy người lạc đường.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Ở nơi này, vận may quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác.
Trong tiếng cười, ba người tiếp tục lên đường.
Đột nhiên, sự suy sụp hôm qua hoàn toàn biến mất.
Long Ưng nhớ tới một chuyện. Võ Chiếu, liệu có biết cuộc chính biến ở Thổ Phiên hay không? Theo lý thường xảy ra chuyện lớn như vậy, Tông Sở Khách hoặc Võ Du Nghi nhất định sẽ báo với Võ Chiếu, để bà đưa ra quyết định. Khi Võ Diêu Nghi gặp hắn không nói một điều gì, là điều hợp lý. Bởi lẽ y không biết hắn sẽ tới Thổ Phiên. Nhưng nếu Võ Chiếu giấu việc này, thì là hại hắn. Nghĩ cho kỹ hắn lại thấy không hợp lý. Có lẽ là do Võ Thừa Tự phụ trách ngoại sự cố ý giấu thông tin quan trọng này.
Y đợi sau khi hắn rời khỏi Trường An mới báo cho Võ Chiếu. Lúc đó, Võ Chiếu có muốn thông báo cho hắn cũng không được. Có điều hành động này của Võ Thừa Tự lại giúp họ, khiến họ tránh được kế tính toán của kẻ địch.