Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 91: Q.4 - Chương 91: Thánh thần chỉ đáo (hạ).




Sau khi giao quyền chỉ huy Bình châu cho Lý Đa Tộ, bốn người Long Ưng cùng với Quách Nguyên Chấn và Phương Quân dẫn ba ngàn tinh kỵ tới Kế châu. Trong trận chiến vừa qua, cả bốn người đều bị thương. Cho dù Long Ưng bị thương nhẹ nhất thì cũng có tới ba vết thương. Nhưng sau mười ngày điều trị, cơ bản hắn đã hồi phục. Bản thân Long Ưng có Ma chủng nên tới ngày hôm sau đã gần như không có vấn đề gì xảy ra.

Sau khi tới Kế châu, tất cả lập tức tiến hành thảo luận, gần như là toàn bộ mọi người có thêm Phương Quân. Hoang Nguyên Vũ không đủ tư cách tham gia mà Long Ưng cũng không đồng ý để cho y biết được những chuyện cơ mật.

So với lần hội nghị trước thì tinh thần suy sụp đã hoàn toàn biến mất chỉ có một bầu không khí hừng hực không hề có sự sợ hãi đối với người Khiết Đan.

Lâu Sư Đức, Trương Cửu Tiết và Dương Huyền Cơ lên tiếng khích lệ đồng thời hoàn toàn bội phục đối với kỹ thuật bắn tên cũng như kế sách thần kỳ của Long Ưng.

Lâu Sư Đức thở dài:

- Có điều cái kế này chỉ dùng được một lần, nếu sử dụng lại sẽ không hiệu nghiệm. Nếu không bắn thẳng tên vào mặt Tôn Vạn Vinh thì đúng là vui vẻ.

Mọi người nghe thấy vậy thì bật cười ha hả, tâm trạng vô cùng thoải mái.

Trương Cửu Lễ nói:

- Chúng ta thừa thắng xông lên lao thẳng tới Doanh châu không?

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Long Ưng cứ như bản thân là thiên lôi được hắn sai đâu đánh đó.

Long Ưng nói:

- Ta muốn nghe ý kiến của Quách lão huynh.

Trong trận chiến ở Bình châu, Quách Nguyên Chấn đã có biểu hiện xuất sắc, phối hợp với Long Ưng thật sự hoàn mỹ nên có địa vị hoàn toàn khác. Long Ưng lên tiếng trưng cầu ý kiến của y cũng làm mọi người cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.

Quách Nguyên Chấn nói thẳng:

- Không dám dối Ưng gia. Chém được đầu của Tẫn Trung đã chứng tỏ võ công cái thế của ngài. Nhưng khi tấn công Bình châu, ta mới thực sự hiểu được tại sao thánh thượng và Quốc lão lại tôn sùng ngài tới vậy. Ta mà không nói được mấy câu này thì cảm thấy ấm ức.

Lâu Sư Đức cũng có sự đồng cảm:

- Nói rất hay.

Long Ưng vội vàng tỏ ra khiêm tốn.

Quách Nguyên Chấn lại nói tiếp:

- Quân ta mới thắng tuy nhiên chiến thắng quá đột ngột nên trận tuyến vẫn chưa ổn định. Mặc dù Khiết Đan thất bại mất Ất Oan Vũ nhưng lại không mất tấc đất. Chúng vẫn còn Doanh châu với lực phòng thủ mạnh nhất Tái ngoại, binh lực đạt tới bảy vạn, cộng thêm chuyện Tẫn Trung bị ám sát khiến cho chúng thêm oán hận. Nếu chúng ta tiến quân không suy nghĩ, với sự trí dũng của Tôn Vạn Vinh y sử dụng cách thức chiến đấu du kích, lại quen thuộc địa hình sử dụng đánh lén vào ban đêm chắc chắn sẽ khiến cho chúng ta tổn thất nặng. Chưa tới được Doanh châu chúng ta sẽ chẳng còn sĩ khí. Vì vậy theo ngu kiến của ta thì tạm thời chúng ta không nên tấn công Doanh châu.

Phong Quá Đình cũng đồng ý:

- Chúng ta nên tập trung thủ đồng thời sử dụng phương pháp đột kích mới là thượng sách.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Trong tình huống đó, ba ngàn tinh kỵ của chúng ta mới phát huy tác dụng lớn nhất.

Long Ưng lắc đầu:

- Tinh kỵ của chúng ta vẫn kém hơn người Khiết Đan. Hơn nữa chúng ta có thắng thêm một trận lớn thì cũng bị tổn thất nặng khó bổ sung. Ta không muốn họ chịu chết.

Dương Huyền Cơ cũng đồng ý:

- Trong trường hợp như vậy chúng ta nên làm như thế nào cho tốt?

Long Ưng nói:

- Chúng ta cứ lấy tĩnh chế động, chờ đợi thời cơ tốt nhất xuất hiện.

Lâu Sư Đức lên tiếng:

- Thời cơ nào?

Long Ưng nói:

- Chờ đợi cũng không phải là ngồi không mà dốc hết sức chỉnh đốn lại đội quân. Người bị thương lập tức cho xuất ngũ, cho hưởng chế độ đãi ngộ còn người chết thì trợ cấp cao. Đại chu chúng ta có thực lực hùng hậu, hoàn toàn chịu nổi gánh nặng đó.

Vạn Nhận Vũ vui vẻ nói:

- Nếu Thánh thượng trách chúng ta tiêu phí nhiều người ngươi phải lên tiếng. Ôi! Long Ưng! Ngay lần đầu tiên ta đã không nhìn nhầm ngươi. Cho nên mới lấy tảng đá thay tiền để cản một chiêu cho ngươi.

Mọi người đều mỉm cười khiến cho bầu không khí lại càng thêm hòa hợp.

Phương Quân cũng không nhịn được mà lên tiếng:

- Ưng gia vẫn không nói chúng ta cần chờ thời cơ thế nào.

Long Ưng nói một cách hời hợt:

- Đó là khi người Đột Quyết tiến quân vào lãnh thổ Khiết Đan, tấn công thành. Bên trong thành là cha mẹ, vợ con của tướng sĩ Khiết Đan đang phòng thủ Doanh Châu. Khi đó hậu phương bị đốt, Tôn Vạn Vinh có còn giữ được sĩ khí và khí thế như thế này nữa không?

Tất cả mọi người đang ngồi đều thay đổi sắc mặt.

Bất ngờ có một âm thanh từ xa nhanh chóng tới gần rồi vọng vào trong hội nghị. Một tên thân vệ của Lâu Sư Đức liều lĩnh đẩy cửa bước vào, quỳ xuống bẩm báo:

- Thánh chỉ tới.

Nằm ngoài sự dự đoán của mọi người đó là người đến chính là Bàn công công có uy quyền trong cung chỉ sau Võ Chiếu. Lão cười hì hì đi vào trong doanh trại tới nơi hội nghị rồi nói:

- Không cần phải quỳ. Cứ ngồi tiếp chỉ là được.

Tất cả đều ngây người nhìn lão.

Bàn công công nghênh ngang ngồi vào chiếc ghế dành cho thống soái rồi bắt chéo chân nhìn mọi người sau đó ung dung lấy thánh chỉ trong ngực ra. Lão vừa cười hì hì vừa nói:

- Không phải ngạc nhiên. Bởi vì trong thánh chỉ có Ưng gia và Nhận Vũ cho nên không cần phải tuân theo lễ nghi thông thường. Vả lại nó do tự tay Thánh thượng viết, không hoa mỹ như những người khác nhưng hiệu quả cũng không hề kém. Thêm nữa công công đích thân mang thánh chỉ để tỏ rõ sự coi trọng của Thánh thượng.

Không có một ai lên tiếng khiến cho Bàn công công giống như một mình tự biên tự diễn nhưng mỗi người đều hiểu được tâm trạng của Võ Chiếu thực sự vui mừng.

Bàn công công hạ giọng nói nhỏ:

- Thủ cấp của Tẫn Trung được đưa tới Thần Đô làm cho toàn thành rung chuyển. Từng nhà giăng đèn kết hoa, rửa sạch nỗi thất vọng và mất mát trong trận chiến ở cốc Hạp Thạch. Thánh thượng lệnh treo đầu của y ở nơi cao nhất của Thần Đô ba ngày khiến cho mọi người tập trung xem tới mức giao thông tắc nghẽn.

Lão lại nói:

- Thánh thượng lại đại xá người thân của tướng sĩ bị liên lụy trong trận chiến cốc Hạp Thạch, thậm chí còn mở quốc yến để quần thần chúc mừng.

Tiếp theo lão cầm thánh chỉ đọc:

- Đầu tiên là chuyện có liên quan tới trong quân, khao thưởng ba quân là chuyện đương nhiên. Đặc biệt trong quân có người bị hình phạt đều được đặc xá, hưởng đãi ngộ như nhau.

Hóa ra sau thất bại ở cốc Hạp Thạch, binh lính bị chết quá nhiều khiến cho phải bắt người bị tù nhập ngũ. Tới hôm nay, Võ Chiếu mới cho phép đại xá.

Long Ưng cảm thấy bất ngờ lên tiếng hỏi:

- Thánh chỉ nói vậy thật sao?

Hắn đã nói ra sự thắc mắc trong lòng mọi người.

Bàn công công liền giơ thánh chỉ cho họ xem. Đúng là ở vị trí góc trống có đóng dấu triện và được Võ Chiếu ký tên.

Bàn công công cười nói:

- Công công được Thánh thượng cho đòi bảo đi đọc thánh chỉ. Cơ bản Thánh thượng cũng không muốn viết nhiều thứ quá phức tạp.

Mọi người nghe thấy vậy thì vui mừng đồng thời cũng cảm nhận được niềm vui của Võ Chiếu.

Bàn công công nói:

- Nói ngắn gọn là các vị đang ngồi ở đây đều được thăng một bậc. Sau khi giết chết Tôn Vạn Vinh sẽ công bố chi tiết. Như Cửu Tiết và Huyền Cơ thì đều là đại tướng, nếu thăng một cấp sẽ được làm tới chức béo bở như Tiết Độ Sứ.

Trương Cửu Tiết và Dương Huyền Cơ mừng rỡ, quỳ xuống tạ long ân.

Bàn công công nhìn Lâu Sư Đức nói:

- Lão Lâu! Lão vất vả đã lâu, công lao lại lớn tại sao không về Thần Đô an hưởng lúc thanh nhàn như lão Địch?

Hiển nhiên là cả hai quen biết nhau rất rõ. Lâu Sư Đức vui vẻ nói:

- Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Vị trí của ta có lẽ để cho những tiểu tử giống như lão Quách đảm nhiệm. Cuộc sống tương lai của ta phải nhờ vào công công.

Lão nói vậy khiến cho mọi người đều cười ha hả.

Quách Nguyên Chấn bật cười:

- Ta thật sự hy vọng mình vẫn là tiểu tử để tóc chỏm, học bắn tên lại lần nữa.

Tiếng cười lại vang lên.

Bàn công công nói:

- Chưa từng có lần ban thánh chỉ nào lại nhẹ nhàng và thoải mái thế này.

Lão nhìn Quách Nguyên Chấn rồi nói:

- Tình hình của ngươi thực sự đặc biệt. Được thăng ba cấp, trở thành Tiết Độ Sứ biên quân, được phép tuyển chọn quân lính.

Quách Nguyên Chấn đỏ mặt nói:

- Dường như ta chưa có biểu hiện gì làm sao có thể đảm nhận được?

Lâu Sư Đức nói:

- Ta chỉ dựa vào sự thật mà báo cáo lên Thánh Thượng, nói ngươi hợp tác khăng khít với Ưng gia. Nếu không thì làm sao chỉ với binh lực một vạn, lại có thể phá được Bình châu?

Quách Nguyên Chấn mừng rỡ quỳ xuống đất tiếp chỉ.

Bàn công công nhìn Phương Quân mà nói:

- Thánh thượng cho rằng Phương tướng quân tự động xin đi giết giặc làm cánh tay cho lão Quách, lại tiêu diệt được rất nhiều quân địch. Vì vậy mà lập tức thăng ngươi làm đại tướng, sau này coi như là phó soái của lão Quách, ban thưởng cho ngươi một tòa nhà ở Thần Đô.

Phong Quá Đình nói:

- Danh hàm Ngự Tiền kiếm thủ là đủ hài lòng, thực sự không muốn được Thánh thượng phong cho cái gì khác. Cũng không hy vọng được nhận chức quan.

Bàn công công nói:

- Thánh thượng hiểu ngươi hơn bất cứ ai khác, nên ban thưởng cho ngươi thành đồng bạn của Ưng gia. Ngươi có thể yêu cầu đi theo hắn tới bất cứ đâu.

Phong Quá Đình mừng rỡ tạ ơn.

Bàn công công đứng dậy, mọi người cuống quít đứng lên theo.

Bàn công công nói thật thản nhiên:

- Đây là lần đầu tiên ta tới biên cương, Long tiểu tử tiếp công công đi ngắm xung quanh, đặc biệt Sơn Hải quan là nơi mà công công muốn đi ngắm nhất. A! Quên mất là Long tiểu tử không có thời gian, hay là Quá Đình và Nhận Vũ đi với công công.

Long Ưng cảm thấy khó hiểu nói:

- Tại sao ta không có thời gian?

Bàn công công nói:

- Ngươi biến tới Đông viện thì biết.

Long Ưng mừng như điên lập tức lao đi.

Long Ưng ôm ba thiếu nữ mà tưởng như xa cách cả mấy kiếp.

Cả ba cô gái đều vui vẻ, vừa lau lệ vừa nói. Trong Đông viện tràn ngập một bầu không khí vui tươi. Trên thực tế từ khi Long Ưng rời khỏi Thần Đô tới giờ mới được ba tháng.

Lệ Lệ nói với phu quân:

- Thánh thượng và công công đích thân tới viện Cam Thang bảo chúng thiếp theo công công lên đường.

Tú Thanh nói:

- Chúng thiếp chưa bao giờ xa nhà cũng không biết phải mang theo cái gì. Nhân Nhã ngu nhất, chỉ biết đi lấy quần áo của chàng bảo sợ chàng không có áo mặc còn y phục của mình thì chẳng mang theo.

Lệ Lệ nói:

- Thanh muội không được nói Nhân Nhã như vậy. Muội ấy nhét cả gối của phu quân đại nhân vào trong bọc hành lý rõ ràng chỉ nhớ tới lúc ngủ với phu quân.

Lệ Lệ và Tú Thanh cười ầm ĩ. Nhân Nhã chỉ biết trừng mắt:

- Đột nhiên tất cả đều khác. Hoàng cung biến thành cảnh đẹp Đại Vận Hà. Hiện tại lại được ở cùng một chỗ với phu quân.

Long Ưng chia xẻ niềm vui với các nàng:

- Vào trong phòng đi.

Ba thiếu nữ xấu hổ, gò má đỏ ửng đùn đẩy nhau. Cuối cùng bị Long Ưng bắt, cả ba mới ngoan ngoãn đi vào phòng.

Tới sáng sớm, Bàn công công tới tìm hắn đi ăn sáng:

- Ta chỉ ở lại đây chừng ba ngày sau đó đưa các nàng trở lại Thần Đô. Đó là quy định trong quân. May là ngươi không có chức trong quân, nên không ai dám đàm tiếu. Ha ha!

Long Ưng cũng hiểu đúng là không nên để các nàng ở lại đây nên gật đầu đồng ý.

Bàn công công nói:

- Đêm hôm đó Minh Không đột nhiên đòi ta tới gặp. Khi tới nơi thấy trên bàn của bà ấy đặt một cái đầu người Công công cũng sợ. Minh Không đi vòng quanh cái đầu người mà lẩm bẩm với mình rằng không thể như vậy, không thể như vậy.

Long Ưng có thể tưởng tượng ra cảnh của Võ Chiếu lúc đó. Bà ta hận Tẫn Trung và Tôn Vạn Vinh thấu xương, đột nhiên có được cái đầu của Tẫn Trung thì làm sao mà không vui mừng? Thất bại ở cốc Hạp Thạch là một nỗi nhục của bà ta, bây giờ đã được rửa sạch một nửa.

Bàn công công nói:

- Minh không trị quốc không hề kém Thái tông. Chỉ tiếc là đối ngoại thì quá kém. Hiện tại có thể nói là một sự mở đầu tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.