Viện Vũ Nhạc nằm trên một diện tích đất rất rộng với mười tám khu vực kiến trúc được phân chia cao thấp, chủ yếu và thứ yếu một cách rõ ràng, nối liền với nhau. Đặc biệt nhất là khắp nơi được thợ khéo điêu khắc trang điểm rất nhiều tượng gỗ. Toàn bộ tường gỗ, cột gỗ được tô điểm hoa văn khiến cho viện Vũ Nhạc giống như một hình ảnh nghệ thuật thu nhỏ của Quy Tư. Nó làm cho bọn họ như chìm vào trong phong tình quyến rũ của Quy Tư, hiểu được tinh hoa văn hóa ở đây.
Nhớ tới Vũ Nhạc với phong thái quyến rũ và nét đẹp hoa nhường nguyệt thẹn cho dù Vạn Nhận Vũ cũng muốn được gần gũi với nàng mà Long Ưng lại càng không cần phải nói.
Phong Quá Đình lên tiếng:
- Tại sao chúng ta không tới chủ điện để thưởng thức các nàng ca múa?
Cả ba người còn lại đều gật đầu.
Hoang Nguyên Vũ lên tiếng:
- Còn nhiều thời gian, lo gì không có cơ hội? Mặc dù tính tình của xá muội lạnh lùng nhưng cũng có sự kính trọng đối với các ngươi, giống như tại hạ vô cùng cảm kích ba vị lấy ân báo oán. Lần này các ngươi có thể bí mật lẻn vào trong thành đúng là ngoài sự dự kiến của huynh muội chúng ta. Cho nên không được để lộ, tránh gây trở ngại cho kế hoạch tương lai.
Vạn Nhận Vũ hỏi:
- Tại sao ngươi như biết trước mà chờ chúng ta ở ngoài viện?
Hoang Nguyên Vũ cười nói:
- Đây là vùng đất của ta. Tại hạ tự có cách. Có điều bốn vị thật sự là cao thủ làm cho người của ta không phát hiện ra các vị vào thành. Tới khi các vị vào điếm mua dao găm lại hỏi đường tới đây thì người của ta mới thông báo.
Y lại nói:
- Cuối cùng thì các ngươi trà trộn vào trong thành bằng cách nào? Trong số vệ binh canh cửa cũng có người của ta.
Trong lúc y nói, mọi người đã tiến vào trong một cái viện lớn ở góc đông bắc. Trong sảnh có một cái bàn.
Một tiểu cô nương Quy Tư xinh xắn không biết chui ra từ chỗ nào, sau khi dâng trà thơm cho họ xong liền lui xuống.
Vạn Nhận Vũ thấy Thắng Độ nhìn tới mức con mắt muốn no thì cười nói:
- Thắng Độ! Ngươi nên kiểm điểm lại bản thân một chút. Trở lại Hiệt Kiết Tư hãy làm càn.
Gương mặt già của Thắng Độ đỏ lên, cúi đầu che giấu sự xấu hổ.
Hoang Nguyên Vũ cũng không để ý nói bằng tiếng Đột Quyết mà Thắng Độ cũng có thể hiểu được:
- Yêu sắc là bản tính, khó mà trách được Thắng Độ huynh. Người Hiệt Kiết Tư được ca ngợi là thẳng thắn, nam nữ cởi mở. Cô nương vừa rồi tên là Mao Thanh, học đồ của nhạc viện. Phàm là học đồ của nhạc viện đều được lựa chọn kỹ càng, huấn luyện thời gian dài khiến cho mỗi động tác, nụ cười đều có một sự tự nhiên nên Thắng Độ huynh có phản ứng như vậy cũng bình thường.
Long Ưng cười nói:
- Vậy loại phản ứng của Vạn gia thì có bình thường không?
Hoang Nguyên Vũ nhìn Vạn Nhận Vũ mà nói:
- Cái này thì ta cũng không dám kết luận.
Vạn Nhận Vũ cười mắng:
- Giỏi cho tên tiểu tử! Ngươi không bỏ qua cơ hội phản kích.
Hoang Nguyên Vũ nâng chén nói:
- Trà này tên Thiên Sơn thúy phiến cũng là đặc sản của nước ta. Nó có màu xanh biếc, mùi thơm ngào ngạt, vị thuần, đẹp mắt. Được gọi là tứ tuyệt. Xin mượn thứ trà này, cung nghênh bốn vị tới thành Quy Tư.
Cả bốn người uống hớp trà nóng mà liên tưởng tới những thứ động lòng người của Quy Tư.
Hoang Nguyên Vũ buông chén nói tiếp:
- Các ngươi đi vào thành với người Mạt đúng không?
Phong Quá Đình gật đầu xác nhận rồi hỏi:
- Có phải nghe được hành tung của chúng ta?
Hoang Nguyên Vũ lên tiếng:
- Tin tức giống như tuyết rơi mùa đông. Có tin nói các ngươi bị người Đột Quyết bao vây. Có tin nói các ngươi bị buộc phải trốn vào Thông lĩnh. Ly kỳ nhất có người lại nói các ngươi tới cao nguyên của người Thổ Phiên mà chưa hề có tin các ngươi tới Quy Tư.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Việc này khó nói hết được trong một lời. Phải nói từ lúc bắt đầu.
Hoang Nguyên Vũ:
- Hiện tại chưa cần phải nói vội. Ta thu xếp để xá muội và các ngươi vào bữa, coi như là bữa tiệc tẩy trần.
Phong Quá Đình nhìn Thắng Độ mà cười nói:
- Tốt nhất là ngươi nên chuẩn bị trước tinh thần đối với mỹ nữ số một Quy Tư và cũng là Vũ Nhạc đại nhân. Ha ha.
Mọi người bật cười ha hả.
Vạn Nhận Vũ lại nói:
- Nghe nói Sa Cát ép các ngươi phải phái một đoàn ca múa cấp cao nhất tới thành Toái Diệp chúc thọ đúng không?
Sắc mặt của Hoang Nguyên Vũ trầm xuống:
- Lần này Sa Cát thực sự ép người quá đáng. Y yêu cầu chúng ta phải phái một đoàn ca múa giỏi nhất tới làm tài sản riêng. Thậm chí y còn khinh người tới mức chỉ đích danh xá muội phải là người dẫn đoàn. Nếu như đồng ý, y sẽ trả lại nhạc y của Quy Tư đoạt được từ tay nữ phi tặc.
Long Ưng thở dài:
- Cuối cùng thì người này cũng không nhịn được.
Phong Quá Đình nói:
- Mặc Xuyết thì sao?
Hoang Nguyên Vũ nói:
- Mặc Xuyết liên tục gặp chuyện nên không còn sự bệ vệ như trước. Bây giờ tình hình rõ ràng, nếu như y không thể chấn hưng uy danh thì Sa Cát sẽ như con ngựa hoang được cởi trói mà mở rộng thế lực về phía Nam. Y yêu cầu xá muội và đoàn ca múa, lại nói rõ nhạc y đang ở trong tay mình cũng là tìm cớ để động binh với chúng ta. A! Người Đột Quyết còn có chuyện hình như liên quan trực tiếp tới quý quốc.
Vạn Nhận Vũ kinh ngạc hỏi:
- Là chuyện gì?
Đúng lúc này có tiếng ngọc bội vang lên bên ngoài cửa.
Mọi người lập tức quên hết tất cả mọi chuyện quay lại nhìn về phía lối vào.
Hoa Tú Mỹ mặc trang phục múa bằng lụa rộng thùng thình. Chiếc váy có màu xanh da trời. Cổ và tay áo cùng với gấu váy được viền bảy đường với những màu khác nhau. Mái tóc nàng được tết lại quấn trên đầu. Nơi eo là một chiếc đai lưng rộng bản màu lục khiến cho chiếc eo của nàng càng nhỏ và thon hơn. Lúc này nhìn nàng như một đám mây mang theo toàn bộ sắc màu xanh từ đồng cỏ và cầu vồng trên bầu trời của Quy Tư bay vào trong viện. Khi đôi mắt đẹp nhìn thấy ba người, gương mặt lạnh lùng chợt điểm thêm một nụ cười ý nhị như có như không rồi đôi môi mở rộng như biến thành một đóa hoa ngọt ngào đang nở rộ:
- Cuối cùng thì cũng được gặp ba vị đại ca.
Ánh mắt của nàng nhìn sang Thắng Độ đang trợn mắt há mồm liền sử dụng ngôn ngữ của Hiệt Kiết Tư:
- Vị khách quý này tới từ Hiệt Kiết Tư đúng không?
Phong Quá Đình đá Thắng Độ một cái mới làm cho y bừng tỉnh đứng lên cùng với họ hoan nghênh mỹ nữ nổi danh thiên hạ.
Ngay cả Vạn Nhận Vũ cũng không trách Thắng Độ. Chỉ cần nhớ lại năm đó khi họ ở Thần Đô gặp được Hoa Tú Mỹ thì có thể hiểu được cảm giác của y vào lúc này. Điểm đặc biệt của Hoa Tú Mỹ đó là nàng như không biết mình có tài nghệ và nét đẹp chinh phục cả thiên hạ. Thâm tâm của nàng hết sức cô độc, tự cách ly mình ra khỏi thế giới. Nàng cũng giống như Đoan Mộc Lăng không hề có sự lưu luyến đối với nhân loại. Nhưng Đoan Mộc Lăng xuống đời là một sự tu hành cùng với liên quan tới tâm pháp còn Hoa Tú Mỹ thì gần như do bẩm sinh.
Nụ cười của Hoa Tú Mỹ dường như phá tan tiên thú khiến cho cả ba người nhìn thấy được trái tim huyền bí của nàng, làm cho họ có cảm giác được yêu quá mà kinh hãi.
Những đường cong mỹ miều của nàng chẳng khác nào những nốt nhạc đang vang lên trầm bổng trong không trung chui vào trong đầu của họ để lại dư âm quanh quẩn gây ra sự xao xuyến.
Đương nhiên Hoang Nguyên Vũ làm như không cảm nhận được sự xinh xắn và âm thanh của nàng mà giới thiệu Thắng Độ cho Hoa Tú Mỹ.
Hoa Tú Mỹ bước những bước yêu kiều như di chuyển theo điệu nhạc mà tới bên cạnh sư huynh rồi mỉm cười nói hơi sẵng giọng:
- Huynh nên thông báo cho Tú Mỹ biết ngay mới đúng. Nếu ba vị đại ca và khách quý trách Tú Mỹ tới chậm thì Tú Mỹ biết phải làm sao?
Long Ưng cười ha hả:
- Chỉ cần được nhìn thấy Tú Mỹ thì có phải chịu khổ sở tới đâu cũng được. Chúng ta có thể nhanh chóng được thưởng thức Tú Mỹ ca múa đúng không?
Hoa Tú Mỹ liếc mắt nhìn Long Ưng một cái, suýt chút nữa hút luôn cả hồn phách của hắn ra ngoài. Một người từ trước tới giờ không có hứng thú quyến rũ đàn ông nhưng lần này lại phá lệ quyến rũ người khác thì đúng là không một ai có thể chịu đựng nổi.
Hoang Nguyên Vũ lên tiếng:
- Mọi người ngồi xuống đi.
Hoa Tú Mỹ ngây thơ lên tiếng một cách đáng yêu:
- Đại huynh! Bây giờ là lúc nào? Nên tới tây đường dùng bữa đi.
Khắp ngõ ngách của viện Vũ Nhạc nở đầy đủ mọi loài hoa xen lẫn dưới những bóng râm cùng với từng đoạn hành lang gấp khúc. Mỗi một khu vực kiến trúc ở đây đều thể hiện sự kết hợp giới văn hóa Quy Tư và Trung Thổ.
Tây đường nằm hoàn toàn độc lập với những khu vực còn lại, cách ly các khu phòng khác bằng bức tường bao. Nó chẳng những ngăn được con người tới gần mà còn cả bão cát từ sa mạc đồng thời cũng không bị quấy rầy bởi những âm thanh từ bên ngoài.
Trong bức tường là một khu nhà được xây theo kiểu tứ hợp viện. Đại viện và tiểu viện có bố cục hợp lý, trong vườn còn trồng cả rau dưa.
Hoang Nguyên Vũ dẫn mọi người tới Tây Đường. Bữa tiệc tẩy trần dã được chuẩn bị, có hai học đồ xinh xắn phục vụ bọn họ, trong đó có cả Mao Thanh vừa mới châm trà.
Trên bàn bày toàn là đồ ăn nổi tiếng. Đặc biệt nhất là "Khắc khuyết phạn". Thứ này được tổng bợp bảy loại lương thực rồi đem luộc. Khi ăn miếng thứ nhất có cảm giác rất khó nuốt nhưng sau khi ăn mấy miếng sẽ xuất hiện cảm giác thơm ngọt.
Hoang Nguyên Vũ giải thích:
- Bình thường phải tới lễ mừng năm mới chúng ta mới ăn cơm "khắc khuyết". Bây giờ làm hơi sớm.
Phong Quá Đình hỏi:
- Lễ mừng năm mới của các ngươi diễn ra vào lúc nào?
Hoa Tú Mỹ nói một cách thân thiết:
- Chừng thời điểm tiết xuân phân của các ngươi. Khi chòm sao Bạch Dương xuất hiện lần đầu tiên ở chính nam cũng là ngày tết Âm lịch của chúng ta. Vạn vật có linh, sao Bạch Dương chính là vị thần tạo phúc của chúng ta, là vị thần khiến cho thời gian ngày và đêm bằng nhau cũng là ngày tuyết tan trên mặt đất. Hì! Đây là truyền thuyết của người Quy Tư từ thời xa xưa.
Long Ưng nhìn nàng chằm chằm rồi thở dài:
- Hóa ra Tú Mỹ lại có thể biến thành một cô bé ngây thơ.
Rồi hắn quay sang Thắng Độ mà nói:
- Chúng ta muốn nói lại chuyện xưa. Bởi vì chuyện có sự phức tạp nên phải nói bằng tiếng Hán, mong ngươi bỏ qua.
Thắng Độ vội nói:
- Không sao.
Mọi người cũng hiểu có một số việc không thể để cho Thắng Độ biết.
Long Ưng thích thú kể lại từ sau khi rời khỏi Trường An tới biển Bồ Xương rồi bị ngàn quân vây công ở Khố Mỗ Tháp Cách, ba người phải tách nhau ra. Long Ưng bị lạc tới Vu Điền rồi đột phá sự phong tỏa của quân địch, ẩn nấp ở cao nguyên....
Có Hoa Tú Mỹ ngồi đó, Long Ưng cố gắng hết sức thuật lại mọi chuyện một cách sống động, đặc biệt là những điểm quan trọng. Hơn nữa hắn còn thêm mắm thêm muối khiến cho Hoa Tú Mỹ cũng bị Long Ưng lôi cuốn vào câu chuyện, xóa bỏ tâm trạng như người đúng xem.
Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình biết rõ tính tình của hắn. Cũng hiểu hắn dùng cách này để theo đuổi Hoa Tú Mỹ nên để mặc cho hắn nói thoải mái.
Mặc dù không hiểu Long Ưng nói gì nhưng có Hoa Tú Mỹ ngồi tiếp nên Thắng Độ gần như chẳng biết tới trời đất, chỉ hy vọng thời gian cũng dừng lại.
Mao Thanh và một học đồ nữa tên Tĩnh Linh đã lùi ra ngoại đường để cho bọn họ yên tâm nói chuyện.
Hoa Tú Mỹ hoảng sợ hỏi:
- Vậy phải làm thế nào?
Lúc này, Long Ưng đang nói tới chỗ cửa vào núi Côn Lôn bị người Thổ Phiên chặn, cao thủ Thiên Trúc đột nhiên lấy tay túm cổ khiến cho ra tay cũng không được, để yên cũng không xong. Mà nếu ra tay thì còn khiến cho cả đoàn người phải chết theo.
Long Ưng buông tay nói:
- Còn sao nữa. Cơ bản ta không biết võ công mà người Thiên Trúc cũng chẳng giết kẻ vô tội.