Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 7: Q.3 - Chương 7: Trò chơi ném đá (hạ) – Gieo hạt thu hoạch (thượng).




Hai bên trái phải mũi tàu là máy ném đá, bên trong là một nỏ cơ. Khi quăng hỏa cầu, tốc độ bắn sẽ như hỏa tiễn. Nếu để cho địch nhân giành được trước, vận mệnh của lâu thuyền xem như hết. Huống chi, hai chiếc thuyền địch khác so với chiếc thuyền ở giữa vượt mức quy định mấy trượng. Sau một khắc có thể đánh thọc vào vị trí mạn thuyền. Tình thế hung hiểm đến cực điểm.

Lâu thuyền bỗng nhiên rơi vào trong bóng tối. Địch nhân xuất hiện bất ngờ, nhất thời trở tay không kịp.

Phương Minh Hào hô to, tất cả mọi người về lại vị trí chiến đấu của mình, chờ thời cơ mà tiến lên.

Tuy nói mọi người tràn ngập lòng tin nhờ có Long Ưng thể hiện trước đó, nhưng khi đối mặt với chiến trường thực tế, cơ hội chỉ có một, không thể sơ suất. Lúc này, bầu trời đen kịt, không một chút ánh sáng, trăng sao cũng không. Trên sông gió lạnh thổi qua một trận.

Nói không lo lắng chính là giả.

Lúc đầu còn có thể nhìn thấy thứ ánh sáng yếu ớt phát ra từ ngọn đuốc của Long Ưng, nhưng từ khi hắn đi xa thì biến mất không còn thấy đâu nữa.

Đám người Hoành Không Mục Dã tên đã trên dây, chờ thời cơ mà tiến lên. Mỹ Tu Na Phù cũng đã tới phòng quan sát bên trái, giương cung cài tên, sẵn sàng đón quân địch. Máy ném đá, cung nỏ đã chuẩn bị sẵn sàng. Đám huynh đệ Phương Quân sẽ bắn hỏa tiễn. Chịu trách nhiệm châm lửa, dùng tên giết địch là chiến sĩ dân tộc Thổ Phiên.

Trên thực tế, cơ hội hai bên là ngang bằng. Một khi bắt đầu công kích, lâu thuyền cũng sẽ xuất hiện, xem ai có thể giành được tiên cơ trước tiên.

Thủ hạ của Hoành Không Mục Dã ai cũng thân kinh bách chiến, nhưng tình huống kỳ dị lúc này thì chưa bao giờ gặp, nên vừa kích thích vừa khẩn trương. Toàn bộ tình huống giống như dây cung đang kéo căng trên nỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra.

“Thiên Hỏa Phần!" Trên bầu trời đêm xuất hiện ba vệt lửa với cái đuôi dài như pháo hoa. Đang lúc mọi người ngửa đầu chờ mong, phần dưới cùng của bên trái và phải vệt lửa mở rộng ra. Tim của người trên lâu thuyền như muốn nhảy vọt, hô hấp dừng lại.

Thành công hay thất bại còn phải xem lúc này.

Địch nhân kinh hô, trong lúc nhất thời không rõ vật trước mắt là gì.

Soạt!

Mũi tàu của địch bị trúng tên. Thiên Hỏa Phần đã đốt trúng chỗ cao nhất trên cột buồm. Chính xác đến mức khiến người ta khó tin. Sau đó bật thành hàng vạn ánh lửa nhỏ, chẳng khác nào một cơn mưa lửa rơi xuống phía dưới cánh buồm và khoang tàu.

Hai “Thiên Hỏa Phần” khác trong nháy mắt đã bắn trúng hai cột buồm trái phải. Tình huống của lần thứ nhất được tái diễn lại lần thứ hai.

Toàn bộ thuyền địch nằm trong biển lửa.

Tiếng hoan hô trên lâu thuyền như sấm động.

Kình tiễn, hỏa tiễn, máy ném đá, tên nỏ phát ra cùng một lúc, triển khai công kích hủy diệt ba chiếc thuyền địch.

Các tay xạ thủ của Hoành Không Mục Dã phụ trách dùng nỏ cơ cùng máy bắn đá về phía địch nhân, khiến cho địch nhân không có cách nào thi triển phản kích mang lực sát thương lớn.

Chiến sĩ Đại Chu cũng kiên cường bắn hỏa tiễn, phát ra trăm ngàn đạo ánh sáng trên bầu trời đêm, chẳng khác nào mưa sao chổi hướng tới thuyền địch.

Khi Long Ưng lướt trên dòng nước lạnh băng mà đến, địch nhân đã không chịu được đợt tấn công lần thứ nhất. Quân lính tan rã. Hắn một tay cầm cung, kín đáo cặp sát phía dưới thuyền địch.

Cảm giác không trọng lượng này khiến cho hắn mặc dù không biết bơi nhưng vẫn cảm thấy thống khoái. Khi ở trong nước, hắn dường như thấy mình thuộc về biển sâu, cảm nhận được hết thảy mọi thứ trong làn nước.

Hắn không có ý leo lên thuyền địch đại khai sát giới, chỉ muốn dùng linh giác dưới làn nước đen kịt này bắt lấy nhân vật thủ lĩnh võ công cao cường nhất của đối phương. Tốt nhất là không nên kinh động đối phương, cứ để cho người khác bắt giữ xuống lâu thuyền.

Ba chiếc thuyền địch bị đốt cháy chìm nghỉm, không một người nào bị thương trên lâu thuyền, cho dù là một tổn thất rất nhỏ. Đây xứng danh đại toàn thắng.

Đây chẳng những là trận thủy chiến đầu tiên của Long Ưng, mà cũng là của đám người Hoành Không Mục Dã.

Tiếng nước chảy róc rách.

Hoành Không Mục Dã ném sợi dây dài trên tay, vận công khiến cho sợi dây thẳng tắp. Sau khi Long Ưng đứng vững trên sợi dây thì mới dùng sức kéo hắn lên.

Long Ưng cả người ướt đẫm hạ xuống boong thuyền, thuận tay thả luôn một người xuống, tay kia ôm lấy một tiểu mỹ nhân tóc vàng, quát lớn:

- Cẩn thận một chút, tên này không biết võ công, chớ để cho y bị cảm lạnh.

Phương Quân cảm thấy kinh ngạc, nhưng vội vàng sai người áp giải tù binh vào khoang.

Hoành Không Mục Dã vỗ vai Mỹ Tu Na Phù, cười nói:

- Nhường chỗ đi.

Vẻ mặt Mỹ Tu Na Phù bất đắc dĩ, lưu luyến không muốn buông Long Ưng ra.

Hoành Không Mục Dã tiến lên, ôm lấy Long Ưng, cao giọng nói:

- Hoành Không Mục Dã đại diện cho các chiến sĩ, hướng Long Ưng huynh cúi chào.

Sau đó rời ra, thở dài nói:

- Có lão ca huynh ở đây, chuyện nguy hiểm nhất lại biến thành chuyện vui thú nhất. Chưa bao giờ thử qua kích thích và thống khoái như vậy.

Lúc này mới buông hắn ra.

Long Ưng còn tưởng rằng có chuyện gì, giờ mới biết đây là cái ôm nhiệt tình của cao thủ dân tộc Thổ Phiên đối với hắn. Tuy không quen thân thiết với nam nhân lắm, nhưng hắn đành phải nhập gia tùy tục.

Lâu thuyền lại khôi phục đèn đuốc sáng trưng.

Mọi người vẫn luôn đề phòng không có buông lỏng. Cho đến khi bình yên lướt qua ghềnh Trầm Tiên thì xem như đại cục đã định. Lâu thuyền giương buồm xuôi nam.

Mỹ Tu Na Phù hầu hạ Long Ưng thay đổi y phục, cùng nàng thân mật một phen, sau đó trở lại sảnh thuyền.

Hiện tại sảnh thuyền náo rực một mảnh. Ai cũng không buồn ngủ, mà hưng phấn đàm luận chiến sự vừa rồi. Đám người Phương Quân đến hơn mười người. Sau khi kề vai chiến đấu, chiến sĩ hai phe đã phá vỡ ngăn cách, không còn câu nệ.

Long Ưng ngồi xuống bên cạnh Hoành Không Mục Dã. Mỹ Tu Na Phù thì gia nhập bầy mỹ cơ để tránh ảnh hưởng đàn ông nói chuyện chính sự.

Phương Quân nói:

- Phạm nhân hoàn toàn không biết võ công. May mắn là mạng sống vẫn còn. Mặc dụ đang bị cảm lạnh, nhưng rất nhanh sẽ khỏi.

Hoành Không Mục Dã nói:

- Huynh không phải là muốn bắt người có võ công cao nhất của đối phương sao? Vì sao lại bắt cái kẻ nghèo kiết xác này về chứ?

Long Ưng nói:

- Mặc dù y không biết võ công nhưng lại do người có võ công cao cường nhất hộ tống y trốn về lục ngạn. Huynh nói ta nên bắt ai?

Hoành Không Mục Dã bật cười khanh khách:

- Lão ca huynh thật là người kỳ lạ.

Phương Quân cũng nói:

- Ngày mai chúng ta có thể tra hỏi người này.

Hoành Không Mục Dã hớn hở nói:

- Thủ hạ ta là cao thủ dụng hình, cam đoan có thể làm cho y bán đứng cả cha mẹ mình.

Long Ưng cười nói:

- Đây là đại lễ chúng ta dâng cho Thánh thượng. Tuyệt đối không nên đụng tới nửa cọng lông của y, cũng tuyệt không thể để cho y có bất cứ cơ hội nào. Cứ để Thánh thượng tự mình tra vấn y.

Hoành Không Mục Dã nói:

- Hiểu rồi! Không ai hiểu tâm ý Thánh thượng hơn huynh.

Phương Quân nói:

- Sau khi đến Dương Châu, nên áp giải về Thần đô. Không nên để xảy ra bất cứ sơ hở nào.

Long Ưng thấy gã hình như còn có chuyện muốn báo, liền nói:

- Báo cáo sẽ do ta làm. Trước khi trời sáng giao cho Phương tướng quân. Dùng bồ câu đưa tin là được.

Phương Quân mặt đỏ lên:

- Ưng gia đúng là ăn ngay nói thật. Nếu như bị Thánh thượng phát hiện ra được....

Long Ưng cười nói:

- Yên tâm đi, ta tuyệt sẽ không để mình bị đặt lên máy ném đá ném lên không trung đâu. Phương tướng quân chỉ cần nói là phát hiện thuyền địch, thì công đầu đã thuộc về Phương tướng quân rồi. Đúng không?

Phương Quân đại hỉ bái tạ.

Soạt soạt!

Hạt mưa đánh vào khoang thuyền. Cơn mưa mỗi lúc một lớn. Chỉ trong chốc lát, ngoài cửa sổ trắng xóa một mảnh.

Hoành Không Mục Dã duỗi người một cái nói:

- Đêm gió lạnh, thừa dịp vừa mới hừng đông, cũng tranh thủ ngủ một chút.

Long Ưng vỗ vai của y, thầm nghĩ, nếu không có quỷ thần xui khiến cùng đi với y đến Tam Hạp, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Long Ưng đem báo cáo giao cho Phương Quân. Thấy vẻ mặt của gã kinh ngạc, muốn nói lại thôi thì mỉm cười nói:

- Phương tướng quân có thể mở ra xem.

Phương Quân nói:

- Mạt tướng không dám.

Long Ưng nói:

- Không sao, huynh cứ xem qua. Nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi.

Phương Quân nhịn không được, mở cuộn giấy ra, nhất thời sợ run. Sau đó thở dài, nói:

- Sao có thể viết được chữ nhỏ như vậy chứ?

Long Ưng nói:

- Khi huynh nhổ ba cọng lông thừa trên cây bút lông, nhãn lực thật tốt, công tụ ngòi bút thì một cuộn giấy cũng có thể viết được mấy ngàn chữ, đem trọn cả một báo cáo nhét vào một cái ống trúc nhỏ.

Phương Quân nói:

- Không ngờ nhãn lực Ưng gia tốt như vậy?

Long Ưng nói:

- Nhớ kỹ là chỉ đưa cho Thánh thượng xem. Cứ tin ta, tuyệt sẽ không có vấn đề gì. Ta muốn đi ngủ một chút.

Phương Quân lĩnh mệnh mà đi.

Long Ưng trở lại khoang trong, cởi áo ra, sau đó chui vào ổ chăn ấm áp đang có Mỹ Tu Na Phù. Tiểu mỹ nhân tóc vàng chen vào lồng ngực của hắn, thở dài nói:

- Ưng gia, chàng có hiểu vì sao người ta lại điên cuồng yêu mến chàng không?

Long Ưng trong lòng hơi động, trực giác cảm thấy đáp án cũng không phải mỹ nhân yêu anh hùng đơn giản như vậy.

Tuy nhiên, hắn rất yêu mến vẻ đẹp của nàng. Thẳng thắn, nhiệt tình. Nhưng trên thực tế chưa bao giờ thăm dò sự huyền bí trong tâm hồn thiếu nữ của nàng. Nghĩ tới đây, hắn kề sát bên tai, ôn nhu nói:

- Bây giờ trời mới vừa sáng, nhưng cứ xem như mới nửa đêm đi. Để chúng ta nói chuyện một lúc. Nói cho ta biết, đàn ông đều là ngu xuẩn, cần người yêu dẫn dắt hắn, chỉ đạo hắn, khiến cho hắn mở Mỹ Tu Na Phù giống như mở linh khiếu.

Mỹ Tu Na Phù kích động môi thơm, thở gấp nói:

- Đây là lời nói dễ nghe nhất trên đời này, khiến cho người ta không kềm hãm được. Khi người ta múa kiếm cho Vương tử xem, chàng cũng nhìn thấy mà. Những người khác chỉ nhìn thấy vẻ đẹp bề ngoài của Na Phù, nhưng nội tâm bên trong của Na Phù thì lại chẳng có nửa điểm mê đắm. Cái loại khí khái và phong độ này chưa bao giờ phát hiện được trên người khác.

Long Ưng trong lòng thầm hổ thẹn.

Lúc ấy, hắn đang ở cảnh giới tầng thứ chín của Chủng ma đại pháp, không bị bất luận một ngoại cảnh nào mê hoặc. Nếu như bình thường, không mê sắc đẹp mới là lạ. Hắn nói:

- Bởi vì vào thời khắc ấy, tâm linh của ta kết hợp với Na Phù. Cho nên, mặc dù chỉ là ánh mắt đảo sơ, nhưng so với cái đám nam nhân cả đời ở bên cạnh tiểu mỹ nhân còn muốn sâu sắc hơn. Cực hạn của tình yêu không chỉ là cơ thể kết hợp mà còn là tâm linh kết hợp.

Mỹ Tu Na Phù thở dài nói:

- Lời nói của chủ nhân thực êm tai.

Long Ưng cải chính:

- Ta không phải là chủ nhân của nàng, mà là phu quân của nàng. Nàng là kiều thê của ta, không có bất kỳ tôn ti chi phân nào, mà là bình đẳng. Sứ mạng kết làm vợ chồng của chúng ta chính là thăm dò bí mật sâu nhất trong nội tâm của đối phương. Ví dụ như có thể toàn tâm toàn ý yêu đối phương.

Cơ thể mềm mại của Mỹ Tu Na Phù phát run lên:

- Phu quân, chàng có biết người ta rất khát khao tìm được một người chồng hiểu Na Phù như chàng không? Ngày đó, khi chàng gặp người ta, Na Phù cảm thấy trong mắt chàng giấu rất nhiều thứ. Những thứ đó tựa như vô cùng vô tận. Người ta chưa bao giờ thấy qua một đôi mắt như vậy. Người ta vừa xấu hổ nhưng lại vừa sợ hãi, sợ chàng không thèm ngó tới Na Phù nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.