Phong Quá Đình buông lỏng nói:
- Ông trời cũng giúp chúng ta rồi, hàaaa...
Vạn Nhận Vũ cẩn thận hơn nói:
- Đại U Linh có thể di chuyển, Tiểu U Linh cũng vậy. Làm sao chúng ta có thể xác định là Tiểu U Linh không có lối tắt tới thần đạo chứ?
Lâm Tráng nói:
- Chuyện này có liên quan tới sự lưu động của mạch nước ngầm. Phía cuối của Tiểu U Linh cách phía nam Đại U Linh sáu bảy mươi dặm. Trăm ngàn năm nay đều như thế cả.
Vạn Nhận Vũ thấy Long Ưng vẫn không lên tiếng, kinh ngạc hỏi:
- Vì sao Ưng gia lại trầm mặc như vậy?
Long Ưng lộ vẻ mặt quan trọng, nói:
- Ta cảm thấy phía trước có kẻ địch. Nhưng chúng còn cách chúng ta rất xa nên chỉ cảm giác mơ mơ hồ hồ.
Ba người đều lo lắng. Nếu ở một nơi khác thì bọn họ cũng không sợ lắm, cùng lắm đánh không được thì chạy. Nhưng ở trong địa thế này, đường đi bị chặn thì chỉ còn cách trốn vào sa mạc. Đã vượt qua nhiều đau khổ trên sa mạc như thế, chuẩn bị thành công mà lại phải chịu thất bại trong gang tấc đúng là chuyện khiến người ta vô cùng thất vọng.
Lâm Tráng sợ hãi nói:
- Phải làm sao bây giờ?
Phong Quá Đình đáp:
- Chắc Lâm huynh đã bị kẻ địch biết rõ chân tướng rồi. Chúng bình tĩnh đang chờ chúng ta tại tuyệt địa.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Kẻ địch tới đây là có chuẩn bị, nhất định có đủ thực lực xử lý chúng ta. Chúng ta quay đầu lại, dù đi chuyến này tốn công vô ích, tiếc nuối vì bỏ dở nhưng vẫn còn tốt hơn là chịu chết.
Lâm Tráng sầu thảm nói:
- Đối phương cưỡi lạc đà, chúng ta không thể trốn thoát được đâu.
Phong Quá Đình vô cùng kinh ngạc nói:
- Lạc đà chạy nhanh hơn ngựa sao?
Y nói:
- Trong sa mạc thì ít nhất nó chạy nhanh gấp đôi. Mà lạc đà có thể chạy ngày chạy đêm. Cho dù ngủ, nó vẫn có thể bước đi. Còn chúng ta thì lại phải chạy khi mặt trời đã lặn. Ngựa không chống nổi sức nóng của mặt trời sẽ chết mất.
Phong Quá Đình nói:
- Hiện giờ chẳng phải là tiến thoái lưỡng nan sao? Đã thế thì ta quyết sinh tử với kẻ địch, có thể giết bao nhiêu thì giết.
Long Ưng mỉm cười nói:
- Không ai phải chết cả. Ngựa cũng không phải chết. Bởi bọn họ không biết là mình phải đối mặt với cái gì đâu.
Hắn quay đầu về phía Lâm Tráng, nói:
- Trong khu rừng đá phía trước, có nơi nào địa hình đặc biệt phức tạp hay không?
Lâm Tráng nói:
- Có mê cung Chư Thần chiếm diện tích tới mười dặm. Ở đó, có rất nhiều tảng nham thạch lớn, hình dạng quái lạ, san sát như rừng. Muốn đi lại rất tốn công. Do phải đi lại lòng vòng nên được gọi là mê cung.
Long Ưng mừng rơn nói:
- Thế là trời giúp ta rồi. Chúng ta quần nhau với địch ở nơi này, đánh cho bọn chúng không còn mảnh giáp nữa thì thôi.
Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình nhớ tới Chiết Điệt, tinh thần phấn khởi hẳn. Long Ưng có thể phát huy uy lực sát thương kinh người trong loại địa hình này.
Lâm Tráng nói:
- Chúng ta phải tới mê cung này trước kẻ địch một bước.
Long Ưng đáp:
- Phải có mưu tính mới hành động, nên việc tính toán thời gian vô cùng quan trọng. Có cách nào khiến kẻ địch không thể đuổi theo ngay lập tức hay không?
Thần Ưng bỗng nhiên vỗ cánh, bay vọt lên trời.
Lâm Tráng kinh hãi nói:
- Là diều hâu của người Đột Quyết.
Một điểm đen trên bầu trời đang bay về phía họ.
Bỗng nhiên phát hiện ra nguy hiểm, nó quay đầu bỏ chạy về phía nam. Nhưng hiển nhiên là tốc độ của Thần Ưng nhanh hơn nhiều lần, chỉ một lát sau đã tiếp cận. Hai con chim hóa thành một chấm đen nhỏ, biến mất trong ánh mặt trời.
Long Ưng mừng rơn nói:
- Đúng là trời giúp chúng ta. Lập tức chạy tới mê cung đi. Kẻ địch sợ chúng ta bỏ chạy, khẳng định đang tiến tới với tốc độ cao nhất.
Mọi người hét to gọi ngựa tới, lên đường.
Phong Quá Đình cười khổ nói:
- Không biết cuối cùng phải đối mặt với chuyện gì nữa. Hình như nơi này chỉ có chúng ta.
Bọn họ tiến vào một thế giới kỳ dị. Trong phạm vi mười dặm, đều là đá tảng đứng san sát nhau, tầng tầng lớp lớp, hình dạng vô cùng kỳ quái, như những ngọn tháp cao. Trời tối dần, nhưng cái bóng quái dị chập chờn, trông như quỷ vực âm trầm, khiến người ta cô cùng lo sợ.
Nhìn những cái hình ảnh này khiến người ta lại nghĩ tới thời đại rất xa xưa. Nơi này bị đại hồng thủy rửa trôi thành một địa hình đặc thù. Qua bao năm mưa gió ăn mòn, thời gian bôi xóa mới hình thành dạng mặt đất đặc biệt trên sa mạc này.
Bốn người leo lên một tảng đá rất to, phóng tầm mắt nhìn xung quanh.
Bọn họ thấy kẻ địch có tới cả ngàn người đang tiến vào các mô đất cách đó vài dặm, vây chặt mình lại.
Ánh đuốc chiếu rõ tình hình. Họ đang bị vây chặt như nêm cối. Tiếng vó ngựa và vó lạc đà vang lên trong Thạch Lâm. Địa hình trong này phức tạp, sườn dốc gập ghềnh. Đường đi lồi lõm đầy hố và gò cao, thỉnh thoảng mới có nơi bằng phẳng, khó có thể nói hết được sự phức tạp của nó.
Đặt mình vào trong đó giống như ở bên trong một tòa thành bằng đá kỳ dị. Đường đi rắc rối phức tạp. Ở đây, không có sự sống, chỉ có cuồng phong sa mạc tràn ngập. Trong vách núi, cát bay đá chạy, phát ra tiếng rít chói tai như quỷ khóc thần gào.
Vạn Nhận Vũ hạ giọng nói:
- Quân số khoảng vạn rưỡi đến hai vạn người. Thật không ngờ, họ lại huy động nhiều người để đối phó với chúng ta như vậy.
Lâm Tráng mất bình tĩnh nhất trong ba người. Mặt tái nhợt như không còn nửa giọt máu, y nói:
- Nghe tiếng kèn chỉ huy thì chẳng những có người dân tộc Thổ Phiên mà còn có người Đột Quyết. Hơn nữa, họ có hơn một nửa là chiến sĩ cưỡi lạc đà. Bọn họ vây chúng ta, tới khi trời sáng sẽ tấn công lại từ bốn phương tám hướng.
Hai mắt Long Ưng lóe sáng, buông lỏng nói:
- Chúng ta còn cả một buổi tối. Hà... Thật sự là sảng khoái.
Ba người khó hiểu nhìn hắn. Không hiểu sao, mọi người sắp chết tới nơi mà hắn còn cười được. Đối phương dù chỉ là những tên bình thường, nhưng họ cũng khó có thể đấu lại, chỉ có đường chết. Huống chi khẳng định đối phương có cao thủ dân Thổ Phiên và Đột Quyết đi theo. Không chừng còn có nhân vật tuyệt thế của Thiên Trúc. Bọn họ có thể chống cự được một khắc đã là giỏi lắm rồi. Lần này, thật sự không có cửa ra, càng trốn càng cùng đường, rơi vào tuyệt cảnh.
Long Ưng nhếch miệng cười với Phong Quá Đình, lộ hai hàm răng trắng, hớn hở nói:
- Chúng ta không đoán là họ sẽ huy động đông như vậy. Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ được thủ đoạn phá vây của lão tử. Chúng ta phải tạm thời chia tay. Ta sẽ đơn thân độc mã phá vây, gây ra hỗn loạn. Toàn bộ kẻ địch chạy theo hướng ta bỏ trốn. Khi đó, các ngươi quan sát từ trên cao, thấy tình huống tốt thì thong dong rời đi. Tới cao nguyên, tập hợp với vương tử, giúp hắn giữ vững trận tuyến.
Vạn Nhận Vũ la lên thất thanh:
- Ngươi xông vào kẻ địch như vậy, có mười mấy Long Ưng cũng chỉ đi chịu chết thôi.
Hắn cười nói:
- Xông vào thì đương nhiên không thành. Có thể lợi dụng bóng tối và địa hình phức tạp, dùng chiến thuật mà kẻ địch không ngờ tới, dù có tiên sư bà ngoại nhà nó cũng có thể xông được. Yêm tâm đi! Ta tuyệt đối không chết đâu. Các ngươi cũng không chết đâu. Nhớ rõ là phải chăm sóc mấy con ngựa cho tốt.
Phong Quá Đình nói:
- Đừng chỉ biết cái dũng của thất phu. Mọi người là huynh đệ, chết phải cùng chết.
Vạn Nhận Vũ hạ giọng nói:
- Nói kế hoạch của ngươi trước đi. Nếu không, ta sẽ không để ngươi hy sinh trước mắt chúng ta đâu.
Long Ưng nói với Lâm Tráng:
- Tính tình trời sinh của lạc đà thế nào?
Lâm Tráng bị khí thế hào hùng vẫn cười trước kẻ thù của hắn kích thích. Gã đã hồi phục ý chí chiến đấu, nói:
- Chúng là quái vật khổng lồ nhưng trời sinh tính cảnh giác, nhát gan. Khứu giác và thính giác rất nhạy cảm. Một khi bị dọa, chúng sẽ chạy như điên. Mười mấy ngày chúng không uống một giọt nước vẫn có thể chở người và vật nặng, không sợ bão cát và rét lạnh.
Long Ưng mừng rỡ nói:
- Tính tình sợ hãi thế là tốt rồi. Đúng là trời giúp ta mà.
Mọi người không biết trong hồ lô của hắn có mưu kế gì. Họ bắt đầu cảm thấy hắn đã tính trước, cũng không phải chỉ nhất thời liều mạng.
Phong Quá Đình thúc giục:
- Tiểu tử kia! Còn không mau nói kế hoạch của ngươi ra đi.
Long Ưng đáp:
- Kế hoạch của ta rất trực tiếp, đơn giản mà hữu hiệu. Lợi dụng tính nhát gan của lạc đà, dựa vào hai con hỏa long, khiến kẻ địch đại loạn. Lão tử xông khỏi trùng vây. Kẻ địch ở những vị trí khác không rõ tình huống, cho là tất cả chúng ta đều xông ra phá vây nên sẽ chạy tới vị trí xảy ra xung đột với tốc độ cao nhất. Khi đó các ngươi có thể tìm một góc ít người mà trốn đi. Kẻ địch đuổi theo về hướng bắc như thủy triều. Các ngươi cứ đi về phía nam, vượt A Nhĩ Kim Sơn tới cao nguyên.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Hai con hỏa long ngươi nói là gì chứ?
Hắn nói:
- Chia vải bông dài mà thê tử xinh đẹp tặng cho chúng ta thành hai phần. Hai đầu buộc thành thừng bông sẽ được hai món vũ khí mềm dài hai trượng. Ở nơi khô ráo thế này, châm lửa một cái là chúng biến thành hỏa long ngay. Cùng với tốc độ của Tuyết Nhi và khả năng cưỡi ngựa của lão tử thì kẻ địch sẽ bị giết không kịp trở tay. Lạc đà chắc chắn sẽ sợ hãi? Ngựa lại càng sợ lửa. Hà... Lão tử đúng là hỏa linh siêu cấp ở nơi này. Thiên quân vạn mã cũng không thể ngăn cản được ta.
Ba người nghe mà tinh thần phấn chấn. Những người khác dù có phương pháp này nhưng cũng khó có thể thực hiện được. Nhưng Long Ưng làm việc này lại là chuyện có thể.
Phong Quá Đình nói:
- Nhưng chúng ta gặp nhau thế nào đây?
Long Ưng nói:
- Cho nên tiểu đệ mới muốn tạm thời chia tay với mọi người. Ta dẫn địch tiến ra sa mạc, rồi đi từ đường này lên cao nguyên tìm các ngươi. Nhanh thì ba tháng, chậm thì nửa năm. Nhất định ta sẽ tìm được các ngươi. Không cần lo lắng.
Hắn lại nói tiếp:
- Ta phải bỏ Ô Đao và Thiên Oanh, chỉ mang theo Chiết Điệt cung, hai bao tên và nước nữa thôi.
Vạn Nhận Vũ đồng ý:
- Kế này đúng là có thể thực hiện được. Chúng ta chia ra, một người đứng ở trên chỗ cao nhất quan sát, nhìn rõ ngươi phá vây thành công thì chúng ta sẽ rời đi.
Lâm Tráng sùng kính nói:
- Thảo nào vương tử thường nói, Ưng gia là nhân vật siêu phàm khác thường. Chỗ yên ngựa của ta có kèn. Kẻ địch đại loạn sẽ thổi kèn chiến của dân tộc Thổ Phiên. Chỉ thị toàn bộ binh lính Thổ Phiên trong đám địch tiến về hướng bắc cứu trợ.
Long Ưng nói:
- Như thế lại càng không có gì sơ hở. Chuyện này không nên chậm trễ nữa. Lão tử lập tức xông qua ải, để các ngươi thoát kịp trong đêm. Hà, thật sự là sảng khoái! Phiền muộn mười mấy ngày trong sa mạc đã có chỗ phát tiết thỏa thích rồi!
Phong Quá Đình nhắc nhở:
- Nhớ phải bảo vệ tốt cho Tuyết Nhi.
Long Ưng cười nói:
- Còn cần phải nói sao?
Hắn nhảy xuống khỏi tảng đá.
Long Ưng lặng lẽ di chuyển trong tiếng gió lạnh đang rít lên. Dưới bóng của rừng đá và đêm tối, hắn đi tới cách kẻ địch chừng năm sáu trăm bước. Buộc Tuyết Nhi ở một chỗ kín đáo, tự mình cầm hai bao tên nhảy lên trên một tảng đá ở gần đó.
Nhìn xuống, hắn không khỏi thầm khen đối phương biết cách dùng binh.
Trên những tảng quái thạch ở phía trước đều bố trí người canh gác từ trên cao, giám sát mọi thứ. Chỉ như thế đã đủ khiến hắn khó có cơ hội tiếp cận rồi. Nhưng, lúc này dưới những cơn gió lạnh, đám lính gác đều nằm sát xuống đỉnh tảng đá, dùng áo da dê cuộn chặt lấy mình.
Trong đó có hai ba người không chống nổi gió lạnh và cát bụi đã ngủ.
Lập tức cả mạng lưới canh gác của tiền tuyến xuất hiện sơ hở không nên có.
Trạm gác ở tuyến sau cách bờ Thạch Lâm gần một dặm - bố trí hai lớp phòng tuyến. Tầng đầu tiên là một loạt chiến sĩ cầm binh khí dài có cung tiễn thủ đứng phía sau. Muốn xông qua phòng tuyến này thật sự không dễ dàng. Huống chi bên ngoài tầng phòng tuyến này còn có hai hàng đuốc lập lòe trong gió. Nếu bọn họ xông ra từ sâu trong mê cung thì sẽ không có chỗ nào lẩn trốn được.
Ở cách tầng phòng tuyến thứ nhất khoảng ngàn bước là các nhóm chiến sĩ. Mỗi nhóm này đều vây quanh một đống lửa ấm áp. Có người đang ăn cơm, người uống nước. Tình cảnh như vậy, cho thấy việc bố trí chặn đường rời khỏi Thạch Lâm hiện giờ chặt chẽ như ở trong thùng sắt. Một khi bị cầm chân, kẻ địch chen chúc xông tới thì dù có mười Long Ưng cũng phải mất mạng.
Ở sau tầng phòng tuyến thứ hai mấy ngàn bước là một bãi đá sỏi toàn những tảng đá hình dáng kỳ quái phân tán khắp nơi. Nhưng, nếu so với mê cung thì nơi này chẳng khác gì đường lớn bằng phẳng cả.
Ở đó, tập trung toàn bộ lạc đà và chiến mã của doanh trại, ánh sáng ngập trời. Đó là là đèn bão dựng thẳng. Nó chiếu sáng toàn bộ trận địa địch quân như ban ngày vậy.
Đối phương lập kế hoạch thay nhau phòng thủ. Hiện giờ, người được ngủ trong doanh trại đến nửa đêm sẽ phải ra ngoài trời lạnh phát run mà làm nhiệm vụ. Cứ theo tình hình này thì chắc toàn bộ đường ra của mê cung đã bị phong tỏa. Binh lực của đối phương phải tới gần ba vạn người. Thực lực như vậy đã có thể chinh phục một quốc gia nhỏ gần đó rồi. Việc này khiến họ cũng đáng tự hào.
Long Ưng khoác áo choàng đặc chế của Tiểu Ma Nữ và Thanh Chi. Hắn lấy Chiết Điệt cung ra, ngồi xổm xuống, tay phải linh hoạt rút ra bốn mũi tên dài.
Hít sâu một hơi. Hắn cài mũi tên lên dây cung, quỳ một chân xuống đất.
Chỉ cần dụ đám quân địch chủ lực đang vây quanh đi thì hắn hoàn toàn không phải lo lắng cho ba người Vạn Nhận Vũ. Mặc dù phía bắc cũng có phục binh, nhưng tuyệt đối không mạnh như ở phía trước. Còn có Thần Ưng quan sát từ trên trời cao. Hiện giờ chỉ còn cách khu rừng dưới chân A Nhĩ Kim Sơn hai ngày lộ trình. Bọn họ có thể đơn giản đột phá cửa ải này mà lên núi.
- Vèo!
Mũi tên bay vọt đi, không bắn thẳng về phía trước mà đi chếch sang bên trái, tạo thành biểu hiện giống như hắn đang xông ra vậy. Đúng là kế dương đông, kích tây.
Mũi tên của hắn đột nhiên bắn theo hướng mà ánh lửa không chiếu sáng tới được, giống như từ trên trời giáng xuống. Kẻ địch có chết cũng không hiểu mũi tên bắn từ đâu tới.
Ba mũi tên khác cũng được hắn dùng thủ pháp vô cùng mau lẹ, liên tục giống như do mấy người đồng thời bắn ra vậy, vừa vặn bắn tới bốn người.
Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên.
Vốn kẻ địch chỉ dùng mũ da dê, không mấy rắn chắc nên bị tên xuyên thấu. Lúc này, tất cả địch canh gác ở cả hai tầng phòng tuyến đều bị tiếng kêu làm cho kinh hãi mà tỉnh giấc. Tiễn thủ tầng trước liền lắp tên, đứng ở vị trí cao nhìn xung quanh. Có người còn hét lớn để phô trương thanh thế.
Bốn mũi tên khác lại bắn tới phía bên trái trận tuyến đầu. Tất cả kẻ địch đều bị tên bắn xuyên, chết cực kỳ thảm khốc.
Chẳng qua đối phương được huấn luyện rất nghiêm chỉnh, kinh mà không loạn, giơ khiên lên ngăn tên. Đáng tiếc là chúng lại ngăn phía trước chứ không phải bên cạnh. Mà mũi tên đã được ngắm chuẩn, khẳng định có thể xuyên qua khe khiên để lấy mạng người đằng sau nó.
Hậu phương quân địch lập tức rối loạn. Có người lao ra khỏi lều vải. Lạc đà, chiến mã hí vang.
Kèn lệnh vang lên.
Long Ưng lập tức tăng tốc, mũi tên bắn ra liên tục, không mũi nào trật đích. Liên tục có người trúng tên ngã xuống.
Cuối cùng kẻ địch cũng không chịu nổi nữa. Chúng phân ra một lượng người rất đông đi về phía trước, trúng kế dụ địch của Long Ưng.
Long Ưng liên tục phóng tên về phía kẻ địch đi trước. Lúc này hắn đã hoàn toàn tiến vào trạng thái Ma Cực ở mức đỉnh phong, chuyên nhắm vào người cầm đuốc. Kẻ cầm đuốc trúng tên, ngã xuống khiến lửa tắt.
Điều đó chẳng những làm kẻ địch sợ hãi mà còn khiến khung cảnh tối om. Đối phương tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng hoảng loạn.
Tiếng chân lại vang lên. Mười mấy người liền tập trung vào phía bên trái. Hiển nhiên bọn họ đang bảo vệ tướng lãnh của mình. Long Ưng đã từng giao chiến với người Đột Quyết, nhận ra ngay bọn họ mặc giáp.
Bắn sạch ba mươi mũi tên trong bao, ở bao khác chỉ còn lại bảy tám mũi. Long Ưng liền không chút do dự lấy tên lính gác trên đỉnh mấy tảng nham thạch cao làm mục tiêu. Như thế, sẽ không ai có thể lên tiếng báo động nếu hắn xông qua cửa ải này.
Khi bắn tới mũi tên cuối cùng, hắn thu hồi Chiết Điệt cung, di chuyển về một bên tảng đá, thả người rơi xuống đúng lưng Tuyết Nhi. Tuyết Nhi vui mừng hít hà một tiếng, cũng không ai nghe thấy. Tiếng hò hét của kẻ địch đang rung trời động đất. Kèn vang liên hồi cộng thêm tiếng gió lạnh rít lên từng chặp, cho dù là la to cũng đảm bảo không ai nghe thấy.
Hắn thúc ngựa đi vòng sang trái, ngoặt phải trong đám nham thạch, vừa dùng vải bông cuộn vội thành một món vũ khí mềm mà quấn trên tay. Hai thứ vũ khí như nhuyễn tiên dài khoảng hai trượng được hắn thấm đẫm dầu hỏa từ đầu tới cuối, chạm lửa là bùng cháy.
Cách trận địa địch không tới hai trăm bước, Long Ưng kẹp lấy Tuyết Nhi dần tăng tốc. Tuyết Nhi đã hơi thiếu kiên nhẫn từ lâu, vừa nhận lệnh chủ liền lập tức nổi điên. Trong chốc lát nó đã tăng tốc độ lên tới cực hạn, lao thẳng ra từ sau một khối đá to. Lúc tiễn thủ ở hai hàng phòng tuyến đầu phát hiện, kịp bắn một đợt tên thì người và ngựa đã đến cách bọn họ không tới năm mươi bước rồi.
Tuyết Nhi phóng vọt qua đống lửa khiến cho mũi tên của họ đều bắn trượt hết. Đến khi bọn họ muốn bắn đợt tên thứ hai thì Long Ưng đã mượn đống lửa mà châm đuốc, vung hai sợi dây ra xung quanh. Việc đó, chẳng những khiến hai hàng tiễn thủ bắn lệch hết mà còn khiến bọn họ ngã trái, ngã phải. Khắp bốn phía Long Ưng, trong phạm vi năm trượng, ai may mắn thoát chết thì cũng bị trọng thương.
Những người ngã xuống đất cũng không ai có thể đứng lên được.
Hai sợi dây bông đang cháy hừng hực bị hắn vung lên như biểu diễn xiếc. Nó biến thành một bức tranh rực lửa và ánh sáng, giống như một một quả cầu lửa lăn về phía kẻ địch ở tầng hai.
Càng khiến kẻ địch không tưởng tượng được là Long Ưng có thể dùng "roi" linh hoạt tới mức thần kỳ. Ngọn lửa trên dây bông văng về phía kẻ địch giống như ám khí, khiến chúng khó có thể tránh thoát nổi.
Lúc này kẻ địch ở tầng phòng tuyến đầu tiên đã nổi giận đuổi theo phía sau. Nhưng, tốc độ của chúng làm sao sánh được với Tuyết nhi.
Bứt dây động rừng. Liên quân bên này rơi vào trạng thái hỗn loạn.
Mà người ở phía xa lại hoàn toàn không nắm rõ tình huống, khiến cho tình hình rối loạn chậm rãi lan tràn ra.
Sợi bông được truyền kình lực vào, giống như hai con rồng lửa bay về phía trước, mở rộng ra hai phía.
Người bị đánh trúng đều bay sang một bên, không ai có thể chặn nổi hắn một lát. Được hắn vung lên càng khiến dây bông cháy mạnh. Lửa vung tung tóe, bắn về phía kẻ địch ở xa hơn, khiến chúng càng loạn.
Long Ưng quăng lửa từ sợi dây bông ra khắp nơi, khiến kẻ địch vốn có trận thế hoàn chỉnh giờ đã tan rã, không thể phòng thủ nổi nữa.
Hắn giống như hóa thân thành Hỏa thần, xông tới tầng phòng thủ thứ hai với thế như chẻ tre. Tuy nhiên, cũng không tạo thành tổn thương gì quá lớn.
Hắn dùng trăm phương ngàn kế lao tới chỗ chiến mã và lạc đà đang tụ tập cách đó gần ngàn bước.
Long Ưng thầm nghĩ, thành công thất bại đều phải xem giờ phút này.
Hắn liền tay năm tay mười, vung hai dải lửa lên. Mục tiêu của hắn không phải là kẻ địch phía trước mà quăng về hướng đám chiến mã và lạc đà đang tập trung.
Đi không tới ba trăm bước, hắn lại dùng thủ pháp tương tự mà phóng ra mười mấy ngọn lửa.
Lửa bừng bừng cháy khiến cho ngựa và lạc đà hí vang.
Kẻ địch bỗng ngừng di động về phía trước. Mũi tên đặt lên dây cung, binh khí dài chỉ về phía hắn, kết thành một trận hình bền chắc không thể phá nổi, chờ hắn tới chịu chết.
Long Ưng thầm nói thôi xong, bỗng dưng thấy phía trận địa địch đại loạn. Hóa ra rất nhiều lạc đà và chiến mã hoảng sợ, nổi giận xông tới phía sau lưng kẻ địch. Kẻ địch sợ hãi chạy sang hai bên, người không né tránh kịp bị giẫm đạp thảm thiết.
Hắn thầm cám ơn trời đất, vung dây lửa khiến lửa cháy đầy trời. Đám lạc đà và chiến mã vốn đã khiếp hãi lúc này càng kinh sợ, nhảy mạnh, quay đầu tránh né, càng khiến kẻ địch kinh hoàng. Loại cảnh tượng điên cuồng hỗn loạn này đúng là khó có thể hình dung được.
Tuyết Nhi cho thấy phong cách chiến mã siêu cấp của mình. Nó chạy nhanh như gió, tả xung, hữu đột khắp nơi. Nó lại được Long Ưng vung dây lửa phía trên, một lát sau đã phá tan chướng ngại, chạy thẳng về nơi trú quân.
Nhiều người ập ra từ quân doanh, nhưng đã không còn cách nào chặn đường hắn một cách hữu hiệu nữa. Bởi toàn bộ bọn họ đều phải né tránh đám lạc đà và chiến mã đang chạy như điên kia.
Dưới sự che chở của thân thể lạc đà, Long Ưng biến mất. Không còn ai có thể thấy rõ vị trí của hắn nữa.
Hắn không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng. Thừa dịp, hắn liền xông loạn vào những nơi tập trung đông người, gặp trại là đốt, gặp người là giết.
Tiếng chân bước dồn dập, tiếng kèn vang lên xa xa. Đúng như Long Ưng dự đoán, kẻ địch ở phía đông, nam, tây đều cho là bốn người bọn họ đột phá vòng vây từ phòng tuyến phía bắc. Tất cả bọn chúng lập tức xông tới.
Khi Long Ưng trốn vào đồng hoang thì cả trăm lều trại đã rơi vào biển lửa, không biết đã thiêu hủy bao nhiêu vật tư lương thực của bọn họ.
Tất nhiên kẻ địch không chịu bỏ qua. Trò chơi nguy hiểm người đuổi ta trốn giờ mới chỉ bắt đầu.
Long Ưng ngửa mặt lên trời hú dài, phát tiết phiền muộn trong nội tâm.
Hắn cưỡi Tuyết Nhi, mạo hiểm dưới ánh mặt trời nóng bỏng, chạy như điên trên sa mạc Khố Mẫu Tháp Cách. Không ai có thể chống lại được tất cả ánh nắng. Cát bụi biến thành ánh sáng hoa mắt với sức nóng hầm hập. Đội ngũ giống như đang ở bên trong một biển lửa vô biên, vô tận. Tuyết Nhi không nghe theo sự chỉ huy của hắn mà lao về một hướng nó nhận định với tốc độ cao nhất. Nó chạy trên cát như trên đất bằng. Việc duy nhất Long Ưng có thể làm là ngồi vững trên lưng ngựa, truyền ma khí đã gần như không còn vào thân thể nó.
Phía trước xuất hiện khu vực nguy hiểm, cồn cát trập trùng. Tuyết Nhi mang hắn lao thẳng lên một ngọn đồi không chút do dự, tốc độ của nó không giảm mà còn tăng. Một trận cuồng phong đột nhiên ập tới. Những hạt cát táp thẳng vào mặt. Dù là từ góc độ nào, với năng lực của Long Ưng cũng phải nhắm mắt lại. Hạt cát chui vào trong quần áo, mũi hắn. Loại cảm giác khó chịu này không thể nào nói ra được.
Nó khiến người ta hiểu rằng chúa tể vùng đất đáng sợ này chính là mặt trời và cát.
Cách đây ba ngày hắn thoát khỏi trùng vây thành công. Trước khi trời sáng, hắn và Tuyết Nhi đã đến được hồ Đại U Linh tuyệt đẹp. Sau hơn nửa đêm phá vòng vây, cả hai đều mệt mỏi nhưng vẫn rất vui sướng vì thoát khỏi hiểm cảnh. Đến thời điểm hừng đông, hắn và Tuyết Nhi vẫn đang ngâm mình trong làn nước lạnh buốt.
Nguyện vọng duy nhất của Long Ưng là ngâm mình ở cõi yên vui trong sa mạc này cho tới khi trời tối rồi mới tiếp tục lên đường.
Nhưng vào lúc này, ở phía hoang mạc lại có bụi đất tung bay. Long Ưng và Tuyết Nhi luyến tiếc rời khỏi hồ nước, lên bờ, quan sát kẻ địch tới dưới bóng cây.