Về phòng được một lúc thì cha mẹ nàng đến. Mời họ ngồi xuống nàng hỏi.
“Hai người nên giải thích cho con rõ ràng chuyện này là thế nào.” Nói rồi nàng giơ cuộn thánh chỉ vàng chói trong tay lên.
“Con gái nghe ta nói này. Thật ra chuyện này đã được định từ lâu rồi. Cái ngày mẫu thân sinh hạ con ra. Từ rất lâu rồi hai nhà chúng ta luôn có giao tình rất tốt nên hai nhà quyết định kết thông gia. Nhưng hai nhà chỉ sinh được con trai đến khi mẫu thân con sinh hạ con. Mà hoàng thất lại có hai vị hoàng tử Long Nhật Vũ và Long Nhật Hàn nhưng khi đó Long Nhật Vũ đã 15 tuổi mà Long Nhật Hàn mới 5 tuổi nên hai nhà quyết định đính ước cho hai con. Nói là đợi con tròn 15 sẽ lập con trở thành Hàn vương phi nhưng vài năm trước con lại mất tích nên việc này mới hoãn lại đến giờ.” Phụ thân nàng từ tốn giải thích lại. Ông cũng không nghĩ tới tiên đế trước khi băng hà vẫn nhớ rõ mối hôn sự này.
“Việc của những người đi trước sao lại đổ lên đầu đời sau như con chứ? Với lại con cũng không có ý định gả cho người sớm như vậy.” Nàng nghi ngờ hỏi lại.
“Họ đã lập lời thề nên bắt buộc phải thực hiện. Nếu không đời sau của hai nhà sẽ đoạn tử tuyệt tôn” Phụ thân nàng từ tốn giải thích.
“Con không đồng ý. Đây rõ ràng là chuyện của đời trước lại bắt đời sau phải chịu” Nàng phản đối.
Bây giờ mẫu thân nàng mới lên tiếng “Không đồng ý cũng phải lấy nếu con giám chốn ta sẽ chết cho con xem”
“Mẫu thân...Vâng!” Nàng đáp với giọng ỉu xìu.
Minh Nguyệt thầm nghĩ “Sao số nàng nó lại khổ thế này vừa trốn được cái tên chủ nhân Phá Nhật kiếm kia giờ lại dính phải cái tên vương gia mặt lạnh này nữa. Không được nàng phải nghĩ cách huỷ mối hôn sự này”
Và một bóng đèn lập tức sáng lên trong đầu nàng. “Nếu đã không giết được tên các chủ gì đấy thì “khử” tên vương gia mặt lạnh này trước vậy”
Đã có quyết định nàng vội mời hai lão nhân gia trở về.” Phụ mẫu của con bây giờ hai người có thể trở về được rồi chứ con muốn nghỉ ngơi”
Sau khi nàng đuổi khéo được hai lão nhân gia trở về liền bảo Linh nhi đi chuẩn bị một số thứ để tối nay còn dùng đến.
Đêm hôm đó tại Hàn vương phủ. Nàng vận trên mình một bộ hắc y mang khăn che mặt tay cầm một thanh kiếm bình thường nhưng rất sắc bén được Linh nhi lấy từ Huyết sát lâu đến. Một vài bình độc dược mới đặc chế ra.
Ngồi trên một gốc cây cổ thụ nàng có thể nhìn bao quát toàn bộ nơi đây. Đợi khi đêm khuya khi lính canh giảm xuống nàng mới bắt đầu hành động.
Nàng đi khắp nơi trong cái vương phủ này mà vẫn chưa tìm thấy mục tiêu. Bỗng một căn phòng hấp dẫn sự chú ý của nàng. Đêm đã khuya mà chỉ còn căn phòng này sáng đèn nàng biết chắc đây là căn phòng của tên vương gia chết tiệt kia.
Vừa nhìn đến căn phòng là đoán được chủ nhân của nó. Một căn phòng toát ra sự lạnh lẽo đầy hàn ý. Mặc dù chưa biết tên vương gia kia nhưng qua căn phòng này nàng cũng đoán được hắn ta là một người rất khó đoán và không dễ chơi rồi.
Xác định mục tiêu nàng cẩn thận leo lên mái căn phòng. Khi đã an vị trên đó nàng cẩn thận dỡ ra một viên ngói nhìn xuống dưới.
Bên trong căn phòng chẳng có gì ngoài ngọn đèn sáng leo lét. Nàng chú ý tới sau tấm bình phong kia có hơi nước lượn lờ. Nằm bên trong thùng gỗ lớn là một nam nhân đang nhắm mắt.
Long Nhật Hàn nằm trong thùng nước tắm hơi nước bốc lên quanh thân. Một mái tóc ướt sũng tuỳ ý thả tán loạn. Một vài giọt nước lăn trên ngực hắn tạo ta một cảnh tượng khiến người ta muốn phạm tội.
Nàng ngồi trên mái nhà thầm cảm thán “Đúng là một tên yêu nghiệt hại nước hại dân mà không biết đã có bao nhiêu khuê nữ nhớ thương cái tên yêu nghiệt này rồi đây“.
Đang mải suy nghĩ thì một giọng nói trầm ấm vang lên “Vương phi của ta nàng nhớ ta đến thế sao? Nửa đêm nửa hôm không ngủ lại lại lẻn đến vương phủ rình trộm vậy“.
A bị phát hiện rồi. Thôi kệ vậy mục tiêu của nàng là trừ khử hắn có bị phát hiện hay không thì chỉ cần hắn chết là không ai biết rồi. Thế là nàng nhảy từ trên nóc nhà xuống.
“Này tên yêu nghiệt kia ai là vương phi của ngươi hả.” Nàng tức giận quát lên.
Nghe nàng hỏi vậy hắn mới từ trong bồn tắm đứng dậy khoác áo vào rồi bước ra ngoài.
“Chẳng lẽ nàng không nhớ ta là ai sao. Chính nàng lần đó đã cứu ta còn gọi ta là “yêu nghiệt” như vậy đó.” Nghe nàng gọi hắn hài hước đáp lại. Lần đầu tiên nàng cũng gọi hắn là tên yêu nghiệt như vậy.
“Ta không biết ngươi, cũng chả quan tâm ngươi là ai cả” Nàng trả lời làm hắn thất vọng. Chả lẽ nàng không hề nhớ ra hắn.
“Nói tóm lại ta tới đây để yêu cầu ngươi huỷ đi cái hôn sự này.” Nàng trả lời hắn.
“Nếu ta nói không huỷ thì sao.” Nhếch hàng lông mày đen tuyền hắn hơi nghiêng đầu nhìn nàng hỏi.
“Vậy ngươi phải chết.” Không cho hắn câu hội trả lời nàng đã rút kiếm tấn công hắn. Thấy kiếm của nàng sắp đâm tới hắn liền né sang một bên. Vừa cố gắng tránh đi chiêu thức của nàng lại cố không làm nàng bị thương.
Đánh nhau hồi lâu nàng dẫm phải nền ướt nên trượt chân té ngã may mà hắn phản ứng kịp thời nên vội đỡ lấy nàng. Một tay hắn ôm eo nàng tay còn lại giữ thanh kiếm.
Thế là nàng oanh liệt nằm gọn trong vòng tay của hắn. Bốn mắt nhìn nhau đầy ngỡ ngàng.
Hình như nàng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường khuôn mặt lạnh lùng vì vậy mà đỏ lên. Tại vừa nãy đánh nhau nên làm rơi mất khăn che mặt bây giờ tất cả biểu hiện của nàng đều bị hắn thấy hết.
Cả kiếp trước kiếp này nàng chưa từng thân mật với người khác giới bao giờ nên ngại. Bỗng dưng nàng lấy chân đạp vào chân hắn, bị đau hắn buông lỏng tay đang ôm nàng ra. Thừa cơ nàng liền bỏ chạy. Trước khi đi không quên để lại một câu “ Long Nhật Hàn ngươi nhớ lấy hôm khác ta sẽ đến lấy mạng ngươi.”
Chạy ra khỏi vương phủ nàng dừng lại nghĩ “Không được đã đến không thể cứ như vậy mà về còn bị hắn chiếm tiện nghi nữa. Ta phải tặng hắn chút lễ vật mới được”
Thế là nàng quyết định trở lại. Cầm trong tay cái gì đó tròn tròn mà đen đen. Mấy năm trước ở trên núi Thất Phong lúc rảnh rỗi nàng đã làm ra. Không phải thứ gì khác chính là thuốc nổ, do ở cổ đại này không tìm được đầy đủ vật liệu nên chỉ làm được thuốc có sức công phá nhỏ dùng để chơi đùa mà thôi. Nàng đi đến những chỗ không người và “ Bùm...ùm...Bùm.. m..... Bùm..... Bùm” liên tục những tiếng nổ vang lên. Đêm hôm đó cả Hàn vương phủ bị náo đến gà bay chó sủa.