Nhật Nguyệt Kết Duyên

Chương 114: Chương 114: Giết chết




Đại hán mặt sẹo đứng bên dưới không nhịn được nữa đẩy người ra tiến về phía trước. Cuối cùng cũng nhìn rõ chuyện gì đang sảy ra.

Một nữ nhân mang khăn che mặt. Bạch y tung bay theo từng bước đi đang tiến từng bước ép sát người của hắn lùi xuống cầu thang. Theo sau nữ nhân bạch y còn có bốn người mặc hắc y dung mạo bình thường nhưng khí thế trên người bọn họ thật không thể xem thường.

Trái ngược lại nữ nhân bạch y không biểu lộ ra chút thực lực nào. Nhìn qua không khác gì một tiểu thư nhà giàu cậy vào bốn người hộ vệ phía sau.

“Vị đại hiệp đây chính là không có thành ý sao? Muốn gặp ta nhưng lại cho mấy tên lâu la này lên? Không phải khinh người quá đáng đi?” Minh Nguyệt đứng trên cao nhìn xuống đại hán mặt sẹo nói với giọng bỡn cợt.

Âm thanh như chuông bạc vang lên làm đại hán lập tức sáng mắt. Nữ nhân có giọng nói tuyệt vời như vậy chắc chắn là một mĩ nhân. Hắn nhất định phải có được. Nghĩ vậy ý muốn chiếm đoạt trong mắt hắn càng cao. Nhìn trân trân vào nàng không chớp mắt.

Đám người Ám, Ảnh đứng phía sau không khỏi phẫn nộ. Dám dùng ánh mắt dung tục đó nhìn chủ tử của bọn họ. Quả thật là không muốn đôi mắt đó nữa.

Trái ngược với đám người Ám, Ảnh Minh Nguyệt rất thản nhiên tiếp nhận ánh mặt nóng bỏng của tên đại hán. Những việc như này nàng gặp nhiều rồi. Kết quả của những kẻ dám dùng ánh mắt này nhìn nàng đều không có kết quả tốt.

“Vị mĩ nhân này hà cớ gì nóng giận.Ta chỉ muốn gặp mặt mĩ nhân đây một lần không có ý mạo phạm. Chuyện này là ta không đúng ta ở đây xin bồi tội với mĩ nhân nàng.” Nói xong tên đại hán quả thật chắp tay thi lễ trước mặt Minh Nguyệt.

“Các hạ nửa đêm làm phiền chủ tử của chúng ta nghỉ ngơi là có ý gì?” Mị nhìn tên đại hán đá xéo lại. Nhìn ánh mắt của tên này chính là khó chịu. Dám dùng loại ánh mắt đó nhìn chủ tử. Xứng đáng bầm thây vạn đoạn.

“Chỉ là muốn gặp mặt cô nương đây một lần. Không biết mĩ nhân xinh đẹp có thể bỏ xuống khăn che mặt để tại hạ mở rộng tầm mắt hay không.”

Tên đại hán không quan tâm tới câu hỏi của Mị mà hỏi thẳng Minh Nguyệt muốn xem dung mạo của nàng.

Mấy người khách đứng xem náo nhiệt từ đầu cũng đầy chờ mong nhìn về phía nàng. Nữ nhân này từ khi bước vào khí thế đã hơn người. Dáng người đó, khí chất đó đều rất nổi bật. Không biết dung mạo phía dưới tấm mạng che đó như thế nào. Nghe được yêu cầu của đại hán cả đám người liền gật gù như được người ta nói chúng nối lòng.

“Ngươi? Muốn xem dung mạo của chủ tử nhà ta?” Mị như thể khó tin mà hỏi lại tên đại hán.

“Đúng vậy.” Hắn không do dự gật đầu

“Ngươi, không xứng.” Đơn giản nhả ra hai chữ khiến tên đại hán phẫn nộ đỏ mặt nhưng hắn vẫn cố kìm lại.

“Mĩ nhân. Không biết ta có vịn hạnh được diện kiến dung nhan của nàng không.” Nhẫn nhịn, nhận nhịn, hắn tự nhủ trong lòng muốn cơ được mĩ nhân thì không thể nóng vội. Nếu làm nàng sợ sẽ không tốt lắm.

“Giống như nàng nói. Ngươi không xứng.” Âm thanh lạnh nhạt của Minh Nguyệt như tạt một gáo nước lạnh lên mặt tên đại hán.

Từ trước tới nay chưa ai dám không nể mặt hắn như vậy. Tên đại hán tức giận thật rồi. Mĩ nhân cũng không thể vả mặt hắn tới tận hai lần như vậy. Bây giờ hắn đã triệt để nổi giận rồi.

“Nữ nhân ngu xuẩn. Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Các huynh đệ. Xông lên, bắt lấy nữ nhân này về cho ta.” Đại hán mặt sẹo tức giận hạ lệnh cho thuộc hạ xông lên bắt người.

Minh Nguyệt nhìn đám người không biết sống chết đang lao tới chỉ nhếch miệng một cái. Tâm trạng nàng đang không tốt. Mấy kẻ không có mắt này chính là muốn tìm chết. Vừa hay hợp ý nàng.

Ra hiệu cho bốn người Ám. Minh Nguyệt liền nhấc chân tiến về phía trước. Nàng không dùng vũ khí, cũng không sử dụng nội công. Nàng chính là muốn lấy đám người này ra làm đệm thịt xả giận.

Bốn người Ám, Mị đứng sau hiểu ý không hề ra tay chỉ đứng quan sát đề phòng những kẻ đánh lén.

Nắm tay vung lên từng tên một liền lăn xuống cầu thang quằn quại la hét. Dùng nắm đấm không lo đánh chết người. Hơn nữa Minh Nguyệt còn là một người tinh thông y thuật. Hoàn toàn biết rõ đánh vào chỗ nào trên cơ thể người sẽ thu được kết quả tốt nhất.

Bóng trắng thoát ẩn thoát hiện một lát cả đám thuộc hạ của tên đại hán đã nằm la liệt dưới nền đất không ngừng kêu la.

“Quá yếu. Đánh không có chút sảng khoái nào.” Sau khi quật ngã hết đám người Minh Nguyệt còn ghét bỏ lấy khăn tay ra lau.

Cả đám người quan khán bên ngoài không khỏi ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Tốc độ người này quá nhanh bọn họ căn bản không kịp nhìn thấy nàng ra tay như thế nào thì tất cả đã nằm lăn ra đất. Quả là gặp quỷ, bọn họ chưa từng thấy ai không dùng nội công mà đạt được tốc độ đáng sợ như vậy. Hơn nữa đây còn là một nữ nhân nhìn còn rất trẻ. Đúng là gặp quỷ rồi.

Đại hán đỏ mặt tía tai nhìn thuộc hạ của mình tất cả đều nằm rạp trên nền đất không ngừng kêu la.

Tức giận rút đại đao trong tay ra hét lớn lao về phía Minh Nguyệt. “Nữ nhân, ta phải lấy mạng ngươi.”

Nhìn đại hán đang lao về phía mình. Tên này võ công có vẻ không tệ. Không thể khinh xuất được.

Minh Nguyệt lập tức ra hiệu với Ảnh ở phía sau. Lập tức Ảnh hiểu ý ném thanh kiếm của mình cho nàng.

Tiếp nhận được thanh kiếm nàng còn cẩn thận dùng khăn tay lau qua lưỡi kiếm. Lưỡi kiếm sáng bóng soi thẳng vào mặt đại hán đang lao tới.

Hai bóng người lao vào nhau với tốc độ chóng mặt. Làm cho đám người bên ngoài không kịp nhìn rõ. Chẳng mấy mà hai người đã tách nhau ra. Khăn che mặt của nàng vừa rồi không may đã bị đánh rơi. Tên đại hán cũng không khá hơn là bao. Trên người chi chít lớn bé miệng vết thương. Cho thấy hắn ở trên tay Minh Nguyệt cũng không chiếm được chút tiện nghi nào.

Hít.... Âm thanh trong đám người vang lên. Dung mạo này cũng quá xinh đẹp đi. Ở đây bọn họ ai cũng từng gặp rất nhiều nữ tử xinh đẹp nhưng chưa ai vượt qua được nữ tử trước mặt này. Dung mạo của Minh Nguyệt lộ ra khiến đám người thổn thức không thôi.

Đại hán nhìn thấy dung mạo của nàng cũng rất kinh diễm. Thế nhưng hắn bây giờ không có tâm trạng thưởng thức mĩ mạo nữa. Trong đầu không ngừng vang lên âm thanh phải giết nàng.

Mặc kệ cơn đau trên người đại hán tiếp tục cầm đao xông tới. Minh Nguyệt chơi cũng đã đủ lập tức nghiêm túc xuất chiêu nghênh tiếp. Không quá mười chiêu đại đao trên tay đại hán đã rơi xuống đất gãy làm đôi. Trên người hắn vết thương lớn nhỏ không ngừng chảy máu.

“Nên kết thúc rồi.” Nói xong thanh kiếm trong tay Minh Nguyệt không chút lưu tình chém xuống. Tên đại hán chết không nhắm mắt.

Hắn thật không ngờ bản thân cả đời tung hoành cuối cùng chết trong tay một nữ nhân.

Đám người bên ngoài xem không khỏi lạnh sống lưng. Vậy mà ác bá này lại chết dưới kiếm của một nữ nhân không rõ thân phận. Quá đáng sợ, bọn họ sâu sắc kết luận được sau này ra ngoài vô tình gặp được nàng phải đi đường vòng. Nếu không cẩn thận kết quả như tên ác bá này không trừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.