Quỳ liền một hồi là hết một ngày một đêm. Từ sáng sớm khi quay về Minh Nguyệt liền quỳ ở từ đường không chịu đứng lên. Đến cả cơm được mang lên nàng cũng không thèm động đũa lấy một lần. Chỉ chăm chú quỳ ở đó giống như pho tượng.
Đến cả Tiểu Bạch ngày thường nghịch ngợm khắp nơi bây giờ cũng rất nghiêm túc nằm bên cạnh chủ nhân không rời.
Một người một thú cứ quỳ mãi ở đó như vậy không chút động tĩnh. Máu trên y phục nay đã khô lại chuyển sang màu đen.
Hạ nhân ở bên. ngoài không khỏi lo lắng nhìn vào trong. Họ cũng thật lo lắng cho thiếu chủ.
Người đã quỳ ở đó rất lâu rồi mà không phản ứng. Rất nhiều lần bọn họ muốn thử vào khuyên giải nhưng lại không dám đi vào sợ thiếu chủ sẽ nội giận mà giết luôn bọn họ.
Không thấy cả chưởng môn còn phải từ bỏ sao. Mấy người làm như họ sao giám chứ. Nhìn thiếu chủ hiện tại cả người toàn là huyết thật đáng sợ.
Bởi vì Dược môn tách biệt với thế giới bên ngoài nên hậu sự cũng không làm quá lớn. Chiều ngày hôm sau liền hạ táng. Huyệt mộ được đặt trên đỉnh Thất Phong nơi mà trước đây năm người từng ở. Đỉnh Thất Phong trước đây đã hẻo lánh nay lại càng âm u cô quạnh vì thiếu đi nhân khí.
Sau khi quan tài được hạ táng cẩn thận Minh Nguyệt lại như cũ quỳ trước bia mộ bọn họ mà đốt vàng mã. Từ khi trở về đến hiện tại đã hơn một ngày một đêm rồi. Một người không ăn không ngủ hơn một ngày lại còn đang bị thương nghiêm trọng như vậy. Nếu còn kéo dài sẽ thật sự nguy hiểm tới tính mạng.
Lăng Huyền đau lòng nhìn đệ tử duy nhất của mình vì sự ra đi của năm vị tiền bối mà suy sụp cũng không khỏi đau lòng tiến lên khuyên giải.
“Nha đầu. Đã hơn một ngày con không chịu ăn uống gì đồi. Còn như vậy nữa thật sự cái mạng của con cũng không giữ nổi nữa”
“Vậy thì trả cái mạng này lại cho họ. Con không muốn”
Hơn một ngày đêm. Cuối cùng Minh Nguyệt cũng chịu mở lời nói chuyện. Thế nhưng lời vừa nói ra lại khiến cho Vương Hoàng đứng sau mà tức giận không thôi.
“Phượng Minh Nguyệt con thật sự muốn chết sao. Mau tỉnh táo lại cho ta. Vì cái mạng nhỏ này của con mà năm người họ đã đánh đổi cả sinh mệnh mới giúp con tranh thủ thêm được một chút thời gian. Lẽ nào còn muốn các vị tiền bối đều vì con mà trả cái giá ấy trở nên vô nghĩa sao?. Hồ đồ, quả thật hồ đồ”
“Nhưng con không muốn họ vì con mà ra đi như vậy. Năm mạng đổi một quả thật không xứng”
“Xứng đáng, tất nhiên là xứng đáng. Trên đời này không có gì là đáng giá hay không đáng giá cả. Mà chỉ có nguyện ý hay không nguyện ý mà thôi. Nếu các vị sư thúc đã nguyện ý vì con mà đánh đổi cả mạng sống cũng không cần. Vậy thì con phải sống cho thật tốt. Phải cho mọi người thấy là họ hy sinh cho con là đúng. Cả đời các vị ấy không con cái, chỉ có con là người được chính tay họ chỉ dạy nuôi nấng. Con phải hiểu mạng sống của mình quý giá tới nhường nào.
Những lời sư phụ vừa nói như thể đánh thức được cả người nàng đi ra khỏi đám sương mù. Đúng vậy, bọn họ cam tâm tình nguyện vì bản thân nàng mà đánh đổi. Nàng không thể dễ dàng như vậy liền gục ngã mà từ bỏ đi thân thể dùng năm người để đổi về này được.
“Sư phụ. Đệ tử sai rồi. Thái sư thúc, Nguyệt Nhi sai rồi” Nói xong nàng liền hướng tới phần mộ mà dập đầu năm cái.
“Được rồi nha đầu đừng tự trách nữa. Việc cấp bách hiện tại là trở về trị thương cho con. Nếu như cơ thể này cứ như vậy mà phế đi chẳng phải rất có lỗi với mọi người sao”
Cuối cùng vẫn là Lăng sư phụ đứng ra xoa dịu đi bầu không khí. Nhìn thấy đồ đệ cuối cùng cũng nghĩ thông suốt mà không khỏi thở ra nhẹ nhõm. Trời mới biết hai người bọn họ hai ngày nay đã lo lắng như nào.
Bọn họ đều đã tính tới nếu nàng không chịu nghĩ thông sẽ dùng tới phương pháp cứng rắn hơn ép nàng phải trở về nghỉ ngơi. Cùng lắm thì đánh ngất rồi mang về điều trị.
“Con nghe mọi người” Đã không còn cố chấp như vừa rồi nữa. Hiện tại nàng rất nghe lời. Sau khi bị những lời nói của sư phụ đả thông cuối cùng Minh Nguyệt cũng chấp nhận được sự thật.
“Được rồi. Để ta cho Tiểu Bạch đưa con về” Nhìn thấy thái độ thỏa hiệp của nàng cuối cùng Vương Hoàng cũng thả lỏng.
“Không cần đâu. Con có thể tự đi được”
Trước khi đi nàng còn lưu luyến quay lại nhìn.
“Trở về trị thương. Khỏe rồi con vẫn có thể lên đây thăm các vị sư thúc”
“Con biết”
Bởi vì chân bị thương nên nàng đi rất chậm. Ai nấy đều phải chịu thua trước sự cố chấp này của nàng. Quãng đường từ đỉnh Thất Phong trở về bình thường chỉ đi hết thời gian hai nén hương bây giờ phải đi hết một canh giờ.
Mọi người thấy Minh Nguyệt cố chấp như vậy cũng đồng thời thả chậm cước bộ đi cùng nàng trở về.