Nhật Nguyệt Kết Duyên

Chương 131: Chương 131: Tiểu hoàng tử




Sáng hôm sau vẫn như thường lệ. Hai người Minh Nguyệt sau khi thức dậy chuẩn bị một chút liền quyết định trở về một cách quang minh chính đại.

Hai người cưỡi ngựa ngang nhiên đi lại giữa kinh thành rồi về thằng Hàn Vương phủ bây giờ là phủ Nhiếp Chính Vương.

Chẳng mất bao nhiêu thời gian. Lúc sớm bọn họ ngang nhiên đi ngoài đường tới trưa tất cả mọi ngóc ngách phố lớn ngõ nhỏ ở kinh thành đều hai tin Nhiếp Chính Vương gia cùng Vương Phi trở về.

Vị Vương Phi này nghe nói gần hai năm trước đã bặt vô âm tín. Có người nói nàng bị những nữ nhân khác ái mộ Nhiếp Chính Vương lập mưu giết chết. Cũng có người nói nàng bỏ trốn theo tình làng. Thế nhưng thực hư thế nào liền không ai biết rõ. Hôm nay nhìn thấy người xuất hiện cùng nhau chứng tỏ lời nói trước đây đều là bịa đặt.

Nửa năm trước Nhiếp Chính Vương liền rời phủ nghe nói là ra ngoài du ngoạn. Hóa ra mục đích thực sự là đi tìm giai nhân.

Nhiếp Chính Vương gia hồi phủ. Tới chiều trong phủ liền đưa ra thiệp mời tối đó tới Vương phủ tham dự tiệc tẩy trần cho Vương Phi. Không ít người đều có ý định rục rịch không an phận.

Phần lớn chính là muốn kết thân với vị Nhiếp Chính Vương dưới một người trên vạn người này. Một phần là nuôi ý định có thể gả nữ nhi nhà mình vào Vương phủ. Cho dù làm thiếp cũng được.

Nam nhân ai mà không hái cả vườn hoa tam thê tứ thiếp, tam cung lục viện. Chưa nói tới thân phận Nhiếp Chính Vương cây cao bóng mát. Nói về Long Nhật Hàn luận dung mạo có dung mạo, luật tài hoa có tài hoa. Thân phận cũng đặc thù. Bảo sao bọn họ không nhòm ngó cho được.

Nếu như có thể gả nữ nhi vào phủ vậy chính là một bước lên trời. Tương lai sáng lạng.

Thật đáng tiếc người bọn họ nhắm tới lại là Long Nhật Hàn. Nói thật ngoài Minh Nguyệt ra hắn chính là không vừa mắt nữ nhân khác. Tới cả cơ hội lọt vào tầm mắt của hắn cũng không được chứ đừng suy nghĩ tới hắn sẽ nạp làm thiếp. Phượng Minh Nguyệt không muốn và Long Nhật Hàn cũng không muốn.

Tối đó cả Vương phủ đều tràn ngập không khí vui vẻ. Vương gia nhà bọn họ đi lâu vậy cuối cùng cũng chịu trở về. Còn đem cử Vương phi trở về. Không còn gì đáng vui hơn.

Hoàng Thượng Long Nhật Vũ đích thân đưa Hoàng Hậu cùng tiểu hoàng tử tới tham gia yến tiệc. Tiểu hoàng tử Long Duệ vừa tròn một tuổi chỉ mới bập bẹ tập nói. Thế nhưng từ khi hắn sinh ra Hoàng Thúc cùng Hoàng Thẩm liền bặt vô âm tín chưa từng được gặp mặt.

“Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương giá lâm....” Vừa tới cửa lớn giọng tiểu thái giám đã the thé vang lên. Cả hoa viên đang ồn ào liền lập tức yên tĩnh lại.

“Chúng thần tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, Hoàng Hậu nương nương thiên tuế.” Quan lại có mặt lập tức hướng bên ngoài hành lễ.

“Hoàng huynh, Hoàng tẩu đã đến.” Thấy người tới phu thê Long Nhật Hàn lập tức ra cửa nghênh đón. Huynh đệ bọn họ cũng thật lâu rồi chưa có gặp nhau.

“Huynh đệ của ta, ngươi gầy đi rồi.” Hoàng thượng Long Nhật Vũ nhìn đệ đệ nhà mình gầy đi một vòng lớn không khỏi đau lòng cảm thán.

“Hoàng huynh, Hoàng tẩu mau vào trong. Yến tiệc chỉ còn thiếu hai người là có thể bắt đầu.” “Được.”

Cả yến tiệc đều tập trung vào tiểu hoàng tử để xem hắn có gọi được ra hay không.

Không phụ sự kì vọng của mọi người tiểu hoàng tử thật sự bắt đầu há miệng ê a muốn nói.

“Nh..a... Th.ú..c... Thúc... thúc.” Tiểu hài tử gọi xong liền dừng một lúc. Mọi người cứ nghĩ hắn sẽ không gọi nữa tên này liền gọi được ra tiếng lần nữa.

“Nh..a....Thẩm...Thẩm.” Lần này còn lưu loát hơn cả lần trước.

Hoàng thượng nhìn nhi tử nhà mình một hơi liền gọi rõ như vậy không khỏi oán trách mà cảm thán.

“Các ngươi xem. Tiểu tử này chính là thiên vị. Lần đầu gọi phụ hoàng chính là không thể học nhanh như vậy. Tiểu hoàng nhi mạ gọi phụ hoàng trẫm nghe.” Không chịu thiệt hoàng thượng liền muốn tiểu hoàng tử gọi lại.

Thế nhưng lần này nãi oa này liền đổi ý. Nhất định giả điếc không nghe thấy tiếp tục gắm nắm đấm nhỏ của mình.

Chúng thần bên dưới thấy vậy không biết ai bật cười trước, sau đó cả đám đều cười rất vui vẻ.

Hai phu thê Long Nhật Hàn nhìn hình ảnh này không khỏi cười vui vẻ. Hoàng huynh cao cao tại thượng vậy mà bị chính nhi tử mình không cho mặt mũi. Chuyện này đồn ra ngoài chắc sẽ trở thành chuyện cười cho cả Thiên Long quốc.

Nhìn tiểu nãi oa không ngừng gặm củ đấm nhỏ Minh Nguyệt không khỏi rung động. Tìm tìm trên người một chút định bụng sẽ tìm gì đó làm quà ra mắt cho hắn nhưng lại không tìm được thứ gì hắn có thể chơi.

Lục lọi một hồi cuối cùng chỉ có trong người một lọ đan dược giải bách độc.

Đan dược này nếu tiểu hài tử dưới ba tuổi ăn vào liền có thể bách độc bất xâm. Người trưởng thành trúng độc sau khi sử dụng bất cứ loại độc nào cũng có thể hóa giải. Đan dược màu chỉ duy nhất Dược Môn có và số lượng không nhiều.

“Hoàng thượng. Lần này trở về gấp gáp không chuẩn bị trước quà cho tiểu hoàng tử. Đây có một viên đan dược liền tặng cho hắn vậy.”

Nói xong liền đưa lọ đan dược cho thái giám trình lên. Hoàng thượng không hỏi dược gì liền thoải mái nhận lấy. Hắn tin nàng sẽ không hại nhi tử mình.

“Trẫm thay mặt hoàng nhi đa tạ Vương phi.”

Thế nhưng lúc thái giám trình lên đã bị Tống thái y nhìn thấy trước lọ.

“Hoàng thượng khoan đã. Vi thần thỉnh cầu được nhìn rõ hơn đan dược trong tay người.” Trước khi hoàng thượng cất đi Tống thái y đã kịp thời lên tiếng ngăn lại.

“Đưa qua cho Tống thái y.” Đưa lại lọ đan dược vào tay thái giám bên cạnh đưa tới trước mặt Tống thái y.

Tống thái y sau khi nhìn rõ chiếc lọ không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

“Xin hỏi Vương phi đây có phải là “Bách Độc Đan” của Dược Môn.”

“Đúng vậy.” Nàng chỉ nhẹ gật đầu đáp lời.

Lời nói vừa ra cả yến tiệc liền vang lên tiếng hít khí lạnh. Thật không biết Vương phi là thần thánh phương nào có thể tùy tay mang ra Bách Độc Đan người người nhóm ngó làm quà tặng cho tiểu hoàng tử như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.