“Giang công tử. Thỉnh bên trong, lão gia đang chờ người trong đó.”
“Đa tạ.”
“Giang công tử, hoan nghênh, hoan nghênh tới quý phủ. Không tiếp đón từ xa xin công tử thứ lỗi.”
“Ngô đại nhân quá lời. Đây là vinh hạnh của Giang mỗ. Hà cớ gì có lỗi với không có lỗi chứ.”
“Được, Giang công tử sảng khoái. Mời vào trong.”
“Mời Ngô đại nhân.”
Chuyện là khi tri phủ Ngô Khương sau khi đã điều tra rõ người đó thật sự là Giang Thiếu Kỳ uy danh lừng lẫy đã lập tức cho người tới trấn Dương Hà mời người đến phủ nha.
Vì vậy mới có màn chào hỏi khách khí vừa rồi. Thế nhưng lại không hề hay biết người được gọi là Giang công tử này thực chất là hàng giả do Minh Nguyệt cải trang mà thành.
Cứ như vậy Minh Nguyệt liền ngang nhiên đi vào cửa chính của nhà họ Ngô mà không ai hay biết chuyện thật giả lẫn lộn này. Vậy mới nói những kĩ nghệ nàng học được ở Dược Môn đều là bùa hộ mệnh những lúc cần thiết như này.
“Giang công tử, mời ngồi. Người đâu dâng trà cho Giang công tử.”
“Ngô đại nhân khách khí rồi. Mời ngồi.” Nói rồi Minh Nguyệt phẩy cây quạt trong tay ngồi xuống ghế của khách nhân. Mấy người Ám, Ảnh đang cải trang thành hộ vệ cũng tự nhiên mà đứng ở phía sau. Ai nấy đều mang một gương mặt lạnh nhạt không thèm nhìn người.
Nhìn khí thế này quả thật rất giống một kẻ có tiền ngông cuồng. Để cho Phượng Minh Nguyệt giả làm vai này quả thật chính là như cá gặp nước. Người như nàng tiền thì không thiếu mà ngông cuồng thì càng có thừa.
Ngô Khương nhìn hành động tùy tiện phóng túng của vị Giang công tử đối diện những nghi ngờ trong lòng cũng giảm bớt phần nào. Nếu một người không có bản lĩnh liền không dám đắc ý như vậy trước mặt một tri phủ. Lúc đầu ông ta còn nghĩ người này liệu lẽ nào là giả hay không? Thế nhưng qua một lượt những hành động vừa rồi của vị Giang công tử này thì Ngô Khương đã chắc tới chín phần là thật.
Rất nhanh hạ nhân đã mang trà lên. Minh Nguyệt đang cải trang thành Giang Thiếu Kỳ cũng không một chút bất tiện diễn vai này tới sống động như thật. Từng cử chỉ hành động đều phát ra không khác gì một người nam nhân chân chính. Cảm giác này giống như có sẵn ở trong xương cốt chứ không phải học được nữa.
Bàn tay với những ngón tay thon dài đưa ra nâng chén chà lên nhấp nhẹ một ngụm rồi buông xuống. Mị cải trang thành nha hoàn đứng sau rất thuần thục mà đưa khăn tay ra lau miệng. Điệu bộ ngả ngớn không coi ai ra gì này quả thật là hiếm thấy.
“Trà ngon. Quý phủ của Ngô đại nhân quả nhiên phi phàm.”1
“Giang công tử quá lời. Công tử không chê là vinh hạnh của Ngô mỗ.” Cố gắng che đi sự kinh hỉ trong mắt Ngô Khương liền đáp lại lời khen như có cánh của nàng.
Trời mời biết vừa rồi nhìn hành động càn rỡ ơi của vị Giang công tử này ông ta có bao nhiêu vui mừng. Nghe nói Giang Thiếu Kỳ là một người tính tình thất thường cợt nhả. Nhìn biểu hiện bên ngoài thì như phá gia chi tử nhưng bên trong là một kẻ có đầu óc không tầm thường.
Hành động vừa rồi của Minh Nguyệt đã làm cho Ngô Khương tin tưởng tuyệt đối người đối diện này chính là Giang Thiếu Kỳ đại danh đỉnh đỉnh.
Cũng chính vì hiểu điểm này nên Minh Nguyệt mới có thể diễn vai này đến xuất thần. Quả thật không phụ công bao năm quen biết của nàng với Giang Thiếu Kỳ. Nếu ở hiện đại có khi nàng đã tự tin giành lấy giải Ảnh đế hay Ảnh hậu gì đó rồi cũng nên.
“Không biết Ngô đại nhân mời Giang mỗ tới quý phủ là có chuyện gì. Không giấu gì Ngô đại nhân. Giang mỗ còn có chuyện cần phải lên đường gấp không thể nán lại quá lâu.” Sau khi nhìn ra biểu hiện đã sập bẫy của Ngô Khương Minh Nguyệt liền muốn đánh nhanh rút gọn cho kẻ địch không kịp nhìn ra sơ hở. Phải vờ như có chuyện rất vội vàng để đối phương nói ra mục đích của mình trước. Đó mới là ý đồ của chuyến đi này của nàng.
“Giang công tử đừng gấp. Từ lâu Ngô mỗ đã nghe nói tới Giang công tử đây. Vừa hay lần này Giang công tử ghé qua nơi này nên mạo muội mời công tử tới tệ xá làm khách coi như tận chức chủ nhà. Giang công tử đừng hiểu lầm.” Ngô Khương vẫn một bộ thong thả nói chuyện mặc dù nét mặt đã có chút nhịn không được.
Nhìn dáng vẻ này Minh Nguyệt thực sự muốn mắng lão này một tiếng “hồ ly“. Người của họ Lý kia đúng là không thể xem nhẹ.
Nhịn xuống cảm giác muốn chửi người Minh Nguyệt dưới lớp da của Giang Thiếu Kỳ vẫn là một quý công tử nho nhã từ tốn không coi ai ra gì. Dùng giọng điệu không nhanh không chậm đáp lại Ngô Khương.
“Đa tạ ý tốt của Ngô đại nhân. Thật sự Giang mỗ còn có chuyện rất gấp ở Kinh thành không thể chậm trễ. Số hàng đó nếu không kịp thời đưa đi sẽ rất phiền phức.” Như là vô ý mà nàng tiết lộ ra một chút tin tức. Với một kẻ hám lợi như Ngô Khương chắc chắn không thể bình tĩnh nhìn miếng mồi béo bở là thương nhân bậc nhất Thiên Long quốc đang ở trước mặt lại vụt mất. Sẽ cắn câu nhanh thôi.
“Giang công tử chớ vội. Thật ra Ngô mỗ mời công tử tới tệ xá chuyến này đúng là có chuyện muốn thương lượng với công tử. Mời công tử theo Ngô mỗ vào trong nói chuyện.”
“Được. Ngô đại nhân, mời.”
Con mồi cắn câu. Nàng quả nhiên tính không sai. Lòng người luôn tham lam không biết đủ. Tên họ Ngô này lại càng tham lam. Nếu đã để Phượng Minh Nguyệt nàng nhắm phải họ Ngô này không bị lột mất một lớp da nàng liền đổi sang họ Ngô của hắn.