Nhặt Nhầm Nam Thần

Chương 1: Chương 1




Chuyển ngữ – Đặng Trà My

Nguồn: Phong Tình Cung.

Sau trưa, ánh mặt trời ấm áp rọi vào phòng. Đông Tâm đang ngủ trưa bỗng nhiên mở to mắt, sợ hãi mất hai giây mới nhớ ra là phải hít thở.

Cô há miệng hít thở, hổn hển ngồi dậy từ trên giường, phản ứng đầu tiên là đưa tay sờ lên tóc mình. Cảm xúc mềm mại khi chạm vào làn tóc, trên đầu không có vết thương, cũng không có vải băng bó, rõ ràng là cô đã hồi phục như cũ. Không, phải nói là... Cô đã sống lại thật sự rồi.

Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe đám trẻ con nô đùa bên ngoài, Đông Tâm cảm thấy như đã qua một đời. Khụ, cô lại nói sai rồi, sống lại thế này đã đúng thật là qua một đời rồi.

Cô nhớ trước khi chết, có tiếng khóc đau đớn của mẹ, tiếng kêu lo lắng của bố, tiếng bước chân vội vàng của y bác sĩ. Thật ra cô muốn nói mẹ đừng khóc, cô chẳng đau chút nào, nhưng cuống họng lại chẳng phát ra được chút âm thanh nào, cơ thể chìm dần, như thể đang sụt dần xuống đất...

Là mơ ư? Không, tuyệt đối không thể nào.

Đông Tâm nhớ rõ ràng rằng mình gặp chuyện vào lễ tình nhân hôm đó. Lúc ấy cô đang đi trên đường, một chậu hoa từ trên trời rơi xuống giáng trúng đầu cô, khiến cô bất tỉnh nhân sự tại chỗ. Sau đó cô được đưa vào viện, thỉnh thoảng có tỉnh lại đôi chút, chịu khổ trong viện ba ngày nhưng cuối cùng vẫn nhắm mắt xuôi tay.

Lúc hấp hối, Đông Tâm có quá nhiều điều không thể buông bỏ được. Không giống như mấy cuốn tiểu thuyết trọng sinh cô từng đọc, cuộc sống của Đông Tâm trôi qua hạnh phúc vui vẻ, bố mẹ hòa thuận, yêu chiều cô, trong nhà tuy không thể coi là giàu có nhưng cũng không thiếu tiền. Đối với cuộc sống mỹ mãn như thế, sao cô đành lòng đây? Hơn nữa điều quan trọng không kém chính là ngày 17 tháng 2 là ngày cô có thể tới Mali đưa tin.

Mali đó! Chính là nơi Tô Yến đang ở đó. Đông Tâm phải tốn bao nhiêu công sức mới lấy được offer của công ty, đang YY rằng mình có thể cùng sánh vai với Nam thần thì một chậu nước lạnh... À không, một chậu hoa liền nện trúng đầu.

Đông Tâm đỡ trán thở dài, cho nên ấy à, bây giờ cô đang ở năm nào vậy?

Đông Tâm đang nghĩ ngợi thì chợt nghe tiếng loạt xoạt ngoài cửa. Một lúc sau, một cục bông trắng như tuyết liền lao vào trước mặt Đông Tâm, đôi móng vuốt đáp xuống trên giường, ngoắt mạnh đuôi với cô.

“Đa Đa?” Mặc dù có hơi khó tin nhưng Đông Tâm vẫn đọc được cảm giác quen thuộc trong mắt nó, “Sao mày lại lớn như vậy rồi?”

Đa Đa là con chó màu trắng nhà Đông Tâm nuôi, cô nhớ rõ ràng lúc mình đi nó chỉ mới hơn bốn tháng, đầu chỉ bé cỡ bàn tay, sao nháy mắt đã lớn vậy rồi? Lúc trước mua Đa Đa, chủ quán thú cưng còn chỉ trời thề rằng Đa Đa chưa trưởng thành cơ mà!

“Mèn ơi,“ Đông Tâm nắm nắm đệm thịt của nó, “Lớn nhanh không nói làm gì, nhưng sao còn béo thế này? Có phải mỗi ngày mày trừ ăn chỉ có ngủ thôi đúng không?”

Đa Đa không thích nghe lời này, khẽ hừ một tiếng, ngoắt đuôi bỏ đi. Đông Tâm cười khẽ, xấu tính hơn rồi, nói nó hai câu thôi mà đã không vui rồi ư? Đông Tâm nhấc chăn ra, đang tự nhủ phải dạy dỗ nó một phen thì bước chân bỗng khựng lại.

Đợi đã nào... Néu như Đa Đa còn nhỏ đã trưởng thành, vậy thời gian hiện tại là...

“Đa Đa nghe hiểu được tiếng người đấy nhé, con đừng có mà nói nó béo trước mặt nó nữa.” Đông Tâm đang cân nhắc trong lòng, cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra. Bố cô đang đứng ngoài cửa, ra vẻ bực tức nói: “Hơn nữa Đa Đa nhà mình đâu có mập, rõ ràng là cường tráng mà, con có hiểu không hả?”

Bỏ qua cách nói kỳ lạ của bố cô, Đông Tâm đứng yên há hốc mồm, la lớn lên: “Bố, tóc bó đâu mất rồi?” Dứt lời liền đứng đó nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu trụi lủi của bố cô. Kiếp trước tóc bố cô rất dày, đã 50 mà chẳng có mấy sợi bạc. Sao vừa chớp mắt một cái, tóc ông đã đổi thành kiểu Địa Trung Hải rồi thế này?

Cảm giác được ánh mắt của Đông Tâm dừng trên đầu mình, bố cô che đầu như thể đang phải chịu đựng điều gì nhục nhã lắm, quay đầu lên án: “Bà già, bà còn kệ nó à? Con gái bà lại ức hiếp tôi đây này!”

“Bà già ư?” Đông Tâm tặc lưỡi, ngơ ngơ ngác ngác.

Ừm... Đông lão đồng chí nhà cô đúng là nhiều cách gọi thật. Đông Tâm còn nhớ lúc bé, bố cô gọi mẹ cô là “Mỹ Mỹ”, lúc cô lớn hơn một chút, bố đổi lại gọi mẹ cô là “Lệ Mỹ”, đợi đến khi cô vào đại học liền gọi là “bà Hạ”, bây giờ hoàn toàn bỏ qua tên người ta luôn, gọi thẳng là “bà già” rồi, ha ha ha.

Đông Tâm đang muốn chế nhạo bố hai câu thì chợt sửng sốt. Chờ đã! Đa Đa đã lớn hơn nhiều, bố đã đổi kiểu tóc, còn gọi mẹ là “bà già“... Những việc này không phải đang tỏ rõ ra rằng cô không sống lại vào lúc trước ư?

Vớ vẩn thật! Chuyện gì đang xảy ra thế này? Không phải bình thường đều là sống lại lúc còn bé ư? Sao đến lượt cô lại thành sống lại sau này thế này.

Đông Tâm đang sợ sệt thì “bà già” đã được gọi ra. So với bố, mẹ có vẻ không thay đổi nhiều, chỉ là eo to hơn trước một chút, mái tóc vốn cắt lọn sóng đã cắt ngắn lên. Bà cụ đang đánh trứng dạy dỗ ông cụ nhà mình: “Ồn ào cái gì đó, rảnh sao không dắt chó đi dạo đi, hôm nay Đa Đa còn chưa ra khỏi cửa đâu đấy!”

Sai bạn già dắt chó đi dạo xong, mẹ lại lườm Đông Tâm, “Còn con nữa, không biết xấu hổ nói Đa Đa ngoài ăn chỉ biết ngủ à? Mẹ thấy trong nhà này đứa ngủ giỏi nhất là con đó! Ôi chao, sao mẹ lại có đứa con ngủ giỏi như con chứ, ngủ từ một giờ trưa đến năm giờ chiều. Ngủ lâu như vậy, mẹ coi tối nay con ngủ thế nào! Mẹ nói cho con biết, đêm mà không ngủ là hại sức khỏe nhất đấy, sáng nay mẹ mới nghe chuyên gia ở chỗ bạn mẹ nói...”

Nhìn miệng mẹ không khép lại nổi, Đông Tâm chỉ cảm thấy đầu mình như to ra gấp đôi. Cô thu lại lời mình nói vừa rồi, mẹ cô thay đổi rất nhiều! Trước kia bà ấy đâu hay lải nhải như thế đâu! Quả nhiên, phụ nữ tuổi càng tăng thì càng thích lải nhải.

“Mẹ,“ Đông Tâm túm lấy tay mẹ, thử nói sang chuyện khác, “Mẹ có thể nói qua với con một chút hôm nay là ngày nào tháng nào năm nào không?”

Mẹ Đông Tâm lườm cô, thở phì phì: “Con bớt làm trò với mẹ đi! Nhanh thay đồ vào bếp giúp mẹ, sắp không kịp giờ cơm rồi.”

Đông Tâm “A” lên một tiếng, ngạc nhiên vô cùng: “Con vào phòng bếp giúp ấy à? Bây giờ con giỏi thế cơ à? Còn phân biệt đương muối với mì chính ư?”

“Bớt làm trò đi!” Mẹ cô còn cho rằng cô đang cố ý trêu mình, chỉ lườm cô giận dữ nói.

Sau đó bà thở dài, dịu giọng nói: “Mẹ bảo cậu ta đến rồi, lát nữa cậu ta đến con đừng có làm ồn, để mẹ dễ nói chuyện.”

“Cậu ta ư?” Đông Tâm chớp mắt, “Cậu ta là ai?”

Mẹ tức giận nhéo tay Đông Tâm, “Mẹ đã bảo con đừng đùa cợt nữa con không nghe đúng không? Đêm nay về lại nhà họ Tô cho mẹ! Nào có ai vừa kết hôn xong đã ngày nào cũng chạy về nhà mẹ đẻ như con? Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng có hễ cãi nhau là lại về. Lần một lần hai con rể còn tới đón con, nhiều lần ấy à, ha ha, coi chừng tự làm mất mặt!”

Đông Tâm bị mẹ nhéo la oai oái, nghe xong câu nói của bà thì cả người khựng lại, quên cả tránh.

Kết hôn... Nhà mẹ đẻ... Cãi nhau... Con rể... Cho nên là, cô kết hôn rồi ư? Bây giờ là vì cãi nhau với chồng cho nên mới chạy về nhà mẹ đẻ ư? Sau đó... Đợi lát nữa chồng cô sẽ tới đón cô về à??? Còn nữa, về nhà họ Tô....

Đông Tâm ngơ ngác há hốc ồm. Mẹ cô thấy vậy thì chau mày: “Con phản ứng như thế là sao? Tóm lại là con có nghe mẹ nói không?”

Đông Tâm đang ngây người. Mẹ, lời nói của mẹ hàm chứa quá nhiều tin tức, để con tiêu hóa đã...

Cô níu tay mẹ, “Mẹ, mẹ nói cho con biết đã, nhà họ Tô mà mẹ nói là nhà họ Tô nào?”

“Còn có thể là nhà họ Tô nào nữa?”

Đông Tâm dè dặt thăm dò: “Mẹ nói là nhà... Tô Yến ư?”

Mẹ cô nhìn cô với ánh mắt dị thường, một lúc sau mới khó hiểu gật đầu. Thấy thế, đáy lòng Đông Tâm như chợt có vô số pháo hoa bay lên, đại não vất vả lắm mới restart được lại vinh quang chết máy. Cô! Gả! Cho! Tô! Yến! Rồi!

Trời xanh ơi đất lành ơi! Thì ra nguyệt lão vẫn nghe được ước nguyện của mình, trước khi cô chết, cô rất không nỡ, tiếc nuối đời này mình vẫn chưa theo đuổi được Tô Yến! Nhất định là ông trời thấy cô đáng thương nên dứt khoát để cô sống lại đã gả cho Tô Yến rồi.

Ôi chao, mặc dù nói bỏ lỡ hôn lễ giữa mình và mối tình đầu có hơi lạ, nhưng không sao, yêu đương sau này cũng không tệ! Hơn nữa Tô Yến đã là của cô! Của một mình cô đấy nhé! Cả cơ thể lẫn tâm hồn đều thuộc về cô! Vừa nghĩ thôi đã khiến người ta nóng người rồi!

Mẹ Đông Tâm nhìn vẻ mặt mê trai của con gái mình, còn đấm ngực như lên cơn điên thì cằm cũng rơi hẳn xuống đất rồi. Chậc chậc, đã 30 tuổi đầu rồi còn giả vờ thiếu nữ hoài xuân gì chứ, còn uốn qua uốn lại, không sợ người khác tưởng bị điên à!

Thấy thế, mẹ cô đang muốn dạy dỗ con gái hai câu thì chuông cửa vang lên. Bà cụ biết con rể ngoan về rồi, đôi mắt híp lại một đường, quay người mở cửa cho con rể, ai ngờ còn chưa kịp đi thì Đông Tâm đã lao vèo một phát tới cửa luôn.

Đứng trước cửa, Đông Tâm chỉ nghe tim mình đập bình bịch, lòng bàn tay cũng rịn mồ hôi. Sắp gặp được nam thần mình luôn nhớ nhung rồi, hơn nữa còn là với thân phận vợ cậu ấy...

Đông Tâm cười toe toét, thả lỏng người, thở sâu một hơi rồi mở cửa. Một tích tắc sau, cô liền nhìn thấy người đàn ông đẹp trai ngời ngời, khí thế bức người, tướng mạo vô song! Dáng người vô song! Khí chất vô song! Có điều...

“Tô Lịch?” Thấy rõ người ngoài cửa, Đông Tâm ngạc nhiên kêu lên. Nam thần đâu rồi? Tô Yến đâu? Sao chồng cô không tới mà cậu Tô Yến lại tứi rồi?

Đông Tâm nhìn Tô Lịch với vẻ kỳ lạ, còn ngó nghiêng ra sau xem có phải Tô Yến đi theo sau Tô Lịch hay không thì chợt nghe mẹ cô mừng rỡ nói: “Con rể tới rồi à? Có tắc đường không?”

Ầm Ầm Ầm! Đông Tâm chỉ nghe thấy ba tiếng sét đánh ngang tai, đánh cho cô tan thành vụn ngay tại chỗ.

“Anh... Tôi...” Đông Tâm nói năng lộn xộn, chỉ vào Tô Lịch, lại quay đầu nhìn mẹ, “Mẹ, mẹ gọi anh ta là gì?”

Không chờ mẹ đáp lại, Tô Lịch đã bước vào nhà, lên tiếng chào mẹ cô: “Mẹ.”

Nghe vậy, Đông Tâm liền ói máu, hoàn toàn chết ngất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.