Nhặt Nhầm Nam Thần

Chương 42: Chương 42




Sau khi ra khỏi công ty của Ngải Mỹ, Đông Tâm nghĩ lại mới thấy sợ. Đáng lẽ lúc đó cô không nên xúc động như thế, dù sao đó cũng là địa bàn của Ngải Mỹ.... Nghĩ đến những chuyện phát sinh sau đó, Đông Tâm không nhịn được mà rùng mình, cũng may cô nhanh chân trốn lẹ, nhân lúc mọi người còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì cô đã ra khỏi được cửa lớn của công ty rồi.

Nghĩ nghĩ một hồi, bước chân Đông Tâm liền nhanh hơn ba phần, chỉ sợ Ngải Mỹ cho người đuổi theo mình. Mãi cho đến khi ra đến công viên Thanh Thủy cách đó hai con phố, Đông Tâm mới thoáng yên lòng. Nhưng cô còn chưa kịp thở xong thì điện thoại lại đổ chuông, Đông Tâm móc điện thoại ra xem, là Tô Lịch.

Đông Tâm bấm nghe xong còn chưa kịp lên tiếng thì Tô Lịch ở đầu dây bên kia đã nói: “Em đang ở đâu, anh qua đón em.”

- -----------

Trung tâm nghiên cứu giám định cách nơi này không xa, cộng thêm bây giờ chưa đến giờ tan tầm nên không đến mười lăm phút, Tô Lịch đã đến công viên Thanh Thủy. Vừa bước lên xe đập vào mắt Đông Tâm là khuôn mặt xuân phong mãn diện, ánh mắt sáng lấp lánh, khóe môi vểnh lên, từ đầu đến chân đều sáng lòe lòe hàng chữ “tâm trạng bổn đại gia hôm nay rất tốt” của Tô Lịch. Đông Tâm kinh ngạc, vừa thắt dây an toàn vừa trêu chọc: “Tình huống gì thế này? Có bánh cái bánh nhân thịt từ trên trời rớt trúng đầu anh à? Hay là có mỹ nữ nào chủ động nhào vào lòng anh thế?”

Tô Lịch liếc nhìn Đông Tâm một cái, kiêu ngạo nói: “Hừ, Tầm thường! Trong mắt em không có tiền cũng chỉ có sắc thôi à?”

“Đúng.” Đông Tâm khoanh tay, “Cho nên mời Tô đại giáo sư chỉ giáo một chút, rốt cuộc anh có chuyện tốt cao nhã thoát tục gì thế?”

Tô Lịch cong cong khóe môi, “Vấn đề tài chính của hạng mục hôm nay đã chính thức được phê duyệt rồi.”

Đông Tâm nghe xong đầu tiên là sửng sốt, sau đó cũng cong cong đôi mắt. Tuy không rõ lắm hạng mục mà Tô Lịch nói rốt cuộc nghiên cứu cái gì, nhưng Đông Tâm biết, mấy hôm nay Tô Lịch tăng ca đều vì cái hạng mục này, bây giờ vấn đề tài chính đã được phê duyệt, hạng mục coi như thành công được một nửa rồi.

Đông Tâm còn đang vui mừng cho Tô Lịch lại nghe anh nói tiếp: “Còn nữa, căn phòng ở bên kia cũng có tin tức rồi.”

Đông Tâm giật mình, hỏi lại: “Có tin gì?” Từ lần trước đồng ý bỏ ra 70 vạn để mua phòng cho Tô Yến và Nhuế Thanh xong, vợ chồng hai người đã quyết định rao bán căn hộ chung cư đơn của mình. Sau đó Tô Yến và Nhuế Thanh chia tay, Tô Lịch cũng không gỡ tin bán nhà xuống mà cứ để ở đó, nhưng cũng đã đàm phán với người môi giới, giá chốt là 58 vạn, ít hơn một xu cũng không bán.

Thực ra với cái giá kia hoàn toàn có thể tìm được nhiều căn hộ chung cư đơn tiện nghi hơn chỗ này khá nhiều, nhưng Tô Lịch ỷ vào căn hộ của mình được trang hoàng xa hoa, gia cụ đồ điện cũng đều đủ hết cho nên sống chết không chịu nhượng bộ. Vợ chồng son bọn họ cảm thấy, dù sao cũng không cần tiền gấp nữa cho nên cứ để như vậy, chờ thị trường bất động sản nóng hơn một chút thì ra tay cũng được. Nhưng không ngờ tin rao bán mới đăng chưa bao lâu đã có người muốn rồi.

Tô Lịch nói: “Là một nam sinh chuyên ngành IT mới đi du học về muốn mua. Nói là bây giờ đi làm ở thành phố H, nếu cứ thuê nhà mãi cũng không tiện, người môi giới đã dắt cậu ta đi xem rất nhiều chỗ rồi nhưng cậu ta vẫn luôn chê bai chỗ này không tốt, chỗ kia không ổn, không ngờ vừa nhìn một cái liền ưng luôn căn hộ của chúng ta. Buổi trưa mới xem phòng xong buổi chiều đã muốn đưa tiền đặt cọc luôn rồi. Ý người môi giới bên kia muốn hỏi chúng ta còn có vấn đề gì không, nếu không thì xem thời gian rồi kí hợp đồng thôi.”

Tô Lịch thao thao bất tuyệt một lúc, Đông Tâm vẫn đần người ra không tiêu hóa kịp thông tin, Tô Lịch lại nhìn cô nháy mắt một cái, cong môi: “Đối phương nói, chỉ cần đưa số tài khoản đây là được.”

Đông Tâm dừng lại một chút, trọng tâm hoàn toàn đặt ở chỗ khác: “Ế, hai việc này chẳng phải đều liên quan đến tiền sao? Hừ, vậy mà anh còn không biết xấu hổ nói em tầm thường, em thấy Tô đại giáo sư anh cũng chẳng tốt hơn được chỗ nào đâu.”

Tô Lịch nghiêm trang biện minh: “Hai việc này sao có thể đều liên quan đến tiền chứ? Chuyện thứ nhất, là liên quan đến sự nghiệp giám định của anh cũng sự phát triển lớn mạnh của quốc gia, chuyện thứ hai là chúng ta đang giúp tòa thị chính giữ lại nhân tài, góp phần phát triển thành phố! Nói không chừng chúng ta đang giúp thành phố H tăng thêm mấy điểm GDP đó!”

Đông Tâm trợn mắt, lười không muốn chém gió với Tô Lịch nữa, liền nói sang chuyện khác: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu? Đến trung tâm môi giới nhà đất à?”

Tô Lịch không trả lời mà hỏi lại: “À nhắc đến mới nhớ anh quên mất không hỏi em. Hôm nay sao em không ở nhà mà chạy đến tận đây làm gì thế?”

Đông Tâm nghe xong, sắc mắt ghê tớm của Ngải Mỹ kia lại hiện lên trong đầu, ngọn lửa vừa mới được dập tắt nháy mắt lại bùng cháy trong lòng, xù lông lên nói: “Em kể cho anh nghe, hôm nay em mới gặp được.....” nhưng lời nói còn chưa xong, Tô Lịch liền ném cho cô một cái túi.

Đông Tâm sửng sốt, líu lưỡi: “Cái gì thế?” Vừa nói vừa mở túi ra, bên trong là một hộp quà hình chữ nhật được bọc một cách tinh mỹ, bên dưới góc phải của hộp quà có cài một cái thiệp có logo màu vàng. Cái logo này Đông Tâm biết, là của một thương hiệu thời trang xa xỉ của Ý, cái khăn quàng cổ nhái ở nhà của cô là một trong những mẫu hàng bán chạy của thương hiệu này ở Trung Quốc. Đông Tâm mở hộp ra, quả nhiên bên trong là một chiếc khăn quàng cổ màu nâu. Chiếc khăn tuy đẹp, nhưng màu sắc hơi trầm, cả màu sắc và hoa văn đều không phù hợp với độ tuổi của Đông Tâm, vừa nhìn liền biết không phải dành cho cô.

Dường như biết Đông Tâm nghĩ gì, Tô Lịch nói: “Đây là quả sinh nhật của chị cả. Bây giờ chúng ta đến cửa hàng lấy bánh kem, sau đó trở về Tô gia.”

Đông Tâm nghe xong “À” một tiếng, lúc đậy hộp quà lại xong mới chợt hô lên: “Sinh nhật của chị cả?? Sao anh không bảo em sớm chứ??”

Tô Lịch nhướng mày, cố tình nói: “Nói trước thì em có thời gian chuẩn bị sao? Cứ ở nhà vẽ “Vân vụ nhân” của em cho tốt là được rồi. Hơn nữa em cũng không biết chị cả thích cái gì nên cũng chẳng biết chuẩn bị cái gì, cho nên để anh làm luôn cho nhanh.”

Tuy lời nói có vẻ châm chọc, nhưng Đông Tâm biết Tô Lịch lo lắng cô thời gian trước bị một đống việc vặt vãnh quấn thân, không muốn để cô lo lắng thêm nữa. Quả nhiên, câu sau Tô Lịch liền nói: “Chớ lát nữa em nhớ nói với chị ấy đây là em nhờ bạn mua hộ ở Ý, không bị lộ tẩy thì đừng trách anh không nhắc trước.”

Trong lòng Đông Tâm ngọt như mật, dùng sức gật đầu, ừ một tiếng: “Chồng à, cảm ơn anh nha.”

Tô Lịch rầm rì gì đó coi như đáp lại, sau đó lại chộn rộn hỏi thăm: “Đúng rồi, lúc nãy em định nói gì? Hôm nay em gặp ai cơ?” Lời nói ra đến khóe miệng Đông Tâm rồi lại nín lại, nhìn vẻ mặt hớn hở kia của Tô Lịch, cô không đành lòng phá hỏng tâm trạng của anh, trầm mặc một lúc rồi lắc đầu: “Không có gì.”

- ------------

Lúc hai người đến Tô gia, chị hai Tô Minh Tâm và con gái bà Tiểu Ảnh đã sớm đến, mà điều khiến cô ngoài ý muốn là Tô Yến cũng ở đó. Thấy Tô Yến ngồi một mình một góc, nhàm chán trêu chọc con rùa đen trong ao, Đông Tâm mới hiểu mục đích vì sao Tô Lịch lại ồn ào muốn tổ chức sinh nhật cho chị cả.

Từ sau chuyện của Nhuế Thanh, mối quan hệ giữa hai mẹ con Tô Minh Nguyệt liền trở nên quyết liệt. Tô Yến dọn ra khỏi Tô gia, Tô Minh Nguyệt cũng tuyên bố ra bên ngoài là mình không có đứa con trai Tô Yến này. Nhưng nói tới nói lui, xương gãy còn liền với gân huống chi là tình mẫu tử máu mủ ruột thịt? Thực ra Đông Tâm nhìn ra được lão thái thái cũng nhớ con trai lắm, luôn lòng vòng hỏi thăm tình hình của Tô Yến, chẳng qua bà vẫn đang tức giận vì hành động của Tô Yến cho nên mới sống chết không chịu gọi anh ta về thôi.

Tô Lịch cố tình vin vào cái cớ sinh nhật lão thái thái để bảo Tô Yến trở về, vừa không quá đường đột mà lại vừa hợp tình hợp lý. Tô Yến chỉ cần ở trước mặt lão thái thái nói ra mấy lời dễ nghe, lại bái chúc thọ vài cái, việc này rồi sẽ qua đi. Nhưng nhìn tình huống trước mặt.. Rốt cuộc là thế nào đây?

Lúc Đông Tâm và Tô Lịch bước vào phòng lập tức bị bầu không khí áp suất thấp trong phòng đè cho không thở nổi. Tô Minh Nguyệt sắc măt xanh mét, Tô Yến thì thản nhiên như không ngồi trêu đùa rùa đen, Tiểu Ảnh thì ngồi nghịch điện thoại, ngay cả Tô Minh Tâm bình thường vẫn luôn ồn ào hôm nay cũng im như thóc. Thấy vậy, Đông Tâm hơi há mồm quay đầu lại nhìn Tô Lịch, Tô Lịch ném cho cô một ánh mắt, đẩy cô đến trước mặt Tô Minh Nguyệt. Trong lòng Đông Tâm hận đến nghiến răng nhưng lại không thể phát tác ra bên ngoài, đành phải to đầu xách túi đưa đến trước mặt Tô Minh Nguyệt, nhếch môi lên: “Chị cả, chúc chị sinh nhật vui vẻ!”

Lão thái thái nhìn cô một cái, cũng không nói gì, nhận túi xong mới nói: “Hai đứa trở về đúng lúc lắm, ta đang nói, tiệc chúc thọ của ta sao cả người không liên quan cũng mời tới thế, vậy mà con gái nuôi của ta lại không thấy mời tới? Tô Lịch, mau gọi điện cho Nhuế Thanh mời nó đến đây.”

Đông Tâm nghe xong lập tức dở khóc dở cười. Thì ra cả nhà xấu hổ vì chuyện này sao? Lão thái thái việc gì phải làm thế chứ? Cho dù là vì tiếc nuối thay cho Nhuế Tanh nhưng Tô Yến dù sao cũng là con ruột của bà mà. Chẳng lẽ bà định thực sự cả đời không qua lại với Tô Yến thật sao?

Tô Minh Tâm ở đầu bên này nghe vậy cũng khuyên: “Ai nha chị à, hôm nay là sinh nhật chị mà, chúng ta tạm gác chuyện này qua một bên đi. Mau đi ăn cơm thôi, cả nhà lâu lắm rồi mới có dịp đoàn tụ mà.”

Lão thái thái vẫn không chịu nghe, cứng cổ nói: “Sao? Tôi mời con gái nuôi của tôi đến mà có người lại không đồng ý là thế nào đây?” Vừa nói xong liền cố tình liếc nhìn về phía Tô Yến, khiêu khích nói: “Tô tiên sinh, ngài có ý kiến gì à?”

Thấy trận thế như vậy, Tô Minh Tâm định nói gì nữa nhưng lại Tiểu Ảnh lôi lại, cuối cùng cũng thức thời im lặng. Đầu bên kia Tô Yến vẫn ngồi vững như thái sơn, cứ như không nghe thấy gì, bình tĩnh tiếp tục ngồi chơi với rùa đen. Đông Tâm thấy Tô Yến như vậy đột nhiên sinh ra vài phần kính nể. Đã đến nước này rồi mà vẫn có thể trưng ra vẻ mặt như vậy đúng là không dễ dàng gì.

Không khí một lần nữa lại lâm vào bế tắc, cuối cùng vẫn là Tô Lịch cái khó ló cái khôn, kiếm cớ nói: “Chị à, không phải không muốn gọi Nhuế Thanh tới, nhưng lúc em đặt bàn đã quên mất Nhuế Thanh cho nên chỉ đặt bàn 6 chỗ.”

Lão thái thái nghe xong định nói gì nữa nhưng lại bị Tô Lịch cướp lời: “Lần này em đặt ở một nhà hàng tư nhân, phải xếp chỗ trước nửa tháng, không thể thêm người giữa chừng được.”

Lần này lão thái thái thực sự không thể nói gì nữa, thừa dịp này, Tô Lịch liền thừa thắng xông lên nói: “Chị à, vậy coi như mọi chuyện đã xong rồi nhé. Tối nay cứ chỉ có vài người chúng ta trước đã, lần sau chúng ta sẽ mở tiệc mời riêng Nhuế Thanh sau.”

- --------

Sau khi bầu không khí dịu lại, Đông Tâm liền đi vào bếp gọt táo. Cô vừa mới chuẩn bị xong thì sau lưng liền truyền đến tiếng bước chân. Đông Tâm tưởng là Tô Lịch nên đầu cũng không quay lại mà nói: “Đến đúng lúc lắm, mang đĩa hoa quả này ra đi.”

Người phía sau hơi ngẩn người ra, sau đó duỗi tay định bê đĩa hoa quả lên. Nhưng Đông Tâm thấy có móng vuốt thò lên lập tức không nghĩ ngợi đánh bốp một cái vào tay đối phương, mắng: “Muốn em nói bao nhiêu lần nữa hả?? Trước khi bê trái cây phải rửa tay, rửa tay, rửa......”

Đông Tâm vừa nói vừa quay đầu lại lập tức á khẩu, chữ “tay” treo trên cửa miệng cả nửa ngày sau cũng khôngsao thốt lên nổi. Nhưng Tô Yến lại vô cùng thản nhiên, mặt không gợn sóng đi rửa tay, sau đó bê đĩa hoa quả lên: “Còn gì cần mang ra nữa không?”

Đông Tâm nghẹn họng, mãi sau mới nói: “Còn nước chanh nữa, nhưng anh...anh cứ ra trước đi. Nước chanh lát tôi làm xong rồi mang ra sau.”

“Không sao.” Tô Yến hạ mắt, “Em cứ vắt đi, tôi chờ.”

Đông Tâm xấu hổ, cũng không biết Tô Yến có ý gì, chỉ có thể đẩy nhanh động tác trên tay. Nhưng cô càng sốt ruột thì lại càng dễ sai sót, không cẩn thận một chút liền vắt hơn một nửa quả chanh ra ngoài. Đầu bên này Đông Tâm còn đang luống cuống tay chân bận rộn, đầu bên kia Tô Yến lại không chút hoang mang nhìn Đông Tâm chằm chằm, mắt thấy cô làm sai cũng không lên tiếng hay giúp đỡ mà chỉ im lặng đứng đó nhìn. Mãi sau, Tô Yến chợt bất thình lình hỏi: “Đông Tâm, hôm nay em đã gặp Ngải Mỹ đúng không?”

Tay Đông Tâm run lên, con dao thiếu chút nữa trượt ra ngoài. “Làm sao anh biết?”

Tô Yến hơi cúi đầu: “Trước lúc tan tầm hôm nay, tôi nhận được thông báo nói tổ hạng mục bọn tôi chuẩn bị đăng bài thanh minh, sáng mai trên trang chủ chính thức của Weibo sẽ đăng bài.”

Đông Tâm nghe xong trong lòng chợt lộp bộp hai tiếng. Không cần dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được nội dung thanh minh cái gì. Đông Tâm hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Ngải Mỹ này đúng là nói được làm được, đủ man đó! Thật không giống một số người, uy hiếp lộ liễu, sấm to mưa nhỏ!”

Tô Yến buột miệng nói: “Em có biết một khi Weibo này được đăng lên thì sẽ có hậu quả gì không? Đến lúc đó cho em chính là có mười cái miệng cũng không nói rõ được. Không nói đến chuyện bị kéo vào sổ đen ở giới thiết kế game, chẳng lẽ em muốn ngay trong giới truyện tranh cũng bị phong sát sao?”

Đã đến nông nỗi này rồi thì Đông Tâm ngược lại không nóng vội nửa, vui vẻ thoải mái bổ cam, cho vào máy ép, sau đó mới bĩu môi tự giễu: “Biết thì sao? Mà không biết thì sao? Cùng lắm thì lại gặp lại chướng ngại vẽ tranh một lần nữa thôi.” Dù sao cô tuyệt đối sẽ không chịu khuất phục trước Ngải Mỹ đâu.

Dứt lời, Đông Tâm định ấn vào nút khởi động thì tay lại bị Tô Yến nắm lấy. Đông Tâm sửng sốt, ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt nóng bỏng của Tô Yên.

“Anh.....”

Tô Yến nói: “Đông Tâm, chỉ cần em nói một câu, tôi nguyện ý đứng ra làm chứng cho em.”

Đông Tâm nghe xong mím môi, còn chưa kịp mở miệng liền nghe tiếng Tô Lịch truyền tới từ cửa phòng bếp: “Vẫn chưa chuẩn bị trái cây xong sao?”Sau khi ra khỏi công ty của Ngải Mỹ, Đông Tâm nghĩ lại mới thấy sợ. Đáng lẽ lúc đó cô không nên xúc động như thế, dù sao đó cũng là địa bàn của Ngải Mỹ.... Nghĩ đến những chuyện phát sinh sau đó, Đông Tâm không nhịn được mà rùng mình, cũng may cô nhanh chân trốn lẹ, nhân lúc mọi người còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì cô đã ra khỏi được cửa lớn của công ty rồi.

Nghĩ nghĩ một hồi, bước chân Đông Tâm liền nhanh hơn ba phần, chỉ sợ Ngải Mỹ cho người đuổi theo mình. Mãi cho đến khi ra đến công viên Thanh Thủy cách đó hai con phố, Đông Tâm mới thoáng yên lòng. Nhưng cô còn chưa kịp thở xong thì điện thoại lại đổ chuông, Đông Tâm móc điện thoại ra xem, là Tô Lịch.

Đông Tâm bấm nghe xong còn chưa kịp lên tiếng thì Tô Lịch ở đầu dây bên kia đã nói: “Em đang ở đâu, anh qua đón em.”

- -----------

Trung tâm nghiên cứu giám định cách nơi này không xa, cộng thêm bây giờ chưa đến giờ tan tầm nên không đến mười lăm phút, Tô Lịch đã đến công viên Thanh Thủy. Vừa bước lên xe đập vào mắt Đông Tâm là khuôn mặt xuân phong mãn diện, ánh mắt sáng lấp lánh, khóe môi vểnh lên, từ đầu đến chân đều sáng lòe lòe hàng chữ “tâm trạng bổn đại gia hôm nay rất tốt” của Tô Lịch. Đông Tâm kinh ngạc, vừa thắt dây an toàn vừa trêu chọc: “Tình huống gì thế này? Có bánh cái bánh nhân thịt từ trên trời rớt trúng đầu anh à? Hay là có mỹ nữ nào chủ động nhào vào lòng anh thế?”

Tô Lịch liếc nhìn Đông Tâm một cái, kiêu ngạo nói: “Hừ, Tầm thường! Trong mắt em không có tiền cũng chỉ có sắc thôi à?”

“Đúng.” Đông Tâm khoanh tay, “Cho nên mời Tô đại giáo sư chỉ giáo một chút, rốt cuộc anh có chuyện tốt cao nhã thoát tục gì thế?”

Tô Lịch cong cong khóe môi, “Vấn đề tài chính của hạng mục hôm nay đã chính thức được phê duyệt rồi.”

Đông Tâm nghe xong đầu tiên là sửng sốt, sau đó cũng cong cong đôi mắt. Tuy không rõ lắm hạng mục mà Tô Lịch nói rốt cuộc nghiên cứu cái gì, nhưng Đông Tâm biết, mấy hôm nay Tô Lịch tăng ca đều vì cái hạng mục này, bây giờ vấn đề tài chính đã được phê duyệt, hạng mục coi như thành công được một nửa rồi.

Đông Tâm còn đang vui mừng cho Tô Lịch lại nghe anh nói tiếp: “Còn nữa, căn phòng ở bên kia cũng có tin tức rồi.”

Đông Tâm giật mình, hỏi lại: “Có tin gì?” Từ lần trước đồng ý bỏ ra 70 vạn để mua phòng cho Tô Yến và Nhuế Thanh xong, vợ chồng hai người đã quyết định rao bán căn hộ chung cư đơn của mình. Sau đó Tô Yến và Nhuế Thanh chia tay, Tô Lịch cũng không gỡ tin bán nhà xuống mà cứ để ở đó, nhưng cũng đã đàm phán với người môi giới, giá chốt là 58 vạn, ít hơn một xu cũng không bán.

Thực ra với cái giá kia hoàn toàn có thể tìm được nhiều căn hộ chung cư đơn tiện nghi hơn chỗ này khá nhiều, nhưng Tô Lịch ỷ vào căn hộ của mình được trang hoàng xa hoa, gia cụ đồ điện cũng đều đủ hết cho nên sống chết không chịu nhượng bộ. Vợ chồng son bọn họ cảm thấy, dù sao cũng không cần tiền gấp nữa cho nên cứ để như vậy, chờ thị trường bất động sản nóng hơn một chút thì ra tay cũng được. Nhưng không ngờ tin rao bán mới đăng chưa bao lâu đã có người muốn rồi.

Tô Lịch nói: “Là một nam sinh chuyên ngành IT mới đi du học về muốn mua. Nói là bây giờ đi làm ở thành phố H, nếu cứ thuê nhà mãi cũng không tiện, người môi giới đã dắt cậu ta đi xem rất nhiều chỗ rồi nhưng cậu ta vẫn luôn chê bai chỗ này không tốt, chỗ kia không ổn, không ngờ vừa nhìn một cái liền ưng luôn căn hộ của chúng ta. Buổi trưa mới xem phòng xong buổi chiều đã muốn đưa tiền đặt cọc luôn rồi. Ý người môi giới bên kia muốn hỏi chúng ta còn có vấn đề gì không, nếu không thì xem thời gian rồi kí hợp đồng thôi.”

Tô Lịch thao thao bất tuyệt một lúc, Đông Tâm vẫn đần người ra không tiêu hóa kịp thông tin, Tô Lịch lại nhìn cô nháy mắt một cái, cong môi: “Đối phương nói, chỉ cần đưa số tài khoản đây là được.”

Đông Tâm dừng lại một chút, trọng tâm hoàn toàn đặt ở chỗ khác: “Ế, hai việc này chẳng phải đều liên quan đến tiền sao? Hừ, vậy mà anh còn không biết xấu hổ nói em tầm thường, em thấy Tô đại giáo sư anh cũng chẳng tốt hơn được chỗ nào đâu.”

Tô Lịch nghiêm trang biện minh: “Hai việc này sao có thể đều liên quan đến tiền chứ? Chuyện thứ nhất, là liên quan đến sự nghiệp giám định của anh cũng sự phát triển lớn mạnh của quốc gia, chuyện thứ hai là chúng ta đang giúp tòa thị chính giữ lại nhân tài, góp phần phát triển thành phố! Nói không chừng chúng ta đang giúp thành phố H tăng thêm mấy điểm GDP đó!”

Đông Tâm trợn mắt, lười không muốn chém gió với Tô Lịch nữa, liền nói sang chuyện khác: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu? Đến trung tâm môi giới nhà đất à?”

Tô Lịch không trả lời mà hỏi lại: “À nhắc đến mới nhớ anh quên mất không hỏi em. Hôm nay sao em không ở nhà mà chạy đến tận đây làm gì thế?”

Đông Tâm nghe xong, sắc mắt ghê tớm của Ngải Mỹ kia lại hiện lên trong đầu, ngọn lửa vừa mới được dập tắt nháy mắt lại bùng cháy trong lòng, xù lông lên nói: “Em kể cho anh nghe, hôm nay em mới gặp được.....” nhưng lời nói còn chưa xong, Tô Lịch liền ném cho cô một cái túi.

Đông Tâm sửng sốt, líu lưỡi: “Cái gì thế?” Vừa nói vừa mở túi ra, bên trong là một hộp quà hình chữ nhật được bọc một cách tinh mỹ, bên dưới góc phải của hộp quà có cài một cái thiệp có logo màu vàng. Cái logo này Đông Tâm biết, là của một thương hiệu thời trang xa xỉ của Ý, cái khăn quàng cổ nhái ở nhà của cô là một trong những mẫu hàng bán chạy của thương hiệu này ở Trung Quốc. Đông Tâm mở hộp ra, quả nhiên bên trong là một chiếc khăn quàng cổ màu nâu. Chiếc khăn tuy đẹp, nhưng màu sắc hơi trầm, cả màu sắc và hoa văn đều không phù hợp với độ tuổi của Đông Tâm, vừa nhìn liền biết không phải dành cho cô.

Dường như biết Đông Tâm nghĩ gì, Tô Lịch nói: “Đây là quả sinh nhật của chị cả. Bây giờ chúng ta đến cửa hàng lấy bánh kem, sau đó trở về Tô gia.”

Đông Tâm nghe xong “À” một tiếng, lúc đậy hộp quà lại xong mới chợt hô lên: “Sinh nhật của chị cả?? Sao anh không bảo em sớm chứ??”

Tô Lịch nhướng mày, cố tình nói: “Nói trước thì em có thời gian chuẩn bị sao? Cứ ở nhà vẽ “Vân vụ nhân” của em cho tốt là được rồi. Hơn nữa em cũng không biết chị cả thích cái gì nên cũng chẳng biết chuẩn bị cái gì, cho nên để anh làm luôn cho nhanh.”

Tuy lời nói có vẻ châm chọc, nhưng Đông Tâm biết Tô Lịch lo lắng cô thời gian trước bị một đống việc vặt vãnh quấn thân, không muốn để cô lo lắng thêm nữa. Quả nhiên, câu sau Tô Lịch liền nói: “Chớ lát nữa em nhớ nói với chị ấy đây là em nhờ bạn mua hộ ở Ý, không bị lộ tẩy thì đừng trách anh không nhắc trước.”

Trong lòng Đông Tâm ngọt như mật, dùng sức gật đầu, ừ một tiếng: “Chồng à, cảm ơn anh nha.”

Tô Lịch rầm rì gì đó coi như đáp lại, sau đó lại chộn rộn hỏi thăm: “Đúng rồi, lúc nãy em định nói gì? Hôm nay em gặp ai cơ?” Lời nói ra đến khóe miệng Đông Tâm rồi lại nín lại, nhìn vẻ mặt hớn hở kia của Tô Lịch, cô không đành lòng phá hỏng tâm trạng của anh, trầm mặc một lúc rồi lắc đầu: “Không có gì.”

- ------------

Lúc hai người đến Tô gia, chị hai Tô Minh Tâm và con gái bà Tiểu Ảnh đã sớm đến, mà điều khiến cô ngoài ý muốn là Tô Yến cũng ở đó. Thấy Tô Yến ngồi một mình một góc, nhàm chán trêu chọc con rùa đen trong ao, Đông Tâm mới hiểu mục đích vì sao Tô Lịch lại ồn ào muốn tổ chức sinh nhật cho chị cả.

Từ sau chuyện của Nhuế Thanh, mối quan hệ giữa hai mẹ con Tô Minh Nguyệt liền trở nên quyết liệt. Tô Yến dọn ra khỏi Tô gia, Tô Minh Nguyệt cũng tuyên bố ra bên ngoài là mình không có đứa con trai Tô Yến này. Nhưng nói tới nói lui, xương gãy còn liền với gân huống chi là tình mẫu tử máu mủ ruột thịt? Thực ra Đông Tâm nhìn ra được lão thái thái cũng nhớ con trai lắm, luôn lòng vòng hỏi thăm tình hình của Tô Yến, chẳng qua bà vẫn đang tức giận vì hành động của Tô Yến cho nên mới sống chết không chịu gọi anh ta về thôi.

Tô Lịch cố tình vin vào cái cớ sinh nhật lão thái thái để bảo Tô Yến trở về, vừa không quá đường đột mà lại vừa hợp tình hợp lý. Tô Yến chỉ cần ở trước mặt lão thái thái nói ra mấy lời dễ nghe, lại bái chúc thọ vài cái, việc này rồi sẽ qua đi. Nhưng nhìn tình huống trước mặt.. Rốt cuộc là thế nào đây?

Lúc Đông Tâm và Tô Lịch bước vào phòng lập tức bị bầu không khí áp suất thấp trong phòng đè cho không thở nổi. Tô Minh Nguyệt sắc măt xanh mét, Tô Yến thì thản nhiên như không ngồi trêu đùa rùa đen, Tiểu Ảnh thì ngồi nghịch điện thoại, ngay cả Tô Minh Tâm bình thường vẫn luôn ồn ào hôm nay cũng im như thóc. Thấy vậy, Đông Tâm hơi há mồm quay đầu lại nhìn Tô Lịch, Tô Lịch ném cho cô một ánh mắt, đẩy cô đến trước mặt Tô Minh Nguyệt. Trong lòng Đông Tâm hận đến nghiến răng nhưng lại không thể phát tác ra bên ngoài, đành phải to đầu xách túi đưa đến trước mặt Tô Minh Nguyệt, nhếch môi lên: “Chị cả, chúc chị sinh nhật vui vẻ!”

Lão thái thái nhìn cô một cái, cũng không nói gì, nhận túi xong mới nói: “Hai đứa trở về đúng lúc lắm, ta đang nói, tiệc chúc thọ của ta sao cả người không liên quan cũng mời tới thế, vậy mà con gái nuôi của ta lại không thấy mời tới? Tô Lịch, mau gọi điện cho Nhuế Thanh mời nó đến đây.”

Đông Tâm nghe xong lập tức dở khóc dở cười. Thì ra cả nhà xấu hổ vì chuyện này sao? Lão thái thái việc gì phải làm thế chứ? Cho dù là vì tiếc nuối thay cho Nhuế Tanh nhưng Tô Yến dù sao cũng là con ruột của bà mà. Chẳng lẽ bà định thực sự cả đời không qua lại với Tô Yến thật sao?

Tô Minh Tâm ở đầu bên này nghe vậy cũng khuyên: “Ai nha chị à, hôm nay là sinh nhật chị mà, chúng ta tạm gác chuyện này qua một bên đi. Mau đi ăn cơm thôi, cả nhà lâu lắm rồi mới có dịp đoàn tụ mà.”

Lão thái thái vẫn không chịu nghe, cứng cổ nói: “Sao? Tôi mời con gái nuôi của tôi đến mà có người lại không đồng ý là thế nào đây?” Vừa nói xong liền cố tình liếc nhìn về phía Tô Yến, khiêu khích nói: “Tô tiên sinh, ngài có ý kiến gì à?”

Thấy trận thế như vậy, Tô Minh Tâm định nói gì nữa nhưng lại Tiểu Ảnh lôi lại, cuối cùng cũng thức thời im lặng. Đầu bên kia Tô Yến vẫn ngồi vững như thái sơn, cứ như không nghe thấy gì, bình tĩnh tiếp tục ngồi chơi với rùa đen. Đông Tâm thấy Tô Yến như vậy đột nhiên sinh ra vài phần kính nể. Đã đến nước này rồi mà vẫn có thể trưng ra vẻ mặt như vậy đúng là không dễ dàng gì.

Không khí một lần nữa lại lâm vào bế tắc, cuối cùng vẫn là Tô Lịch cái khó ló cái khôn, kiếm cớ nói: “Chị à, không phải không muốn gọi Nhuế Thanh tới, nhưng lúc em đặt bàn đã quên mất Nhuế Thanh cho nên chỉ đặt bàn 6 chỗ.”

Lão thái thái nghe xong định nói gì nữa nhưng lại bị Tô Lịch cướp lời: “Lần này em đặt ở một nhà hàng tư nhân, phải xếp chỗ trước nửa tháng, không thể thêm người giữa chừng được.”

Lần này lão thái thái thực sự không thể nói gì nữa, thừa dịp này, Tô Lịch liền thừa thắng xông lên nói: “Chị à, vậy coi như mọi chuyện đã xong rồi nhé. Tối nay cứ chỉ có vài người chúng ta trước đã, lần sau chúng ta sẽ mở tiệc mời riêng Nhuế Thanh sau.”

- --------

Sau khi bầu không khí dịu lại, Đông Tâm liền đi vào bếp gọt táo. Cô vừa mới chuẩn bị xong thì sau lưng liền truyền đến tiếng bước chân. Đông Tâm tưởng là Tô Lịch nên đầu cũng không quay lại mà nói: “Đến đúng lúc lắm, mang đĩa hoa quả này ra đi.”

Người phía sau hơi ngẩn người ra, sau đó duỗi tay định bê đĩa hoa quả lên. Nhưng Đông Tâm thấy có móng vuốt thò lên lập tức không nghĩ ngợi đánh bốp một cái vào tay đối phương, mắng: “Muốn em nói bao nhiêu lần nữa hả?? Trước khi bê trái cây phải rửa tay, rửa tay, rửa......”

Đông Tâm vừa nói vừa quay đầu lại lập tức á khẩu, chữ “tay” treo trên cửa miệng cả nửa ngày sau cũng khôngsao thốt lên nổi. Nhưng Tô Yến lại vô cùng thản nhiên, mặt không gợn sóng đi rửa tay, sau đó bê đĩa hoa quả lên: “Còn gì cần mang ra nữa không?”

Đông Tâm nghẹn họng, mãi sau mới nói: “Còn nước chanh nữa, nhưng anh...anh cứ ra trước đi. Nước chanh lát tôi làm xong rồi mang ra sau.”

“Không sao.” Tô Yến hạ mắt, “Em cứ vắt đi, tôi chờ.”

Đông Tâm xấu hổ, cũng không biết Tô Yến có ý gì, chỉ có thể đẩy nhanh động tác trên tay. Nhưng cô càng sốt ruột thì lại càng dễ sai sót, không cẩn thận một chút liền vắt hơn một nửa quả chanh ra ngoài. Đầu bên này Đông Tâm còn đang luống cuống tay chân bận rộn, đầu bên kia Tô Yến lại không chút hoang mang nhìn Đông Tâm chằm chằm, mắt thấy cô làm sai cũng không lên tiếng hay giúp đỡ mà chỉ im lặng đứng đó nhìn. Mãi sau, Tô Yến chợt bất thình lình hỏi: “Đông Tâm, hôm nay em đã gặp Ngải Mỹ đúng không?”

Tay Đông Tâm run lên, con dao thiếu chút nữa trượt ra ngoài. “Làm sao anh biết?”

Tô Yến hơi cúi đầu: “Trước lúc tan tầm hôm nay, tôi nhận được thông báo nói tổ hạng mục bọn tôi chuẩn bị đăng bài thanh minh, sáng mai trên trang chủ chính thức của Weibo sẽ đăng bài.”

Đông Tâm nghe xong trong lòng chợt lộp bộp hai tiếng. Không cần dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được nội dung thanh minh cái gì. Đông Tâm hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Ngải Mỹ này đúng là nói được làm được, đủ man đó! Thật không giống một số người, uy hiếp lộ liễu, sấm to mưa nhỏ!”

Tô Yến buột miệng nói: “Em có biết một khi Weibo này được đăng lên thì sẽ có hậu quả gì không? Đến lúc đó cho em chính là có mười cái miệng cũng không nói rõ được. Không nói đến chuyện bị kéo vào sổ đen ở giới thiết kế game, chẳng lẽ em muốn ngay trong giới truyện tranh cũng bị phong sát sao?”

Đã đến nông nỗi này rồi thì Đông Tâm ngược lại không nóng vội nửa, vui vẻ thoải mái bổ cam, cho vào máy ép, sau đó mới bĩu môi tự giễu: “Biết thì sao? Mà không biết thì sao? Cùng lắm thì lại gặp lại chướng ngại vẽ tranh một lần nữa thôi.” Dù sao cô tuyệt đối sẽ không chịu khuất phục trước Ngải Mỹ đâu.

Dứt lời, Đông Tâm định ấn vào nút khởi động thì tay lại bị Tô Yến nắm lấy. Đông Tâm sửng sốt, ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt nóng bỏng của Tô Yên.

“Anh.....”

Tô Yến nói: “Đông Tâm, chỉ cần em nói một câu, tôi nguyện ý đứng ra làm chứng cho em.”

Đông Tâm nghe xong mím môi, còn chưa kịp mở miệng liền nghe tiếng Tô Lịch truyền tới từ cửa phòng bếp: “Vẫn chưa chuẩn bị trái cây xong sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.