CHƯƠNG 2
Mãi đến 7 giờ sáng tôi mới cùng Trần Diệu rời khỏi tiệm net, hai con mắt đều nhức mỏi đến mức mở hết lên nổi. Hắn chở tôi về dưới lầu ký túc xá, để tôi hảo hảo ngủ một giấc rồi chờ hắn gọi điện thoại. Tôi mơ màng đáp ứng, gắng gượng đi lên lầu bảy, ngã phịch xuống giường.
Nhanh đến 12 giờ, tôi bị tiếng di dộng đánh thức, giọng nói phấn chấn của Trần Diệu truyền vào lỗ tai: “Tỉnh chưa? Tôi ở cổng đông chờ cậu.”
Không tỉnh cũng không phải bị ngươi đánh thức à? Tôi lầu bầu lên tiếng, mau chóng nhảy xuống giường đi tắm rửa. Lúc thay quần áo có điểm do dự một chút, cuối cùng đem bộ quần áo đầy nếp nhăn do ngủ cởi xuống, thay bộ đồ thường ngày thích nhất.
Trần Diệu vẫn mặc bộ đồ hôm qua, nói thật gu thời trang của hắn rất bình thường, chẳng qua che đi dáng người rất được của hắn, tùy tiện mặc cái gì cũng không khó coi. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu cũng bởi vì bộ dạng hắn anh tuấn.
Chúng tôi ra khỏi cổng trường, đón chiếc xe bus đi thẳng đến KFC. Lúc ăn KFC thì phát hiện có máy chụp ảnh sticker, Trần Diệu hưng phấn hỏi tôi có muốn chụp chung hay không. Nếu là người khác thì tôi đã sớm đạp hắn một cước, hai thằng con trai chụp mà cùng chụp ảnh sticker? Biến thái à? Bất quá cũng bởi vì là hắn, tôi liền cố gắng đáp ứng.
Thời điểm chụp không kịp chuẩn bị tốt, vừa lúc nghiêng đầu muốn nói cái gì, kết quả chụp ra tôi nghiêng người đến bên Trần Diệu, chu cái miệng, bộ dạng muốn hôn hắn.
Hắn cười còn sáng lạn hơn cả hoa, thế là hết.
Tôi buồn bực tới cực điểm, mạnh mẽ yêu cầu hắn phải hủy tấm hình đó, hắn không chịu, xem như bảo bối mà bỏ vào trong ba lô, còn tặng tôi một nụ cười ngây ngô. Vì thế đành phải ngồi xuống tiếp tục ăn gà rán, vừa ăn vừa nghĩ tấm ảnh dọa người như vậy chắc hắn cũng không dám đưa ra ngoài. Ăn xong KFC chúng tôi lại đi dạo lung tung khắp nơi, đợi đến khi quyết định quay về trường thì trời đã muốn tối đen.
Kỳ thật hưng phấn còn chưa hết, chính là đã bên ngoài chơi cả ngày rồi, buổi tối sao không đi dạo công viên xem điện ảnh hay gì đó thêm đi? Hắn muốn gọi xe taxi, tôi nói tính ra đắt hơn mười đồng, ngồi xe bus được rồi.
Hắn lại ngây ngô cười, tôi cũng không nói gì.
Đợi đến khi xe bus chạy đến tôi liền hối hận, nhìn cái thùng xe chật ních như thùng đựng cá, toàn người với người…Nói như thế nào đây? Tôi sợ nhất là thời điểm xe bus đông người –- tôi sẽ say xe.
Lên xe xong tôi ôm cứng ngắc cột inox, thân mình theo bus lắc tới lắc lui, thật muốn phun. Trần Diệu lấy tay vòng qua che người tôi để phòng ngừa người khác chen lấn, nhưng không dám chạm vào người tôi, thoạt nhìn cũng rất vất vả. Cuối cùng, hắn rốt cục mở miệng: “Hay là chúng ta xuống xe đi bộ về đi?”
Tôi nhìn nhìn ngoài cửa sổ, cách trường học khoảng bảy tám trạm xe, đi bộ về mất ít nhất nửa tiếng đồng hồ, liền muốn đi bộ về thật sao?
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại gật đầu.
Giữa nửa giờ sau đó đã xảy ra một việc, cơ hồ phá vỡ hơn mười chín năm nhân sinh quan của tôi đối với thế giới.
Thật ra cũng không nghiêm trọng đến vậy, bất quá chính là hắn hôn tôi.
Sự tình xảy ra thế nào, tôi cũng không nhớ rõ –- hình như tôi một đường vừa đi vừa nói chuyện phiếm, chính là nói đến đoạn tôi không có duyên với con gái, không bằng hắn được nhiều người vây quanh, khi nào thì phiền hắn giới thiệu cho tôi một người…… Dường như là lúc nói đến đây, hắn đột ngột xoay người, đem tôi dựa vào tường.
Đã quên nói luôn, bên cạnh trường học của chúng tôi có một công viên công cộng rất lớn, tôi và hắn đi dọc theo bức tường công viên hướng về trường. Hắn chặn tôi vào góc tường, vừa lúc cái đèn đường che ngay góc chết.
Tôi sửng sốt một chút, đang muốn hỏi hắn định làm gì, gương mặt thanh tú tựa như con gái của hắn bất ngờ áp sát, môi hắn lập tức chạm lên môi tôi.
Đại não của tôi chết lặng chừng hai giây, thẳng đến khi đầu lưỡi của hắn chạm đến đây, nghĩ muốn mở khoang miệng tôi ra, tôi mới giật mình tỉnh lại, cuống quít đẩy hắn ra.
“Cậu làm … làm gì…” Tôi lảo đảo lui về phía sau hai bước, thanh âm có chút phát run, bộ dáng rất chật vật.
Mặt hắn đỏ lên, nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt hắn rất sáng, hắn đỏ mặt là vì xúc động chứ không phải vì kinh hãi thất thố.
“Tần Vi……” Hắn khẽ kêu một tiếng, “Để tôi hôn cậu chút.”
Sau đó mặt hắn lại đến gần, hai tay đè hai bả vai của tôi, hàm trụ môi tôi.
Tôi đã cho rằng tôi sẽ mắng to đẩy ra, tôi hẳn là ghê tởm, phẫn nộ, tại gương mặt xinh đẹp kia lưu lại dấu đỏ tươi của năm ngón tay, tiếp theo hung tợn rống lên: “Cút đi, lão tử không phải đồng tính luyến ái!”
Chính là tôi không có, tôi thậm chí dung túng đầu lưỡi hắn vói vào miệng tôi, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Đầu óc tôi rối loạn không chịu nổi, hình ảnh gương mặt tinh xảo của hắn ửng hồng vì dục vọng, đẹp đến mức làm tim tôi đập kịch liệt.
Tôi nghĩ đại khái tôi là kẻ không có sức chống cự đối với những sinh vật xinh đẹp, lần đầu tiên thấy hắn tôi đã nghĩ nếu như hắn là con gái thì tôi nhất định phải tán tỉnh hắn, theo phương diện nào đó mà nói, cái này cũng là nhất kiến chung tình.
Trong miệng hắn có hương vị thuốc lá, còn có vị gà cà ri lúc nãy chúng tôi ăn, so với con gái tôi từng hôn qua không hề giống.
Rất mãnh liệt, thuộc loại hương vị của đàn ông.
Lúc sau hắn buông tôi ra, có lẽ cũng là tôi đẩy hắn ra trước. Tôi chỉ cảm thấy được nụ hôn kia mẹ nó dài quá, tôi sắp muốn tắt thở, trong miệng tất cả đều là nước bọt của tôi và hắn, theo khóe miệng tôi chảy xuống.
Hắn lại áp sát liếm cằm tôi, liếm xong còn muốn hôn tiếp, tôi nghiêng đầu tránh qua, môi hắn lập tức dừng ở tai tôi.
“Đừng đùa nữa, đang ở ngoài đường đó!” Bên tai truyền đến tiếng hắn hô hấp dồn dập, tôi có chút sợ hãi liền vội vàng giãy khỏi cái ôm của hắn. Nói thật, tôi rất sợ hắn kiềm chế không được sẽ làm ra chuyện khác người, tay hắn đã muốn mở khai áo sơ mi của tôi mà vói vào trong.
Đáy mắt hắn còn rất sâu dục vọng, bất quá vẫn nghe lời buông tôi ra.
Trong nháy mắt, tôi cảm thấy được tôi đã muốn là cái GAY, tôi đã muốn xong đời, hoàn toàn triệt để.
Tôi không phải chưa từng yêu đương, bất quá tôi thật không biết hai thằng con trai thì phải yêu đương thế nào. Chúng tôi không thể ngu ngốc nắm tay nhau giữa sân trường, cũng không thể giống như những đôi tình nhân khác cuối giờ học thì nhảy lên khán đài sân thể dục mà ngồi thân mật. Chúng tôi chỉ có thể đi tìm góc vắng vẻ không có người ở công viên, không dằn nổi ôm hôn nhau thành một khối.
Nói không dằn nổi thực không khoa trương, tôi cảm nhận được thời điểm Trần Diệu hôn tôi đều giống như muốn đem tôi hút vào. Lúc này tôi liền mơ hồ nghĩ đến, cùng con trai hôn môi quả là khác biệt.
Trần Diệu đối với tôi cực kỳ cưng chiều, trong nhà hắn còn một người anh trai, gọi là Trần Diệp. Trần Diệu không có nói nhiều về chuyện anh trai hắn cho tôi nghe, tôi chỉ biết anh hắn hình như xuất ngoại rồi tự mình mở công ty riêng, không liên quan đến gia đình. Lão ba lão mẹ hắn hình như đều là cán bộ cao cấp, tóm lại tương đối có tiền. Hắn nói trước khi quen tôi, hắn chưa từng biết cái gì đối tốt với người khác, hắn cũng chưa từng đốt tốt với ai như vậy, bạn gái hắn trước kia đều nói thái độ làm người của hắn rất lãnh đạm.
Thực mẹ nó nói hươu nói vượn, hắn mà lãnh đạm? Tôi thấy hắn suốt ngày đối với tôi nhiệt tình như lửa.
Thì ra hắn trước kia cũng từng quen bạn gái, tôi còn nghĩ hắn chính là cái GAY trời sinh, nhớ đến buổi tối hôm đó hắn thoạt nhìn giống như tay già đời.
Hắn cười hắc hắc, sau đó nói: “Tần Vi, nói thật, nếu cậu là con gái, nhất định rất khó coi.”
Tôi nổi giận: “Cút! Lão tử biết bản thân bộ dạng manly, không cần ngươi đến nhắc nhở!”
Nếu hắn là con gái, nhất định là tuyệt sắc, vẫn là cái loại đặc biệt cổ điển, phi thường lãnh cảm, phi thường ***y. Lời này tôi cũng nói với hắn, rước lấy một trận hôn kịch liệt.
Tôi cảm giác hắn vừa thấy tôi liền dâng dục hỏa, chính hắn cũng nói như vậy, còn nói thật muốn cùng tôi làm một lần.
Tôi vẫn không đáp ứng hắn, không biết vì cái gì, tôi cuối cùng cảm thấy nếu có trong tay rồi, nhiệt tình của hắn sẽ hạ thấp, nam nhân đều mẹ nó đê tiện, ai, tôi không cần mắng chính mình như vậy.
Tôi không biết tôi sẽ để ý mình là đứa đồng tính như thế nào, hắn cũng không để ý, giống như hai người chúng tôi bên nhau là chuyện hợp tình hợp lý. Trần Diệu mỗi ngày đến giờ cơm đều dùng tốc độ nhanh nhất chạy vọt đến căn tin, kêu hai phần cơm chờ tôi, sau đó tôi không nhanh không chậm đi vào nhà ăn, đứng ở một góc tìm hắn rồi cười hì hì chạy qua đó, chậm rãi đem những món tôi không thích bỏ vào phần cơm của hắn.
Hắn không kiêng ăn, cho nên thường mắng tôi kiêng ăn, thích ép buộc tôi ăn một ít những món tôi không thích. Từng chút từng chút, tôi cũng bắt đầu học ăn được rau thơm, học ăn được gan heo, học ăn được món cháo đậu đỏ hắn thích nhất.
Buổi sáng một ngày nọ, tiết cuối cùng của tôi là thưởng thích phim điện ảnh, không nghĩ đến bộ phim kia dài quá, tan học rồi mà mới chiếu được phân nửa. Lão sư biến thái nói mọi người xem xong mới được đi, hy sinh một chút thời gian ăn cơm, bộ phim này rất kinh điển, xem xong thì viết báo cáo để cuối tuần nộp.
Bộ phim kinh điển này hình như gọi là “Birdman”, tóm lại nói về một người ảo tưởng bản thân chính là một con chim, còn đi yêu một con chim khác. Tôi xem không hiểu rõ hết, tâm tình không yên, tôi chính là nhớ đến Trần Diêu còn ở căn tin chờ tôi ăn cơm nữa!
Điểm chết người ở chỗ là di dộng hết pin, không thể nhắn cái tin bảo hắn đừng chờ tôi, bực quá!
Khó khăn lắm bộ phim kia mới chiếu xong, ngay cả lão sư cuối cùng dặn dò cái gì tôi cũng không quan tâm, vội vàng từ cửa sau lao ra ngoài.
Một đường chạy như điên đến căn tin, bên trong yên tĩnh vắng lặng, Trần Diệu ngồi hút thuốc ở vị trí quen thuộc mà chúng tôi thường chiếm cứ, bên cạnh là cô lao công đang quét dọn vệ sinh. Hai hộp cơm đặt trên bàn, nhiệt khí đều không có. Nhìn thấy tôi, hắn chỉ sửng sốt một chút, sau đó mới nói: “Sau cậu tan học trễ như vậy?”
Tôi ngay cả ba chữ “thực xin lỗi” đều nói không nên lời, tôi thật tình không nghĩ đến hắn cư nhiên còn ở căn tin chờ tôi, thật ra nếu hắn không có ở đó, tôi còn có điểm an tâm. Trên mặt hắn bộ dạng một chút tức giận đều không có, hắn thậm chí không có hỏi tôi vì sao không nhắn tin hắn bảo sẽ ra trễ, giống như hắn chờ tôi bốn mươi phút là chuyện hiển nhiên.
Đúng vậy, hắn chờ tôi suốt bốn mươi phút.
Khi đó, tôi thật muốn khóc
Vì Trần Diệu đối tốt với tôi như vậy, cho nên tôi không biết phải thế nào mới đối tốt lại được với hắn như vậy.