Nhất Niệm Chi Gian

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 9

Qua vài cái cuối tuần, chị Tiểu đánh cú điện thoại cho tôi, bảo tôi cuối tuần này tìm một chỗ dẫn Tiểu Uyển đi ăn tối. Tôi sửng sốt nửa ngày, không rõ cuối tuần là ngày mấy, vì sao tôi phải cùng Tiểu Uyển đi ăn cơm.

Trần Diệu mấy ngày nay dường như bỗng nhiên bận bịu hơn rất nhiều, buổi tối rất ít khi về nhà ăn cơm, hắn không cho tôi tự nấu cơm nên tôi đành phải đến căn tin của công ty để giải quyết. Ăn qua thức ăn hắn làm, giờ đây mới phát hiện ra thức ăn ở căn tin căn bản không phải dành cho người ăn, không thể hiểu nổi sao lúc trước tôi có thể chịu đựng được lâu như vậy.

Đến cuối tuần, tôi xem đồng hồ, phỏng chừng Tiểu Uyển đã tan học, liền lái xe đến trường cô ấy và gọi điện trước một cái. Trong giọng nói của cô ấy có một tia kinh ngạc, mà vui sướng chiếm nhiều phần hơn: “Anh chờ em hai mươi phút, em thay quần áo xong sẽ ra ngay.”

Ăn cơm thôi mà muốn thay quần áo? Tôi mờ mịt nhìn nhìn di động.

Ngoài cổng trường của Tiểu Uyển có một hàng xe hơi cao cấp đậu sẵn, tôi thấy rất nhiều rất nhiều nam sinh, thậm chí có vài người đàn ông, tay cầm bó hoa đứng bên cạnh xe, chốc chốc có cô gái ăn mặc xinh đẹp chạy ra tiếp nhận bó hoa, vẻ mặt hạnh phúc nắm tay bạn trai rời đi.

Tôi càng mơ hồ, hôm nay rốt cục là ngày mấy?

Đợi đến khi Tiểu Uyển bước ra, tôi lắp bắp kinh hãi. Hôm nay cô ấy không có mặt áo thun quần jean như bình thường, một thân váy ngắn da màu đen, chân mang đôi giày ống, xinh đẹp đến mức làm tôi cơ hồ ngẩn người.

Chẳng lẽ hôm nay sinh nhật cô ấy sao? Tôi ngay cả một cành hoa còn chưa mua, chị Tiểu Thu cũng thật là, chẳng chịu nhắc nhở tôi trước một tiếng.

Bởi vì tôi đã đặt một chỗ ngồi tốt ở nhà hàng, cũng không đến nỗi coi như không có chuẩn bị. Đến lúc đó chỉ cần mời người đàn dương cầm đánh một khúc trữ tình, nói là tặng sinh nhật cô ấy, cũng coi như lãng mạn.

Thật là kỳ quái, tôi vì sao phải khổ tâm tạo sự lãng mạn cho sinh nhật cô ấy chứ? Tôi một bên lái xe một bên buồn bực suy nghĩ.

Tới nhà hàng xong, tôi vừa tìm được một chỗ đậu xe tốt, đang mở cửa xe đi xuống thì đột nhiên nghe được tiếng Tiểu Uyển kinh hô: “Đó không phải là anh Trần Diệu sao?”

Tôi theo bản năng nhìn phương hướng cô ấy chỉ, quả nhiên là Trần Diệu…và bạn gái. Hắn vừa lúc thay cô ta mở cửa xe, ngẩng đầu lên, tầm mắt chúng tôi giao nhau.

“Anh Trần Diệu.” Tiểu Uyển cao hứng chạy qua chào hỏi, tôi đành phải đi theo qua đó, “Trùng hợp quá, anh và chị Nhiễm Linh cũng đến nhà hàng này ăn cơm?”

“Đúng vậy…. Trùng hợp thật.” Ánh mắt Trần Diệu ban đầu nhìn tôi có hơi trốn tránh, lập tức lại biến thành hung tợn trừng mắt, tôi khó hiểu nhìn hắn.

Hắn và bạn gái đi ăn cơm, tôi cũng chưa trừng hắn, hắn trừng tôi làm gì?

Cô gái đứng bên cạnh hắn lên tiếng hỏi: “Tiểu Uyển, bạn trai em hả?”

Tiểu Uyển cười có chút xấu hổ: “Đừng nói bậy, anh ấy chỉ là bạn thôi, cũng là bạn của anh Trần Diệu, chúng em đúng lúc hẹn nhau đi ăn cơm, làm sao giống anh chị cố ý đi ra ăn mừng lễ tình nhân.”

Nhiễm Linh cười đến run người: “Bạn bè? Bạn bè mà chọn ngày này cùng đi ăn?”

Trần Diệu có phần không kiên nhẫn lại gần đánh gảy lời cô ta: “Chúng ta vào thôi.”

“Trần Diệu anh cũng không giới thiệu một chút bạn của Tiểu Uyển với em à?” Nhiễm Linh mỉm cười nhìn tôi. Cô ta đúng thật là một cô gái xinh đẹp, khí chất cao nhã, đứng bên cạnh Trần Diệu làm người ta có cảm giác họ chính là một đôi trời ban.

“A, tôi là Tần Vi.” Tôi lập tức vươn tay bắt tay cô ta.

“Tôi gọi là Nhiễm Linh.” Cô ta cười cười, nhìn sang Tiểu Uyển: “Im hơi lặng tiếng tìm một gã bạn trai tốt như vậy, tiểu quỷ, chờ lần tới chị hảo hảo tra hỏi em!”

Tiểu Uyển chỉ cười cười, không nói lời nào.

“Nhiễm Linh, chúng ta vào thôi.” Trần Diệu lại đến gần thúc giục. Nhiễm Linh rất đỗi ngạc nhiên nhìn hắn một cái, cuối cùng lễ phép hướng tôi cười cười, nắm tay hắn bước vào nhà hàng.

“Bọn họ thật xứng đôi.” Tiểu Uyển khẽ giọng nói bên tai tôi, “Nhiều năm như vậy mà cảm tình vẫn tốt như xưa, làm người ta hâm mộ quá chừng, có phải không?” Tôi vốn muốn hỏi cô ấy hôm nay đến tột cùng là ngày mấy, lại bị cô ấy chuyển đề tài nên quên mất.

“Đúng vậy, bạn gái Trần Diệu quả thực giống tiên nữ hạ phàm.”

Tiểu Uyển sửng sốt một chút, cười đến gập thắt lưng lại: “Làm gì có ai hình dung người khác như vậy hả? Anh quê mùa quá a… Tiên nữ hạ phàm? Ha ha ha…….”

Tôi cũng cười rộ lên theo, sau đó cùng cô ấy đi vào trong.

Buổi tối về đến nhà, Trần Diệu đã ở nhà sẵn chờ tôi.

“Nhanh như vậy mà ăn xong rồi?” Tôi thuận miệng hỏi một câu.

Hắn trừng mắt tôi, không nói lời nào. Tôi mặc kệ hắn, trực tiếp cầm bộ đồ ngủ chuẩn bị đi tắm, kết quả bị hắn ngăn lại.

“Cậu và Tiểu Uyển có quan hệ gì?”

“Không có quan hệ gì, chỉ quen biết mà thôi.”

“Không có quan hệ gì cậu sẽ chọn ngày hôm nay mời cô ta đi ăn?”

“Hôm nay đến tột cùng là ngày mấy?” Tôi thấy kì quái, “Chẳng lẽ là sinh nhật cô ấy?”

“Cậu giả ngu cái gì hả? Hôm nay là lễ tình nhân!”

Tôi lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, chỉ biết sắp đến lễ mừng năm mới, còn ngày lễ này hoàn toàn quên mất. Bất quá cũng không có gì đáng ngạc nhiên, tôi đến hai năm đều không mừng lễ tình nhân với ai, không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường.

“Hèn chi hôm nay người ta bán hoa đầy cả đường.” Tôi lẩm bẩm một câu, đang chuẩn bị đến phòng tắm thì thân mình bị một phen kéo lại, khuôn mặt lạnh lùng của Trần Diệu chuyển tới trước mặt tôi: “Cậu thích cô ta?”

Tôi có chút không kiên nhẫn đáp lại một câu: “Không phải tôi đã nói tôi không có quan hệ gì với cô ấy sao? Cậu làm gì không chịu hiểu hả?”

“Thế cô ta thích cậu chứ?”

“Làm sao tôi biết được?” Tôi muốn tránh khai tay hắn,  hắn có tư cách gì mà chất vấn tôi như vậy? Không phải hắn cũng đi bồi bạn gái sao?

“Về sau không được phép cùng cô ta thân mật như vậy, lại càng không được phép cùng nhau đi ăn ngay lễ tình nhân!”

“Được, được, cậu để tôi đi tắm trước được không?” Tôi thuận miệng trả lời cho có lệ, hắn rốt cục buông lỏng tay ra, tôi vội vàng đi vào phòng tắm, sau này lễ tình nhân không được phép đi với ai khác? Chỉ sợ đến lúc đó cậu cũng chẳng có lòng dạ nào mà quản tôi.

Từ phòng tắm đi ra, Trần Diệu ngồi trên sô pha hút thuốc, một chút cũng không ý định đi ngủ. Tôi hơi đau đầu, hắn còn không định buông tha tôi sao?

“Kỳ nghỉ lễ của Nhiễm Linh cũng sắp hết, qua sang năm cô ấy sẽ quay về Canada. Cậu có biết, về tình về lý tôi đành phải bồi cô ấy một bữa cơm mới được.” Hắn nhìn thấy tôi đi ra, lập tức đứng lên giải thích.

“Tôi lại chưa nói không cho phép cậu và cô ấy cùng đi ăn.” Tôi vừa lau tóc vừa đi về phòng ngủ, Trần Diệu theo sát tôi vào phòng, rồi không leo lên giường nằm mà chỉ đứng một bên nhìn tôi không nói một câu.

“Cậu đến tột cùng muốn nói cái gì?” Tôi rốt cục ném khăn tắm xuống đất, không nhịn được nữa hỏi hắn.

“Tần Vi, cậu thay đổi.” Hơn nửa ngày, hắn hé ra được một câu như vậy.

Vô nghĩa, tôi đương nhiên thay đổi, cậu cho rằng tôi vẫn ngây thơ như hai năm trước sao?

“Cậu trước kia không phải như thế, khi tôi cười với cô gái khác thì cậu liền giận dỗi cả ngày!”

“Khi đó là tôi ngây thơ a, Trần Diệu.” Tôi tận lực bình tĩnh cùng nói lý với hắn, “Cậu thấy tôi bây giờ trưởng thành đúng không? Tôi như thế nào còn có thể vì những chuyện này mà đi so đo với cậu chứ?”

“Tôi thích cậu vì những chuyện này mà đi so đo với tôi!” Hắn ngang ngược vô lý nói.

Ngươi xem người này thật sự có bệnh chăng?

“Tôi so đo với cậu, cậu sẽ chia tay bạn gái ư?” Tôi lạnh lùng hỏi hắn một câu.

Hắn không có hé răng.

“Tôi đây còn so đó với cậu làm chi? Tôi cố gắng bắt mình không để tâm, không được sao?” Tôi ngồi vào giường, nhặt khăn tắm lên tiếp tục lau tóc. Loại đề tài này chẳng có ý nghĩa, nhưng tôi nhịn không được nói ra, tôi thật không thể chịu đựng thái độ hắn hoàn toàn đem tôi như sủng vật mà dưỡng quyến… Dựa vào cái gì hắn có bạn gái là chuyện thường tình, còn tôi cùng ai ăn một bữa cơm liền tội không thể tha thứ? Mẹ nó tôi lại không có bán cho cậu!

“Nếu cậu không vui, tôi liền chia tay với Nhiễm Linh.”

Tôi đột ngột ngẩng đầu: “Cậu điên rồi? Các người tình cảm nhiều năm như vậy, hôm nay cậu còn bồi nàng đi chơi lễ tình nhân, sao có thể nói chia tay thì chia tay ngay?”

“Nếu cậu không vui, tôi đương nhiên có thể không cần cô ấy.”

“Tôi không có không vui! Tôi nói lại lần nữa, Trần Diệu, cậu đừng tưởng cậu chia tay với bạn gái rồi thì tôi sẽ yêu cậu……”

Hắn hung mãnh nhào lên: “Không được nói! Tôi không cho phép cậu nói thế! Cậu thích tôi, tôi biết!” Giống như muốn chứng minh lời nói của mình, hắn lập tức xé áo ngủ tôi xuống, tay luồn vào trong.

“Buông ra! Lần nào ngươi cũng chỉ biết làm thế này!” Tôi ra sức phản kháng, người này, tôi thực không nên chọc hắn giận, hắn tức giận rồi chỉ biết lôi tôi lên giường giải quyết, giống như làm tình là loại thuốc vạn năng không gì sánh được.

Hắn nói đúng……Ở trên giường, tôi chưa bao giờ là đối thủ của hắn.

Về chuyện Nhiễm Linh, ngày hôm sau rời giường cũng không giải quyết. Hắn tiếp tục công tác của mình, tôi cũng tiếp tục cuộc sống mỗi ngày lặp lại không thay đổi. Thời điểm gần tan sở, nhận được điện thoại của Tây Bình, nói bọn họ đã trở về rồi, muốn lôi kéo tôi tụ tập vui chơi.

Hừ! Gặp đám bọn họ, tôi không uống thất điên bát đảo mới là lạ! Tôi đang nghĩ đến nên từ chối thế nào, bỗng nhiên nhớ tới sáng nay Trần Diệu nói hắn sẽ không về nhà ăn tối.

Một khi đã như vậy……Tôi không chút do dự đồng ý.

Buổi tối chạy đến PUB, quả nhiên Tây Bình Trương Dương Lâm Hoán đều chờ sẵn, mấy tháng không gặp tự nhiên phải tỏ vẻ thân thiết một chút, tôi ngồi xuống bên người Lâm Hoán, không cảm thấy có gì không ổn. Nói thật, tôi đã muốn quên lời hắn nói thích tôi. Hắn thoạt nhìn gầy hơn, đen hơn, đàn ông hơn rất nhiều, có chút không giống bộ dáng nhu nhược như vậy trong trí nhớ của tôi.

“Tần Vi, gần đây anh có khỏe không” Hắn vừa uống bia vừa hỏi tôi.

“Ừ, vẫn là bộ dạng lão già.”

“Tại sao buổi tối cậu không có ở nhà? Tôi có gọi vài lần nhưng không thấy ai bắt máy.”

Tôi hơi giật mình, nửa ngày mới nói: “Cậu tìm tôi à, sao không gọi di động?”

“Cậu ngốc a, điện thoại quốc tế đó, không sợ phỏng tay sao?” Tây Bình gõ lên đầu tôi một cái.

“Nga, đúng vậy.” Tôi vội cười cười, ngăn đề tài lại, “Thế nào, quảng cáo quay thuận lợi chứ?”

“Cực kỳ thuận lợi.” Tây Bình đại khái không muốn nói nhiều chuyện công việc, bắt đầu tra hỏi tôi có quen bạn gái hay không, mấy tháng nay có phát sinh chuyện gì thú vị không.

Đích thật là xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng tôi lại không thể nói ra.

Chơi được một tăng, điện thoại của tôi bắt đầu điên cuồng reo lên. Tôi nhìn thấy số máy của Trần Diệu, vội vàng chạy ra ngoài bắt máy.

“Tần Vi, cậu ở đâu?”

“Ở bên ngoài với đám bạn, làm sao vậy?”

“Ở đâu?”

“…….WinShadow.”

“Khi nào thì về?”

“Để xem, có thể sẽ trễ chút, cậu ngủ trước đi.”

“Trước 10 giờ phải về nhà, tôi đến đón cậu.”

“A? Tôi……” Nói còn chưa xong hắn đã treo, tôi buồn bực nhìn nhìn điện thoại trong tay.

“Tần Vi, bạn gái anh à?” Phía sau bất ngờ truyền đến giọng nói của Lâm Hoán, làm tôi giật cả mình. Vừa quay đầu lại, hắn đứng dựa bên cửa hút thuốc, nhìn tôi không chút biểu tình.

“Không phải.” Tôi cười có phần xấu hổ, “Là ba tôi.”

“Anh khi nào thì chuyển chỗ ở rồi vậy?”

“Gần đây thôi.”

Hắn chưa nói cái gì, liếc nhìn tôi một cái rồi xoay người đi vào. Tôi xuất một thân mồ hôi lạnh, tôi không muốn cho hắn biết chuyện giữa tôi và Trần Diệu, không chỉ có hắn, tôi không muốn bất luận kẻ nào bên người tôi biết được việc này.

Nhanh đến gần 10 giờ, tôi nói tôi phải về. Ba người bọn họ đều rất ngạc nhiên nhìn tôi, phải biết rằng bình thường tôi mà chơi chưa đến 12 giờ thì sẽ không về.

“Tôi hiện tại đang ở nhà lão ba, đương nhiên không thể về trễ quá, bằng không sẽ bị ông mắng chết.” Tôi cười ha ha, nói xong còn cảm thấy cái cớ của mình thật buồn cười.

“Tôi chở anh về cho.” Lâm Hoán đứng lên.

“Hả? Không cần, cậu ở lại đi, tôi tự lái xe tới mà.” Tôi cuống quít từ chối hắn, đùa à, sao có thể để hắn chở về? Bộ muốn chết với Trần Diệu sao?

“Cái xe cưng của cậu, bây giờ chịu lấy ra xài thường xuyên rồi hả?” Tây Bình Trương Dương lớn tiếng cười nhạo tôi, bọn họ cũng đều biết nguyên nhân tôi rất ít tự lái xe đi chơi……Tôi trước nay không có cảm giác phương hướng, nhất là ban đêm. Lần trước chở Tiểu Uyển về ký túc xá thiếu chút nữa là lạc đường…… Kỹ năng nhớ đường của tôi không phải thuộc hạng kém bình thường.

“Thối lắm!” Tôi cười mắng một câu, nói tạm biệt họ xong, vội vã chạy ra khỏi PUB.

Xe Trần Diệu quả nhiên đứng chờ bên ngoài, tôi bước nhanh qua đó mở cửa xe, vừa mới ngồi xuống thì bất thình lình bị hắn kéo qua, một nụ hôn nóng bỏng lập tức đè lên.

Hắn điên rồi? Cửa kính xe còn chưa đóng mà!

Đại khái hắn cũng chỉ nổi hứng chút thôi, tuy rằng nụ hôn này kịch liệt nhưng không có kéo dài bao lâu. Không lâu sau hắn buông ra, đóng cửa kính xe lại, trên mặt lóe qua một nụ cười tươi. Tôi còn kinh hoàng nhìn đông nhìn tây, hoàn hảo, hình như không có ai chú ý đến bên này.

“Cậu nhìn cái gì?” Hắn phát động xe, thản nhiên hỏi.

“Tôi nhìn xem có người thấy không……Cậu quả thực không muốn sống nữa! Nơi này có nhiều người đến chơi như vậy, vạn nhất có người quen đúng lúc nhìn thấy thì làm sao bây giờ?” Tôi có chút tức giận hướng hắn gầm lên.

“Thấy thì cứ thấy.” Hắn không để ý nói tiếp, “Có quan hệ gì đâu?”

Làm ơn đi, ngươi không cần, ta cũng không muốn dọa người khác đâu!

Chuyện công ty của ba hoàn toàn giải quyết ổn thỏa, ông cảm thán bản thân già rồi, xảy ra chuyện còn muốn dựa vào đứa con đến giải quyết, rõ ràng nên về hưu thôi, công ty giao cho tôi thì tốt hơn. Tôi cuống quít cự tuyệt ông, tôi biết biết chính mình có khả năng nào, quản lý công ty? Đừng đem tâm huyết vài chục năm của lão ba lập tức sụp đổ chứ.

Nếu ông sinh đứa con trai như Trần Diệu thì còn có điểm trông cậy vào.

Tôi thật tình cho đến bây giờ cũng không nghĩ đến phải kế thừa công ty ba tôi. Tôi trời sinh không có chí sự nghiệp, tôi thậm chí cảm thấy hiện giờ dù không có việc làm cũng không quan hệ, lão ba không có tiền thì tôi còn lão mẹ, lão mẹ vạn nhất không được thì còn có Trần Diệu.

Không thể không thừa nhận, sau khi về bên cạnh Trần Diệu, tôi lại biến thành Tần Vi trước kia cái gì cũng được, không có gì muốn theo đuổi. Tôi không nghĩ đến cả đời này phải ở bên hắn, tiền lương của tôi trên cơ bản không dùng đến, dù sao hiện tại cái ăn cái mặc đều là Trần Diệu cung cấp, tôi cảm giác tôi giống như ả đàn bả được bao dưỡng, nếu ngày nào đó bị vứt bỏ thì cũng còn ít tiền ra đi.

Huống chi tôi có lợi thế hơn so với bọn họ, thời gian của tôi có thể lâu hơn họ, nói không chừng còn có thể bao dưỡng năm sáu năm hoặc hơn, chỉ cần Trần Diệu không chán ghét tôi, chỉ cần người nhà hắn không phát hiện.

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.