Sau khi vết thương của tôi lành hẳn, Trịnh Giải Nguyên mới dành ra chút thời gian đến lấy xe về. Chúng tôi chỉ đứng ngoài cửa nói ngắn gọn vài câu, cậu ta không vào nhà, cũng chẳng đề cập tới Thi Hạo, sau khi cầm chìa khóa thì vội vàng rời đi ngay.
Tôi hiểu rằng rất khó để bộc bạch những chuyện như thế này nên chỉ đành gửi tin nhắn với lời lẽ tế nhị, dặn cậu ta gặp khó khăn gì thì đừng ngần ngại kể cho tôi, quan hệ giữa cả hai vốn không cần khách khí như vậy.
Nửa ngày sau, cậu ta gửi nguyên một tràng icon gào khóc tới, cuối cùng nhắn một chữ “ừ”.
Mối quan hệ giữa tôi và Kỷ Thần Phong quay về trạng thái khăng khít như xưa.
Nói khăng khít là vì chúng tôi cùng ăn, cùng ngủ và sống chung dưới một mái nhà như người yêu, chỉ khác ở chỗ chúng tôi không nắm tay, không hôn, lại càng chẳng lên giường với nhau.
Ngày nào tôi cũng khao khát được trở lại trạng thái “người yêu” thực sự với Kỷ Thần Phong, muốn được thoải mái ôm hôn rồi lăn lộn triền miên trên giường. Nhưng đồng thời, tôi cũng hiểu được cảm giác “chưa đủ” của Kỷ Thần Phong. Nhìn vào những điều tôi đã làm trong quá khứ, đúng là anh ấy có cẩn trọng đến mấy thì cũng chẳng có gì là quá đáng.
Có lẽ đây chính là một trong những bài kiểm tra mà Kỷ Thần Phong đặt ra cho tôi để xem tôi có đủ kiên trì hay không. Đợi đến khi anh chủ động hôn tôi và quay lại trạng thái lúc nào cũng muốn quấn quýt bên tôi như ngày trước, chắc cũng chính là lúc anh đã thấy “đủ” và hoàn toàn tha thứ cho tôi rồi nhỉ.
“Anh đỉnh thật đấy.” Mạnh Tuyết Yên nhìn bài kiểm tra trong tay tôi rồi nói với vẻ ngưỡng mộ, “Em được có 76 điểm thôi…”
Có năm mươi câu hỏi trắc nghiệm trong bài kiểm tra ngôn ngữ kí hiệu, tôi làm sai mất một câu nên được 98 điểm, thuộc top “học sinh xuất sắc” mà chẳng cần bàn cãi.
“Cũng nhờ có thầy dạy giỏi cả.” Tôi nhìn về phía Kỷ Thần Phong đang trả bài kiểm tra cho người khác, khóe môi bất giác cong lên.
Vì để thắt chặt tình cảm hơn mà gần đây tôi đã nghĩ ra rất nhiều cách khác nhau, một trong số đó là thường xuyên nhờ Kỷ Thần Phong giảng giải thêm về các vấn đề liên quan đến ngôn ngữ kí hiệu. Bởi đây là một yêu cầu vô cùng hợp lý nên anh ấy thường không từ chối. Bằng cách này, chẳng những tôi vừa được trò chuyện cùng anh mà kết quả học ngôn ngữ kí hiệu cũng được cải thiện đáng kể.
“Đánh nhẽ em phải tập trung hơn.” Mạnh Tuyết Yên gập bài kiểm tra lại một cách cẩn thận rồi cất vào trong chiếc túi nhỏ của mình, sau đó đột nhiên sụt sịt.
Nghe tiếng động, tôi liếc qua xem thử thì phát hiện ra khóe mắt cô ấy đã hơi ửng đỏ, dáng vẻ trông như sắp khóc.
“Sao cô lại khóc?” Có mỗi bài kiểm tra ngôn ngữ kí hiệu thôi mà, làm gì đến nỗi phải thế?
“Em nghĩ đến em trai em…” Mạnh Tuyết Yên nói, “Em trai em bị điếc thần kinh bẩm sinh, gần hai năm nay thính lực của nó càng ngày càng kém. Thằng bé là lí do để em học ngôn ngữ kí hiệu. Em chỉ muốn rằng trước khi thằng bé hoàn toàn mất đi thính giác, ít nhất em phải học được cách giao tiếp với người khiếm thính bằng ngôn ngữ kí hiệu, nhưng mà em dốt quá, em thấy mình không làm được…” Thậm chí giọng cô ấy còn trở nên nghẹn ngào khi nói đến câu cuối.
Không cam lòng thì phấn đấu thay đổi đi, khóc lóc thì được ích gì cơ chứ?
“Người đời có câu ‘cần cù bù thông minh’, nếu thấy mình dốt thì càng phải siêng năng, chịu khó hơn.”
So với cách giảng dạy biểu dương, khích lệ của Kỷ Thần Phong thì tôi thiên về trường phái giáo dục kiểu đại bàng hơn — Luyện mãi thành tài, miệt mài tất giỏi. Dốt đến đâu học lâu cũng biết (*). Tôi không bao giờ nói mấy câu vô nghĩa như “bạn đã cố gắng hết sức rồi, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân,” nếu không đạt được kì vọng như mong muốn thì chứng tỏ nỗ lực bản thân bỏ ra vẫn chưa đủ.
(*) Nguyên văn: 学不死就往死里学– học mà chưa chết thì đến chết cũng phải học.
Là một khẩu hiệu khá nổi tiếng trong các trường học ở Trung Quốc, có nhiều cách giải thích khác nhau, nhưng tựu trung vẫn là nêu cao tinh thần học hành chăm chỉ, muốn thành công thì phải học đến kệt sức, học đến khi nào không học được nữa, nhưng một khi đã vượt qua gian khổ thì sẽ nắm bắt được tinh hoa.
Mạnh Tuyết Yên bặm môi, có lẽ do cô ấy không ngờ tôi lại nói xổ toẹt ra như vậy nên gương mặt lộ ra vẻ xấu hổ.
Một lúc sau, cô ấy hỏi nhỏ: “Tang Niệm, sao anh lại học ngôn ngữ kí hiệu?”
“Vì người tôi thích không nghe được.” Kỷ Thần Phong khom người đưa bài kiểm tra cho một nam sinh, chẳng biết thì thầm cái gì mà tai đối phương đỏ bừng lên rồi cứ gật đầu lia lịa, dáng vẻ trông rất khiêm tốn nghe chỉ dạy.
Sao ban nãy trả bài cho tôi anh lại chẳng nói gì mà đi thẳng luôn thế? Chúng tôi đều là học trò của anh ấy mà, sao lại phân biệt đối xử như vậy chứ? Học sinh xuất sắc cũng cần được động viên mà.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
2. Phu Nhân Của Ông Trùm Mafia
3. Ái Thật Lâu Bằng Hữu
4. Cuộc Sống Mỗi Người
=====================================
“Ơ? Người anh thích không nghe được ư?”
Tôi liếc Mạnh Tuyết Yên Ngồi bên cạnh: “Có vấn đề gì à?”
“Không không, không có vấn đề gì.” Cô ấy xua tay liên tục như sợ tôi hiểu lầm, “Em chỉ hơi ngạc nhiên thôi, thời nay ít có chàng trai nào tâm lý như anh lắm…”
Trả bài kiểm tra xong, Kỷ Thần Phong quay lại bục giảng để chuẩn bị dạy bài mới.
Tranh thủ nốt chút thời gian cuối, tôi trả lời Mạnh Tuyết Yên: “Anh ấy xứng đáng. Tôi bằng lòng làm bất cứ điều gì vì anh ấy.”
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Sau khi buổi học kết thúc, cả ba chúng tôi lại lên chung một chuyến tàu điện ngầm. Khách trong toa không đông lắm nên vẫn còn vài ghế trống, tôi và Kỷ Thần Phong ngồi một dãy, còn Mạnh Tuyết Yên thì ngồi phía đối diện.
“Sao hôm nay anh không khen em hả?” Tàu đang chạy nên hơi rung lắc, tôi ghé sát vào tai Kỷ Thần Phong gặng hỏi.
Anh đang đọc cuốn sách trên tay với vẻ rất tập trung, nghe tôi hỏi vậy thì ngẩng đầu lên, thắc mắc: “Khen gì?”
“Người ta thi được những 98 điểm mà anh chẳng đả động gì là sao?”
Kỷ Thần Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Em làm tốt lắm.”
Sao giọng qua loa chiếu lệ vậy?
Tôi bất mãn đè tay xuống cuốn sách anh đang cầm, ngăn không cho anh đọc tiếp.
“Chưa đủ mà.”
Anh nhìn tôi thêm lần nữa, lần này ánh mắt dừng trên mặt tôi đặc biệt lâu.
Tôi cảm thấy bồn chồn không yên khi anh cứ nhìn mình như vậy nên vô thức thu tay về, Kỷ Thần Phong cũng nhân cơ hội này mà rút cuốn sách ra khỏi tay tôi. Tôi cho rằng anh không muốn phối hợp với mình, chẳng buồn quan tâm đến mong muốn của mình nên không khỏi cảm thấy có phần mất mát.
Thôi, phải kiên trì. Lặp lại mười lần nào. Phải kiên trì, phải kiên trì…
“Em làm tốt lắm, Tiểu Niệm.”
Giọng nói trầm thấp, dịu dàng của Kỷ Thần Phong vang lên bên tai tôi, tầm nhìn phía trước bị cuốn sách mở ra chặn lại, vừa nói dứt lời, một nụ hôn mềm mại và ngọt ngào còn hơn cả kẹo bông đã rơi trên má tôi.
Tôi mở to mắt, hai má bắt đầu tê dại, chỉ trong thoáng chốc, một luồng điện cực nhỏ đã chạy lan ra khắp toàn thân tôi, ngay cả tóc gáy cũng dựng đứng cả lên. Tôi như một cái chảo dầu đang được sôi âm ỉ suốt mấy ngày mấy đêm thì bỗng bị một giọt nước nhỏ bắn vào, toàn thân như sắp nổ tung.
Mà so với tình trạng mất kiểm soát của tôi, Kỷ Thần Phong lại tỏ ra bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh đặt sách xuống, lùi người về rồi cúi đầu tiếp tục đọc sách của mình như thể nụ hôm ban nãy chỉ là ảo giác của tôi.
Gay rồi, tôi có cảm giác như cơ thể mình đang sắp tan ra vậy. Mắt, tóc, tai, miệng,… Bộ phận nào cũng nóng rực rồi ngứa ran lên. Đó chỉ là một nụ hôn phớt nhẹ vào má thôi mà?
Nếu anh làm những chuyện mà tôi hằng tơ tưởng trong đầu thì có trời biết điều gì sẽ xảy ra với tôi, chắc tôi sẽ phát rồ lên mất…
Tôi cúi gằm người xuống, hai tay run run che kín mặt. Được rồi, đừng nghĩ nữa, đang trên tàu điên ngầm đấy, mình mà lên phản ứng thì toi.
Cái tên Kỷ Thần Phong này, nếu đã không có ý định dập lửa thì đừng dụ dỗ tôi chứ! Hay đây là hình phạt mà anh dành cho tôi, phải kiểm soát được ham muốn của bản thân một cách thành thạo mới vượt qua được thử thách của anh ấy?
“Mạnh Tuyết Yên cứ nhìn chúng mình, em nói gì với cô ấy à?” Tôi đang chống chọi một mình với ngọn lửa cháy hừng hực trong người thì giọng nói của Kỷ Thần Phong đột ngột vang lên.
Tôi sửng sốt ngẩng đầu lên, đúng lúc chứng kiến cảnh Mạnh Tuyết Yên giật mình cúi đầu giả vờ dùng điện thoại.
Nhìn qua là biết cô ấy đoán ra được rồi.
Nếu chỉ thấy tôi và Kỷ Thần Phong ghé tai rủ rỉ với nhau trên tàu điện ngầm thôi thì chưa chắc cô ấy đã nghĩ theo hướng ám muội nhưng hôm nay tôi vừa trả lời cô ấy rằng người tôi thích không nghe được, cô ấy chỉ cần hồi tưởng lại một chút là sẽ đoán ngay ra được người ấy là ai.
“Hôm nay cô ấy hỏi tại sao em lại muốn học ngôn ngữ kí hiệu…” Tôi ngồi thẳng dậy rồi kể lại toàn bộ cuộc trò chuyện giữa mình và Mạnh Tuyết Yên cho Kỷ Thần Phong nghe.
Kỷ Thần Phong vẫn dán mắt vào quyển sách cầm trên tay, đây là một cuốn tài liệu y học về động vật, thời gian trôi qua lâu lắm rồi mà anh vẫn chưa lật sang trang mới. Tôi biết điều này là vì tôi vẫn còn nhớ hình quả tim động vật khổng lồ nằm phía dưới bên phải của trang sách.
Xem ra anh ấy cũng chẳng bình tĩnh như tôi tưởng.
“Chẳng lẽ em đến học ngôn ngữ kí hiệu không phải để theo dõi anh à?” Khi tàu điện ngầm vào ga, Kỷ Thần Phong gấp sách lại rồi đứng dậy, trước khi đi anh còn gật đầu chào hỏi với Mạnh Tuyết Yên.
Tôi đứng dậy theo anh, thấy vẻ mặt bối rối của Mạnh Tuyết Yên thì khẽ gật đầu rồi xuống tàu cùng Kỷ Thần Phong.
“Phải nói bao nhiêu lần thì anh mới tin nhở, người ta không theo dõi anh thật mà, đó là ý trời đấy.” Tôi phân bua.
Chúng tôi một trước một sau đứng lên thang cuốn, tuy Kỷ Thần Phong không nói gì nhưng nhìn mặt anh ấy là tôi biết anh chẳng tin rồi.
“Cho dù ở trên hoang đảo thì em cũng muốn giao tiếp với anh mà không gặp bất cứ trở ngại nào.” Sau khi ra khỏi ga tàu điện ngầm, chúng tôi bước trên con đường mòn vắng lặng không một bóng người để trở về thành Ruồi, tôi đột ngột cất lời.
Kỷ Thần Phong đi đằng trước khựng lại, quay đầu lại vì không hiểu: “Sao cơ?”
Gió nhẹ ùa thoáng qua, chẳng biết từ đâu, mấy con ve sầu đậu trên những tán cây xung quanh giật mình thức giấc, chúng vỗ cánh rồi bắt đầu kêu váng trời đêm, giống như bản nhạc đệm hoành tráng trong những phân cảnh lãng mạn của một bộ phim tình cảm.
“Nếu có một ngày thiết bị điện tử không dùng được thì phải làm sao đây? Chẳng phải đây là tình huống hay xảy ra trong những bộ phim lấy đề tài thảm họa hay sao. Thế nên em mới nghĩ, nếu điện thoại bị hết pin, ốc tai điện tử gặp trục trặc, ngay đến giấy bút cũng chẳng có thì em phải giao tiếp với anh thế nào? Nghĩ đi nghĩ lại em mới đăng kí học lớp ngôn ngữ kí hiệu.”
Dưới ánh đèn đường nhập nhoạng của thành Ruồi, tôi mỉm cười, bộc bạch những suy nghĩ viển vông và vớ vẩn của mình với Kỷ Thần Phong: “Bây giờ, cho dù thành phố Hồng có trở thành một hòn đảo biệt lập thì em cũng chẳng cần sợ nữa, bởi vì cuối cùng em đã có thể hiểu rõ được ý anh rồi.”
14/8/2022
__
Khiếp, cứ làm như mình mới yêu lần đầu ý.