Nhất Niệm Chi Tư

Chương 56: Chương 56: “Cái liên tưởng tởm lợm gì vậy chứ?”




Cứ vậy, tôi và Kỷ Thần Phong cùng chung sống với nhau dưới một mái nhà. Mỗi lúc ở nhà, anh ấy sẽ lại nhốt mình vào trong phòng ngủ, không nói chuyện, cũng không ăn cơm với tôi. Khi anh bước ra khỏi phòng, đó thường là lúc anh đi làm ở phòng khám thú y.

Ở một nơi chẳng mấy rộng rãi như thế này, tôi không ngờ anh lại có thể giữ vững quan điểm “nước sông không phạm nước giếng” tới mức ấy. Trước đây anh mà như vậy thì có khi tôi đã đập cho tan nát nhà cửa rồi. Nhưng bây giờ, chỉ cần anh không tháo ốc tai điện tử ra thì không nói chuyện với tôi cũng được, với cả anh đi làm về muộn như thế, có hôm còn phải trực đêm, không cần chờ anh đi ăn với mình cũng là chuyện tốt với tôi.

Vì Kỷ Thần Phong vẫn không để lại chìa khóa cho tôi nên tôi chỉ đành gọi đồ ăn bên ngoài và hạn chế ra khỏi nhà hết mức có thể. May mà bây giờ tôi không cần phải đi xã giao, hay còn có thể gọi là “đi làm” nữa, nhưng ngày nào tôi cũng theo dõi tình hình lên xuống của quỹ đầu tư, một tuần vẫn làm năm ngày nghỉ hai ngày, bắt đầu từ chín giờ sáng cho đến ba giờ chiều.

Còn về lớp thủ ngữ, mặc dù đã chuyển vào nhà của Kỷ Thần Phong thành công nhưng tôi vẫn tiếp tục theo học lớp ngôn ngữ kí hiệu. Thứ nhất, nếu chỉ tham gia mỗi hai buổi học đã nghỉ thì người ta sẽ nghĩ tôi đi học là vì có mục đích khác rồi có ấn tượng xấu với tôi; thứ hai, đây là một trong số ít cơ hội để tôi được tiếp xúc với Kỷ Thần Phong nên tôi không muốn từ bỏ nó; thứ ba, và cũng là lí do quan trọng nhất, tôi thực sự muốn học ngôn ngữ kí hiệu để hiểu thêm về Kỷ Thân Phong và gần gũi với anh hơn.

Tối thứ tư, sau khi tan học, tôi, Kỷ Thần Phong và Mạnh Tuyết Yên lại đi bộ ra ga tàu điện ngầm.

Mạnh Tuyết Yên biết hiện giờ tôi đang sống ở thành Ruồi nên vội vàng hỏi tôi giá thuê nhà là bao nhiêu, cô ấy bảo mình biết chỗ khác cũng có giá thuê rẻ lắm và có thể giới thiệu cho tôi, gần như viết thẳng dòng chữ “chạy ngay đi” lên trên mặt.

“Tôi ở nhờ nhà bạn nên không mất tiền.” Lướt nhẹ tia nhìn qua Mạnh Tuyết Yên, tôi găm chặt tầm mắt vào Kỷ Thần Phong, người trông chẳng hề quan tâm đến cuộc trò chuyện giữa chúng tôi.

“Vậy ư…” Nghe tôi bảo là nhà bạn, Mạnh Tuyết Yên không nói thêm được gì nữa.

“Thế nếu sau này anh muốn thuê nhà thì tìm em nhé.” Cô ấy đeo nét mặt chán ghét, “Em nghe bạn bè kể rằng thành Ruồi hỗn loạn lắm, toàn trộm với gái mại dâm sống ở đó thôi, ô hợp lắm.”

Đúng là thành Ruồi vừa bẩn thỉu lại vừa hỗn loạn, nhưng cư dân sống ở đây bao quát đủ mọi hạng người trong xã hội chứ không phải chỉ “toàn” trộm với gái mại dâm. Cặp vợ chồng già ở tiệm mì, ông béo chủ quán ăn, cả Nghiêm Thiện Hoa và Kỷ Thần Phong nữa, cho đến nay, hầu hết những người ở thành Ruồi mà tôi từng gặp đều sống vô cùng nghiêm túc, không trộm cắp hay cướp giật gì.

Tôi biết từ xưa người ta đã có thành kiến với thành Ruồi, tôi cũng từng như thế, cũng từng xem thường và coi khinh họ, thế nhưng bây giờ, không biết liệu có phải do đã nhận ra bản thân chính là “người thành Ruồi” hay không mà tôi thấy hơi khó chịu khi nghe Mạnh Tuyết Yên chỉ trích nơi này.

“Hai người đi trước đi.” Vừa lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Kỷ Thần Phong bỏ lại một câu như lần trước rồi bước vào.

Đến tôi còn chẳng thích nghe nữa là Kỷ Thần Phong.

Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng anh ấy, vội vã nói với Mạnh Tuyết Yên đang đứng bên cạnh: “Tôi sức nhớ ra là mình cũng có thứ cần mua, cô cứ đi trước đi nhé.” Nói rồi, không đợi đối phương trả lời, tôi đã tót theo Kỷ Thần Phong vào cửa hàng tiện lợi.

Kỷ Thần Phong đứng trước tủ lạnh, chọn lấy một chai trà ô long cỡ lớn và một hộp sữa bò nguyên kem rồi cho vào giỏ hàng, tôi sán đến, ném một hộp cà phê hòa tan vào giỏ của anh.

Đúng là cuộc sống biến đổi khôn lường, việc đời khó liệu. Trước đây ở khách sạn thì đòi hỏi người ta phải thay toàn bộ đồ cũ sang đồ mới cho mình, máy pha cà phê mà có giá dưới năm chữ số thì chỉ thấy vị giống nước vắt ra từ giẻ lau. Còn giờ thì có cà phê hòa tan để uống đã là tốt lắm rồi chứ nào dám đòi hỏi gì đến máy pha cà phê.

“Anh giận à?” Tôi quan sát nét mặt của Kỷ Thần Phong rồi hỏi với vẻ thăm dò.

“Không.” Kỷ Thần Phong không dừng lại mà quay người đi tới chỗ kệ đặt bánh mì.

Bình thường người ta không thắc mắc về lí do tại sao lại hỏi như thế à? Kỷ Thần Phong trả lời ráo hoảnh như vậy chứng tỏ anh ấy biết chính xác về thứ chuyện có thể khiến mình tức giận mà tôi đang nhắc đến.

Có thể anh không tức giận, nhưng chắc chắn rất bận tâm về điều đó.

“Cô ấy không cố ý đâu, nếu biết anh sống ở thành Ruồi, cô ấy sẽ không nói như vậy.” Thấy mấy cái bánh trông giống su kem, tôi hơi tò mò, không biết là loại gì nên cầm lấy một cái bỏ vào giỏ của Kỷ Thần Phong.

“Tôi không giận cô ấy, cậu khỏi cần lo.” Kỷ Thần Phong không phản ứng mấy trước hành vi cho đồ vào giỏ hàng của tôi, anh chọn thêm một túi bánh mì gối và một lọ mứt rồi xách giỏ đến quầy thu ngân.

Tôi đi cùng anh ra thanh toán, nghĩ nếu đã ở nhờ nhà anh thì mình nên phụ trách việc mua đồ. Vừa lấy điện thoại ra thì có cuộc gọi đến, tôi nhìn thì thấy là Trịnh Giải Nguyên gọi.

Tôi không còn gặp lại cậu ta kể từ sau giao thừa, tính sơ sơ thì đã qua bốn tháng. Phải tới lúc Đường Tất An kể thì tôi mới biết cậu ta có tìm mình, nhưng vì một vài lí do mà tôi không nghe điện thoại của cậu ta — cậu ta nhờ tôi giúp đỡ nhưng tôi không giúp nổi; tìm tôi ôn chuyện cũ nhưng thân phận của tôi lại khó xử.

Chúng tôi không còn thuộc chung một tầng lớp nữa. Nếu cậu ta không tìm tôi thì tôi cũng sẽ không liên lạc lại với cậu ta. Mà nếu cậu ta tìm tôi… tôi sẽ không chủ động cúp điện thoại của cậu ta.

“A lô?” Tôi đứng nghiêng người sang, bắt máy.

“Đù, bắt máy rồi ư? Tang Niệm, ông đấy à? Cuối cùng ông cũng chịu nghe điện thoại của tôi rồi!” Có vẻ Trịnh Giải Nguyên đang say, cậu ta nói với thứ giọng nhừa nhựa, muốn khóc nhưng không khóc nổi.

“Ông sao đấy?”

“Tôi nhớ ông lắm Tang Niệm! Ông không biết suốt mấy ngày qua tôi đã sống như thế nào đâu. Ông đang ở đâu vậy, ông tới gặp tôi mau đi… Không có ông chắc tôi không sống nổi mất…” Tuy đã say mèm nhưng cậu ta vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, vẫn đọc được địa chỉ một cách trơn tru.

Nhìn cái kệ trưng bày bao cao su đặt trước quầy thu ngân, tôi lướt đầu ngón tay qua từng loại một, cuối cùng dừng ở mẫu “siêu mỏng 001”. Tôi cầm hộp lên, ném vào giỏ mua sắm đang tính tiền, nhân viên thu ngân vô thức liếc tôi rồi lại liếc sang Kỷ Thần Phong.

“Tính riêng cái này ra.” Kỷ Thần Phong ném cái hộp nhỏ màu đỏ ra ngoài không thương tiếc.

Cái tên này…

“Biết rồi, tôi qua ngay đây.” Cúp điện thoại, tôi đẩy hộp 001 về phía thu ngân và hỏi, “Bao tiền?”

Thanh toán xong, tôi không lấy túi mà nhét thẳng cái hộp nhỏ vào túi quần luôn, quay ra nhìn thì Kỷ Thần Phong đã ra khỏi cửa.

“Thầy Kỷ ơi!” Tôi chạy đuổi ra ngoài, biết anh không thích bị mình đụng chạm nên mới chủ ý nắm lấy túi đồ, “Báo cáo thầy, em muốn ra ngoài một chút ạ.”

Anh dừng bước, không đi tiếp về phía trước nữa.

“Đi đâu?” Anh hỏi.

“Bạn em bảo em đến Izakaya tìm nó, em sẽ về trước mười hai giờ đêm.”

(*) Izakaya: quán rượu bình dân của Nhật Bản phục vụ đồ uống có cồn và đồ ăn nhẹ.

Giờ đã gần mười giờ, đến tới nơi mất nửa tiếng, về nhà cũng vậy, thời gian tôi dành cho Trịnh Giải Nguyên không được nhiều lắm.

“Izakaya?”

Tôi gật đầu: “Vâng.”

“Bạn?”

“Vâng.” Tôi lại gật đầu tiếp.

Kỷ Thần Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi đặt giờ giới nghiêm: “Quá mười một rưỡi tôi sẽ khóa cửa.”

Được nửa tiếng, ngồi ấm mông đứng dậy là vừa.

Tôi muốn thương lượng một chút, nhưng cứ nhìn đôi mắt đen nháy của anh, tôi lại rùng mình, lời đã ra tới đầu môi chỉ đành nuốt trở lại.

Nửa tiếng thì nửa tiếng, tôi hít một hơi thật sâu rồi trả lời: “Vâng.”

Kỷ Thần Phong lên tàu điện ngầm về nhà, còn tôi thì bắt taxi đến thẳng chỗ Trịnh Giải Nguyên.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Đó là một quán nhậu kiểu Nhật có diện tích xấp xỉ với tiệm mì Thao Thiết. Ngoài Trịnh Giải Nguyên, trong quán còn hai cặp khách hàng khác, trong khi họ đang cười nói vui vẻ thì chỉ có cậu ta là bày ra vẻ mặt hận đời, trước mặt bày hai cái đĩa nhỏ đựng đồ chua và một bình sake cỡ lớn, cậu ta uống nhiều tới nỗi mặt mày đỏ dừ, mắt lờ đờ say.

“Cuối cùng ông cũng đến rồi.”

Vừa thấy tôi đến một cái là cậu ta liền kéo tay, đòi tôi ngồi xuống uống rượu cùng mình. Tôi nói mình bỏ rượu rồi thì cặp lông mày của cậu ta lập tức cụp xuống như thể vừa bị bỏ rơi, trông thê thảm, đáng thương vô cùng.

“Ông khác lắm.” Cậu ta đưa ly rượu lên môi, nghiêng đầu nói, “Giống như… đã thay đổi rồi.”

“Thay đổi chỗ nào?” Đúng là tôi có gầy hơn trước một ít.

“Trở lại làm… Tang Niệm của trước đây.” Cậu ta nấc lên, “Hồi trước ông cũng thế này, tuy mang bộ dáng như coi khinh tất cả mọi người nhưng chưa bao giờ ông nổi đóa lên một cách bừa bãi. Về sau ông cứ sầu muộn không vui, đến tôi cũng thấy hơi sợ…”

Tôi sửng sốt, hóa ra thay đổi ở đây.

“Chuyện nhà ông sao rồi?”

“Đừng nhắc tới nữa.” Trịnh Giải Nguyên khua tay, “Tôi cũng không biết lí do vì sao mà tự dưng nhà mình lại nợ cả tỉ bạc như thế, bố tôi chẳng nói gì với tôi cả. Ông bảo để ông nghĩ cách, nhưng sau đó lại bỏ trốn, để lại cả đống tầy huầy phía sau. Tôi tới tìm mẹ để nhờ giúp đỡ, nhưng đéo ngờ là lại gặp thằng Lư Tuế mặc áo choàng tắm ra mở cửa, tôi lao vào đánh nó, chẳng buồn vay cắc tiền nào.”

Cuộc đời Trịnh Giải Nguyên đúng là sóng gió.

“Mẹ ông là người độc thân giàu có, muốn gặp gỡ ai là quyền tự do của bà ấy, ông nghĩ thoáng ra chút đi.” Tôi khuyên.

Cậu ta dằn mạnh ly rượu xuống bàn, gắt lên: “Tôi đéo hiểu! Thằng đầu buồi kia còn ‘xưng huynh gọi đệ’ với tôi, tôi coi nó là anh em mà nó muốn làm bố tôi! *** con bà nhà nó!”

Cậu ta tức lồng lên, vì không khống chế được âm lượng mà dẫn đến việc những người khác trong quán đổ dồn ánh mắt tới.

Tôi vội an ủi: “Thôi, không sao không sao, lần sau mà gặp tôi sẽ giúp ông tẩn nó một trận ra trò.”

Trịnh Giải Nguyên thả lỏng những thớ cơ căng cứng ra, cậu ta thở dài thườn thượt, nhìn tôi rồi nói: “Nhưng tôi còn đỡ hơn ông. Tôi nghe chuyện gia đình ông rồi. Sao hai cha con nhà ông lại cắt đứt quan hệ với nhau thế? Đợt trước vừa đính hôn mà? Bố ông phải thấy sung sướng khi kết thông gia với nhà họ Cố mới đúng.”

Bàn tay đang vỗ trên lưng ghế Trịnh Giải Nguyên bỗng khựng lại. Xem ra người ngoài chỉ biết mỗi bề nổi của vụ việc chứ không hay biết gì về bề chìm, Tang Chính Bạch giấu “chuyện xấu trong nhà” kĩ thật. Tuy không cùng máu mủ nhưng ông ta vẫn là người đã nuôi tôi khôn lớn. Tôi nghĩ mình không giống ông ta, mà đúng là thế thật. Nhưng chỉ có riêng cái tính bướng bỉnh, kiêu ngạo “thà cắn răng chịu đựng trong lòng chứ quyết không để người ngoài chế giễu” là giống hệt nhau như sao y bản chính.

“Tôi với Cố Dĩnh chỉ đóng kịch thôi.” Giờ thì tôi đã chẳng còn lí do gì để mà giấu giếm nữa, tôi thẳng thắn thú nhận với Trịnh Giải Nguyên, “Tôi thích đàn ông.”

Cậu ta chớp mắt không hiểu, cho đến khi phản ứng lại được một chút thì trợn trắng hai mắt, vẻ mặt trông vô cùng kinh hoàng.

“Ông thích… thích đàn ông ư?” Cậu ta tự lẩm bẩm một mình như nói mê, “Chẳng trách Cố Dĩnh ra nước ngoài du lịch giải sầu… Không phải, hai người đóng kịch thôi thì làm sao mà cô ấy lại bị tổn thương được… Cô ấy chỉ đang cố tình trốn tránh ba mẹ thôi. Không không, ông thích đàn ông á?” Cậu ta hỏi đi hỏi lại, “Tôi quen ông từng đấy năm chỉ toàn thấy ông có bạn gái, ông có chắc mình thích đàn ông không?”

Chính xác mà nói, đối tượng tôi thích không phải đàn ông mà là Kỷ Thần Phong. Nhưng nói điều này với Trịnh Giải Nguyên không quan trọng lắm, cậu ta chỉ cần biết bây giờ tôi thích đàn ông và tôi là gay là đủ.

“Tôi lên giường cùng đàn ông, rồi để cho anh ấy…” Tôi cân nhắc về cách dùng từ, nhưng do không tìm được từ nào có thể thay thế nên chỉ đành ghé sát miệng vào tai Trịnh Giải Nguyên rồi khẽ thốt ra hai tiếng có tính đả kích mạnh.

“***!” Trịnh Giải Nguyên che tai tránh xa ra khỏi tôi, cậu ta thấy mình la to quá thì vội vàng lấy tay kia bịt miệng lại.

Tôi gật đầu, biểu lộ rằng cậu ta đã hiểu đúng ý: “Ừ.”

Tôi nhìn Trịnh Giải Nguyên nôn thốc nôn tháo ra cả đống dịch đắng, đến khi cậu ta phải rặn mãi mới thốt lên nổi một từ thì cũng đã gần hết giờ, tôi tìm chủ quán tính tiền rồi đỡ cậu ta lên taxi.

Tôi vốn định đưa Trịnh Giải Nguyên về nhà, nhưng nghĩ lại chuyện gia đình cậu ta đang nợ nần mấy tỉ, chẳng lẽ ngôi nhà kia vẫn thuộc quyền sở hữu của cậu ta được hay sao? Chưa kể tới việc câu ta đã say mềm oặt ra như thế này, bỏ cậu ta lại một mình tôi thấy không yên tâm. Ai say cũng được, nhưng riêng cậu ta mà uống say thì có khả năng sẽ lại bị người ta trói gô mình, quẳng vào nơi thâm sơn cùng cốc rồi xăm vớ xăm vẩn lên cơ thể. Lần chần mãi một lúc, cuối cùng tôi vẫn đọc địa chỉ thành Ruồi cho tài xế.

Về tới nơi chắc cũng tầm mười một rưỡi, cho Trịnh Giải Nguyên ngủ ngoài phòng khách với tôi một đêm vậy, mai đuổi cậu ta đi sau.

Tuy đã suy nghĩ kĩ càng, nhưng có lẽ do việc dìu Trịnh Giải Nguyên lên cầu thang vất vả quá mà khi đứng trước cảnh cửa sắt màu xanh lam, tôi vẫn không tránh được khỏi cảm giác phấp phỏng trong lòng.

Tôi đặt Trịnh Giải Nguyên xuống chiếc ghế đẩu tròn con con kê ngoài hành lang trước rồi mới gõ cửa, thấp thỏm chờ Kỷ Thần Phong ra mở cửa cho vào.

Tiếng bước chân vọng ra ngoài, chẳng mấy sau mà cửa được mở chốt, nhưng khi mới chỉ hé ra được chừng hai mươi phân thì Kỷ Thần Phong đã quay gót trở vào nhà.

“Cậu trễ ba phút, lần sau tôi sẽ không đợi cậu nữa.”

Tôi cuống quýt đẩy cửa rồi gọi giật anh lại: “Đợi đã!”

Anh ngoái đầu nhìn tôi với vẻ khó hiểu.

Tôi đứng tránh sang một bên để anh thấy được Trịnh Giải Nguyên đang dặt dẹo dựa vào chiếc bàn nhỏ đằng sau như một bãi bùn.

“Đêm nay anh cho thêm một người vào ngủ nhờ được không? Em sẽ bắt nó nhỏ giọng, không làm phiền tới anh đâu.”

Ánh mắt Kỷ Thần Phong dần trở nên quái lạ, anh đứng bất động, nhìn Trịnh Giải Nguyên đang say khướt, ngồi bất tỉnh nhân sự ở phía sau như một pho tượng đá.

Phải đến khi tôi gọi, anh mới cất tiếng, bình thản trả lời, “Cậu nghĩ đây là đâu, nhà nghỉ à?” Anh lia mắt qua tôi, “Muốn tán tỉnh mua vui thì đi chỗ khác, đừng làm bẩn nhà tôi.” Nói xong, anh đi về phòng ngủ, nhưng mới bước được hai bước đã đột ngột dừng lại rồi chuyển hướng đi về phía này, tính đóng sập cửa lại trước mặt tôi.

Tán tỉnh mua vui? Với ai, Trịnh Giải Nguyên ư??

Cái liên tưởng tởm lợm gì vậy chứ?

15/7/2022

__

Siêu mỏng 0.01 hộp đỏ thì chắc là Okamoto 0.01 Zero One rồi:))))

:Vợ tôi lại quyến rũ tôi rồi (இдஇ;)
:Không chịu nổi nữa thì phải làm sao đây, chờ online, gấp!

:Bạn nào còn quan trọng hơn việc ngủ với tôi chứ <(`^´)>

:11:30, vợ tôi vẫn chứ về, ẻm lại thất hứa với tôi rồi.

:11:31, nếu không về thì đừng hòng quay lại đây nữa!

:11:32, không gặp tai nạn đâu nhỉ? Ծ‸Ծ

:11:33, vợ tôi về rồi ٩( ๑╹ ꇴ╹)۶

:Cái tên hôi rình này là ai!

:… Anh nghe em giải thích đã.

Cre: wo思忆ow

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.