“Phượng hoàng rơi xuống ổ gà vẫn là phượng hoàng.”
Tôi chưa từng nghĩ điều tồi tệ này lại xảy đến với mình.
Ly miêu tráo Thái tử à, tôi không ngờ mình lại là con ly miêu ấy.
(*) Điển tích “Ly miêu tráo Thái tử”.
Nhưng có nhân vật chính nào mà không bị bủa vây bởi sóng gió, có khúc ca truyền đời nào mà lại khuyết đi nốt trầm nốt bổng, nếu ông trời cảm thấy tôi sẽ gục ngã vì cú sốc này, vậy thì Người… coi thường tôi quá rồi.
“Đây là… tiền của mấy tháng này.” Nghiêm Thiện Hoa dè dặt đặt chiếc phong bì nhăn nheo làm từ da bò lên bàn trà rồi lùi bước, đôi bàn tay ngăm đen và chai sạn dọc theo đường may ống quần trong một động tác ủ ê, bồn chồn như thể không dám đứng đây nếu không nắm thứ gì trong tay vậy.
Sáng sớm ngày ra đã phải chiến đấu với tình trạng thiếu ngủ, cơn đói trong người cùng với việc phải gặp người mà mình chẳng muốn thấy mặt khiến tâm trạng tôi trở nên tệ hại vô cùng. Tôi lia mắt, cau mày nhìn chiếc phong bì trên bàn trà với vẻ ghét cay ghét đắng.
“Bà về được rồi đấy.”
Bà ta nhìn tôi trong sự ngập ngừng xen lẫn lưỡng lự, ánh mắt đong đầy niềm yêu thương và nhớ nhung kia khiến tôi đến là chán ngán, thậm chí còn chẳng buồn dịch chân.
“Dạo này… con khỏe không?”
Biết rõ rồi còn cố tình hỏi, đúng là đạo đức giả mà. Kể từ khi biết chuyện bà ta là mẹ ruột mình, cuộc đời tôi có lúc nào khá khẩm hơn chưa? Bà ta hỏi tôi có khỏe không, nhưng tôi thừa biết bà chỉ muốn chèo kéo quan hệ chứ chẳng phải muốn thăm hỏi hay quan tâm tôi, lúc cần đến tôi thì hạ nước cầu tình, chỉ vậy mà thôi.
“Thần Phong bắt đầu đi thực tập rồi… Thằng bé bảo có thể trả lại toàn bộ số tiền cho con trong chưa đầy hai năm.”
Tôi ngồi trên ghế sofa, nhìn bà với tư thế khoanh tay trước ngực, cằm hơi hếch lên, nhưng vừa nghe đến cái tên Kỷ Thần Phong, ngay lập tức, khóe mắt tôi đã co giật một cách mất kiểm soát.
“Bà đang diễn cảnh mẹ hiền con thảo à?” Không kìm được, tôi buột miệng thốt lên lời.
Nghiêm Thiện Hoa sượng người, sắc mặt bà ta trở nên tái nhợt.
“Mẹ…” Bà mấp máy đôi môi khô nứt nẻ của mình, không phản bác lại được gì.
Ai mà ngờ người đàn bà khốn khổ với vẻ tiều tụy và nhút nhát, khiến người ta cảm thấy khó chịu mỗi khi nhìn vào lại chính là người đã cung cấp một nửa bộ gen cho cơ thể tôi.
Một người phụ nữ như bà… Một người chưa học hết cấp hai lại có thể… thay đổi hoàn toàn cuộc đời của tôi và Kỷ Thần Phong. “Giúp” cho đứa con trai của bà vú được an hưởng trong cuộc sống ấm no mà chẳng phải lo về vấn đề cơm áo gạo tiền, khiến cho cậu ấm được ngậm thìa vàng ngay từ thuở mới chào đời như Kỷ Thần Phong phải sống trầy trật trong khu ổ chuột.
Hẳn rằng tôi nên biết ơn bà, vì nếu không có bà thì sẽ chẳng có tôi như ngày hôm nay. Nhưng bà ta không thể giữ kín bí mật thối nát này trong bụng cả đời được hay sao? Nếu được vậy tôi sẽ càng hàm ơn bà ta hơn nữa.
Năm đó, chính bà ta là người đã tự tay đánh tráo tôi và Kỷ Thần Phong, vậy mà giờ đây còn ra vẻ như một người mẹ hiền hậu ư? Bà ta có thể đánh lừa Kỷ Thần Phong đấy, nhưng người đã tỏ tường mọi chuyện như tôi đây chỉ thấy bà ta đang ráng làm trò, cố tình ra vẻ có nhân, có nghĩa mà thôi.
Dù vậy, việc kích thích bà ta quá trớn cũng không đem lại lợi lộc gì cho tôi. Kể cả bà ta đã hứa hẹn vô số lần với tôi rằng sẽ không tiết lộ bí mật này cho người thứ ba, nhưng khó có thể đảm bảo rằng một ngày nào đó bà ta sẽ không nổi điên lên rồi thú nhận mọi chuyện với Tang Chính Bạch để cầu xin sự tha thứ.
Với tính cách của Tang Chính Bạch, dù bây giờ tôi có là con trai “ruột” nhưng ông ta cũng đâu thèm mảy may quan tâm tới. Vậy nên, một khi biết tôi chỉ là con ly miêu đột lốt con trai “máu mủ ruột rà” của ông ta thì chỉ sợ tôi sẽ bị “đuổi cùng giết tận” và cho cuốn xéo khỏi thành phố Hồng mất.
Nghĩ đến đây, tôi chỉ đành kìm nén tính khí lại và hạ bớt giọng điệu xuống: “Tôi nói rồi, không cần trả 30 vạn tệ lại cho tôi, số tiền mọn này chẳng là gì đối với tôi cả.”
(*) 30 vạn tệ = 1 tỉ 059 triệu VNĐ.
Vẻ xấu hổ vẫn hiển hiện trên gương mặt Nghiêm Thiện Hoa vì bị tôi bóc mẽ, bà cúi đầu, không nói thêm câu nào nữa.
Dù chưa đầy năm mươi nhưng mái tóc bà đã chuyển hoa râm, với nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt và nước da võ vàng, khô héo. So với di ảnh của “người mẹ” xinh đẹp mà tôi ngỡ là mẹ ruột của mình kia thì bà vừa già vừa xấu, khiến tôi không muốn thân cận một chút nào.
“Còn việc gì nữa không?” Tôi ra lệnh đuổi khách thêm một lần nữa.
Bà cúi mặt lắc đầu rồi xoay người, bước từng bước về phía cửa.
Tôi không định đứng dậy mà chỉ ngồi trên ghế sofa, chong mắt nhìn bà rời đi.
Đến khi bước tới cửa, bà thình lình quay đầu lại, nhẹ giọng bảo: “Trông con không được khỏe lắm đâu, nhớ nghỉ ngơi nhiều hơn nhé.”
Chậc, chả nhờ những người như bà nên tôi mới mệt mỏi thế này à.
Tôi đáp lại bà ta bằng ánh mắt lạnh lùng, vô cảm cho đến khi bà ta phải quay ngoắt mặt đi vì không thể chịu đựng được nữa và bước ra khỏi cửa với vẻ hậm hực, sau đó khuất dạng khỏi tầm nhìn của tôi.
Căn hộ quay trở về trạng thái im lìm của nó, tôi thở hắt ra một hơi, sau đó ngồi nghỉ trên sofa thêm một lúc nữa rồi mới đứng dậy bước vào nhà tắm, vừa đi tôi vừa cởi chiếc áo ngủ dày cộm ra, bước vào phòng tắm trong trạng thái khỏa thân.
Không gian trong phòng tắm vốn không ấm áp, thành thử khi nước lạnh tê tái xối vào da thịt, những cơn đau buốt khôn cùng kéo đến chẳng để ta xem nhẹ. Nhưng chẳng mấy, khi cơ thể con người đã thích nghi được với nhiệt độ này thì mọi thứ bắt đầu trở nên tê liệt.
Nếu tôi cũng có thể vô cảm như này với chuyện của Nghiêm Thiện Hoa thì thật vui biết mấy.
Móng tay bấu thật sâu vào bả vai để lại những vệt chằng chịt rướm máu nhìn mà tá hỏa, dù đã áp sát trán vào nền gạch men lạnh lẽo nhưng tôi vẫn không sao dập tắt được cơn bức bối đang rực trong lòng.
Vậy mà lại có thứ máu hèn mọn và nghèo túng đang chảy dọc cơ thể tôi đấy ư. Thật đáng kinh tởm.
Sao tôi có thể là con của loại người như vậy được chứ, nhất định là có nhầm lẫn ở đây rồi…
Nhưng từ thẳm sâu trong cõi lòng, càng nghĩ theo chiều hướng này, tôi chỉ càng tường tận hơn rằng, không có gì nhầm lẫn đâu, tôi chính là con ruột của người đàn bà đó kia mà.
Cách đây ba năm, sau khi bà ta tìm đến tôi, tôi đã âm thầm mang vài sợi tóc của bà ta đi làm xét nghiệm ADN, kết quả cho thấy quan hệ mẹ con giữa tôi và Nghiêm Thiện Hoa là không thể chối cãi. Còn Tang Chính Bạch, tôi cũng tiến hành xét nghiệm quan hệ máu mủ với ông ta với một hy vọng mong manh, nhưng chỉ vài phút sau khi mở bản kết quả ra, tôi đã xé tờ giấy đó thành từng mảnh rồi vứt tất cả xuống ống thoát nước.
Đến khi tắm xong, cơ thể tôi đã tái đi vì lạnh. Tôi đứng trước tấm gương lớn, từng giọt nước chảy ròng trên trán, ủ rũ “ngắm nghía” khuôn mặt hom hem phản chiếu trên gương kia, sao trông thế nào cũng thấy đường nét trên khuôn mặt mình hơi giống với người đàn bà đó.
“Ruỳnh!”
Tôi hất văng toàn bộ đống chai lọ đặt trên bồn rửa một cách thô bạo rồi cầm máy sấy tóc đập mạnh vào tấm gương đang phản chiếu tất thảy kia. Kính vỡ vương vãi ra khắp sàn, một mảnh vỡ sượt qua làm xước mắt cá chân của tôi. Tôi thở hồng hộc, chẳng buồn bận tâm đến nó.
Tiếng mở khóa điện tử vọng vào từ cửa, xem giờ này, chẳng cần nghĩ tôi cũng biết ai tới.
Tôi vung chân đá tung đống bầy bừa dưới sàn để đi ra ngoài, vừa hay thấy Đường Tất An đang tất bật xách nào là túi lớn, túi nhỏ đựng thức ăn phải ngoắc chân để đóng cửa lại môt cách khó khăn.
“Ối!” Vừa ngẩng đầu lên, nó đã thảng thốt đến độ suýt tuột tay đánh rơi túi vì lỡ chứng kiến cảnh tôi đứng trước mặt trong tình trạng trần truồng.
“Em lau người cho anh ngay đây.” Nó đặt đồ lên bàn rồi vội vàng chạy vào phòng tắm.
Đường Tất An kém tôi hai tuổi, nó là con trai thư kí riêng của bố… của Tang Chính Bạch. Bởi vì đầu óc không thông minh, học hành chẳng được giỏi giang, cũng chả biết đối nhân xử thế nên đành phải đưa đến chỗ tôi làm “đầy tớ”. Bà mẹ hầu hạ Tang Chính Bạch, còn thằng con thì hầu hạ tôi.
Chắc nó đang choáng váng trước cảnh tượng tan hoang như vừa bị lốc quét trong phòng tắm, nên lần khân mãi một lúc mới thấy nó cầm một cái khăn tắm to tướng chạy ra ngoài để quấn kín mít tôi.
“Anh bị chảy máu.” Tôi túm khăn tắm, đứng nguyên tại chỗ mà không nhúc nhích dù chỉ một bước.
Nó tần ngần mất một lát, ngắm nghía tôi từ đầu xuống chân, mãi mới tìm được vết xước trên mắt cá chân.
Máu loang theo những vệt nước chưa khô chảy xuống, thấm vào chiếc dép nỉ trắng đi trong nhà. Nó xách hộp đựng thuốc y tế ra, ngồi quỳ trước mặt rồi dùng tăm bông sát trùng vết thương cho tôi.
Nhãn tuyến sa xuống, tôi nhìn đăm đăm vào xoáy tóc trên đỉnh đầu nó, thái độ trung thành tuyệt đối của Đường Tất An khiến tôi cảm thấy hài lòng phần nào. Đợi nó dán urgo xong, tôi mới hất dép đi, giẫm chân trần trên sàn nhà rồi dặn nó dọn dẹp phòng tắm và cọ dép cho sạch sẽ.
Hộp đựng thức ăn trải khắp trên chiếc bàn lớn, tất cả đều là những món yêu thích của tôi. Tiểu Đường không thông minh nhưng nó rất cần cù, hệt như một con cún dễ sai bảo vậy.
Tôi ăn uống rất lề mề, và được một miếng lại cắm mặt vào nghịch điện thoại. Trong lúc đó, Đường Tất An đã thu dọn mọi thứ xong xuôi và bắt đầu cho con rùa của tôi ăn.
Bể bán cạn rừng nhiệt đới treo tường có thể tích 3mx1mx2m trong phòng khách chiếm đến một nửa diện tích bề mặt tường, môi trường sinh thái trong bể đáp ứng mọi điều kiện sống cho vật nuôi, có hòn non bộ, có nước, có rong rêu, hệ thống phun sương hoạt động theo chu kì. Tôi đã tốn một khoản tiền lớn để xây dựng công trình này vào năm năm trước, và mục đích của nó không phải để làm đẹp cho căn hộ mà là để nuôi rùa.
(*) Bể rừng nhiệt đới
Nói một cách chính xác, con rùa này không phải thú cưng của tôi mà là thú cưng do một người bạn gái cũ của tôi để lại. Cô ấy là người mẫu nước ngoài kí hợp đồng với công ty của dì tôi, sau khi hoàn thành công việc ở đây, cô ấy đã để con rùa lại cho tôi chăm sóc rồi bay về nước, và tặng kèm cả một bức thư với những câu từ xúc phạm một cách nghiệt ngã.
Dù sao thì mấy năm nay tôi chăm bẵm nó rất chu đáo, hoặc nói là Đường Tất An đã săn sóc nó rất tốt cũng được, giờ nó to hơn trước rất nhiều rồi.
“Cậu Tang ơi, Tiểu Quy biếng ăn suốt mấy hôm nay rồi.” Đường Tất An mở nắp bể rừng nhiệt đới ra, nó ngó nghiêng, thăm dò một hồi rồi cất tiếng lo lắng.
“Thế là nó sắp chết rồi à?” Vừa lướt màn hình điện thoại, tôi vừa ngẩng đầu liếc mắt nhìn qua đó, đáp lại với giọng ơ hờ.
“Hay mình đưa nó đi khám nhé?” Đường Tất An bước tới ghế sofa, bắt đầu sắp xếp lại đống gối nằm lộn xộn: “Nhưng chẳng biết mấy phòng khám chuyên chó mèo có khám cho rùa nữa không nhỉ, hay để em tới chợ thủy sản hỏi mấy ông chủ quầy xem sao nhé?”
Hay mày hỏi ông chủ cách hầm thịt rùa đi.
Tôi bỏ đũa xuống, lấy giấy ăn ra lau miệng rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ mà không buồn trả lời lại nó. Ngay lúc bước ngang qua bàn trà, tôi thoáng khựng lại, sau đó cúi xuống cầm chiếc phong bì da bò lên.
Khi tôi thay quần áo trong phòng ngủ xong ra ngoài thì Đường Tất An cũng đã thu dọn sạch sẽ đống đồ ăn thừa trên bàn. Nó chở tôi đến phòng khám tư của bác sĩ Trần. Bởi vì đã hẹn từ sáng sớm nên nhân viên lễ tân dẫn thẳng tôi đến gian khám bệnh yên tĩnh.
Trong lúc chờ đợi, tôi lấy thiết bị thuốc lá điện tử màu đen tuyền ra từ túi áo trong và chơi với nó một cách vu vơ.
Hai phút trước khi đến giờ hẹn khám, một bác sĩ tâm lý mặc áo blouse trắng bước vào phòng, sau đó ngồi xuống vị trí làm việc thuộc về bà.
Bà sửa soạn một chút, và bắt tay vào công việc của mình ngay khi đồng hồ vừa điểm.
“Cậu đã thử phương án điều trị mà chúng ta đã đề cập đến chưa?”
Tôi nhìn chằm chằm vào vết ố nhỏ trên thảm, vừa tưởng tượng ra lý do hình thành của nó vừa quay thiết bị thuốc lá điện tử qua kẽ ngón tay theo quy luật.
“Hãy thử đọc một vài cuốn truyện ký hoặc tiểu thuyết, việc này sẽ giúp xoa dịu cảm xúc và cải thiện khả năng nhận thức của cậu. Cậu có ghi lại kỹ càng bài đánh giá mà chúng ta từng nhắc đến trong buổi khám trước không?
“Hình như cậu vừa đổi thuốc lá điện tử thì phải, dựa theo lộ trình điều trị, đáng ra cậu không thể sử dụng nó từ tuần trước.”
Tôi ngừng tay, ngước mắt lên nhìn về phía bác sĩ.
Người phụ nữ trung niên đeo kính nhìn tôi với ánh mắt ôn hòa, bà đan hai bàn tay lại vào nhau và đặt trên bàn một cách tự nhiên.
Sau vô số lần điều trị tâm lý thất bại, bác sĩ Trần này là một nhà tâm lý học “uy tín” khác mà Tang Chính Bạch tìm cho tôi.
Bỏ thuốc lá là bước đầu tiên nhà chuyên gia này thực hiện nhằm bộc lộ rõ ràng tài năng của tôi.
Tôi chong mắt nhìn bà, chậm rãi nói: “Các phương pháp điều trị mà cháu từng trải nghiệm luôn là uốn nắn và khắc phục, thật ra cháu vẫn luôn suy nghĩ về việc tại sao không thể làm nó đơn giản hơn?”
“Đơn giản hơn ư?”
Kể từ giờ phút này, tôi đã bắt đầu suy nghĩ về cách thay đổi tình trạng hiện tại của bản thân.
Ba năm trước, để có tiền chạy chữa cho Kỷ Thần Phong, Nghiêm Thiện Hoa đã đến hỏi vay tôi 30 vạn tệ, mặc dù tôi đã bảo rằng không cần trả lại tiền nhưng cứ cách hai, ba tháng, bà ta lại chạy đến giả tôi một phần nợ, mỗi lần đưa vài nghìn nhân dân tệ, dai dẳng suốt như vậy.
Tôi thống nhất, quyết định khóa tất cả phong bì vào két sắt trong phòng ngủ giống như vĩnh viễn khóa lại bí mật giữa tôi và họ. Nhưng suy cho cùng, nó cũng chỉ là một cái két sắt, mà các sự cố thì luôn xảy ra một cách bất thình lình, tôi không biết rằng vào một ngày nào đó, liệu có kẻ nào ngoài tôi mở cánh tủ két đó ra không.
Tôi không thể để tình trạng này diễn ra mãi thế được, tôi không thể để Nghiêm Thiện Hoa và Kỷ Thần Phong kiềm hãm mình cả đời. Nghiêm Thiện Hoa sẽ chỉ dừng lại ở con số 30 vạn kia thôi ư? Cả Kỷ Thần Phong nữa, hắn vẫn sẽ không đánh hơi ra chuyện gì như bây giờ chứ?
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Tôi phải tìm ra cách, tôi phải chuyển thế bị động thành thế chủ động.
“Diệt trừ tận gốc tất cả những thứ mình ghét chẳng phải sẽ tốt hơn à?”
Bác sĩ Trần hơi sững sờ, hỏi lại dựa trên lời của tôi: “Cậu có thể phá hủy vật vô tri vô giác, nhưng những sinh vật tồn tại sự sống thì sao? Nếu là con người thì sao?”
Tôi tựa vào lưng ghế sofa chẳng mấy êm ái, sau đó ngậm tẩu hút, rít một hơi rồi phà ra làn khói trắng nồng nặc hương bạc hà, làn khói mờ ảo chắn ngang mặt tôi và mặt bà khiến chúng tôi chẳng thể quan sát rõ biểu cảm của nhau.
Nếu là con người thì sao?
Tôi nhếch môi cười, không trả lời câu hỏi ngu ngốc của bà ta.
Tôi rời khỏi phòng khám ngay khi hoàn tất thủ tục trị liệu, sau đó ra lệnh cho Đường Tất An vẫn đỗ xe đợi bên ngoài đưa chìa khóa cho mình rồi bảo nó bắt taxi về.
“Anh ghét bà ta, sa thải bà ta đi.” Tôi nói với Đường Tất An.
Tại sao tôi phải khắc phục vấn đề chứ, chẳng phải “xử lý” luôn cái người gây ra vấn đề sẽ nhanh hơn à? Đây là cách giải quyết đơn giản và hiệu quả nhất đấy.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Nửa tiếng sau, tôi đậu xe trước cửa một bệnh viện thú y ba tầng. Cửa ra vào của bệnh viện được sơn màu xanh lam rất sáng, có lẽ vì hôm nay là thứ bảy nên có khá nhiều người ra vào.
Trong xe của Đường Tất An có thuốc lá, thuốc lá chính hiệu, tôi dùng bật lửa để châm thuốc, nhưng nhìn cánh cửa bệnh viện kia, tôi lại nguôi ngoai, chẳng muốn hút nữa.
Tôi ghét quá trình phải vượt qua những khó khăn trở ngại, tôi ghét phải giải quyết vấn đề bằng cách cố gắng, nỗ lực. Nhưng một khi “vấn đề” nào đó đã thiêu cháy hàng tá năng lượng của tôi để giải quyết thì tôi còn ghét phải bỏ cuộc giữa chừng hơn.
Tôi chống tay trái trên khung cửa xe, khói thuốc tản ra, len lỏi giữa các kẽ ngón tay. Tôi nhìn bệnh viện thú y sầm uất đứng ngay kia, ánh mắt ghim chặt vào bóng dáng cao lớn đứng phía sau cửa kính.
Đôi mắt của Kỷ Thần Phong thật đẹp. Độ rộng giữa hai mí mắt vừa phải, khóe mắt không quá trũng, cũng không quá sắc bén, lông mày hình cung nối cùng sống mũi cao thẳng khiến hốc mắt sâu hơn, và dù có đeo khẩu trang đi chăng nữa thì vẻ điển trai của hắn vẫn chẳng bị lu mờ.
Phượng hoàng rơi xuống ổ gà vẫn là phượng hoàng. Ngay cả khi lớn lên trong khu ổ chuột thì cậu ấm vẫn là quý công tử gặp nạn.
Tiếc là đã bị Nghiêm Thiện Hoa nuôi thành một thằng tàn phế.
Tầm mắt của tôi đặt trên vành tai của đối phương. Kỷ Thần Phong để kiểu tóc ngắn cụt lủn, cái kiểu mà người bình thường hiếm có ai cắt hợp. Tôi không rõ hắn cạo tóc ngắn như vậy là để cố định thiết bị chắc chắn hơn, hay là cố tình muốn khoe ra nó ra nữa. Hình ảnh chiếc ốc tai điện tử màu đen được gắn sau vành tai trái nối với dây dẫn gắn vào da đầu đập thằng vào mắt người nhìn, khi kết hợp với áo blouse trắng của hắn thì vô tình phủ lên cảm giác ưu việt của khoa học công nghệ.
Nếu không có thiết bị này, phải chăng hắn sẽ trở thành một người bị điếc hoàn toàn?
Khi Nghiêm Thiện Hoa tìm đến tôi, bà ta đã kể cho tôi toàn bộ sự thật và đồng thời hỏi vay tôi 30 vạn nhân dân tê. 30 vạn tệ đối với tôi chỉ là một số tiền ít ỏi đủ mua mấy hộp xì gà, nhưng đối với bà ta thì đó lại là một con số thiên văn. Tất nhiên, bà ta gấp rút yêu cầu số tiền này là để cấy ốc tai điện tử cho Kỷ Thần Phong.
Tôi vẫn nhớ rõ hình ảnh bà trong bộ quần áo bị giặt nhiều đến nỗi bợt màu khi đứng trước mặt tôi, và run rẩy gọi tên tôi trong tâm trạng thấp thỏm âu lo.
“Tang Niệm…”
Vì uống rượu trong bar nên tôi đã chếnh choáng say, lúc nhìn thấy bà ta tôi còn tưởng là người dọn dẹp nào đó trong khu chung cư.
“Hả?” Tôi kéo áo, dừng lại để lắng nghe những lời bà định nói.
“Chào, chào con… Cô họ Nghiêm, tên là Nghiêm Thiện Hoa, Thiện trong lương thiện, Hoa trong hào hoa. Chắc con không nhớ rõ cô đâu, cô là… Cô là vú nuôi từng chăm sóc con, lúc con mới sinh, con còn uống sữa của cô. Con có nốt ruồi trên mông, thích được bồng bế, nếu không ai bế con, con sẽ không ngủ được…”
Cách nói chuyện lan man của bà ta nhanh chóng khiến tôi chán nản, tôi đành phải ngắt lời bà và hỏi bà có chuyện gì.
Bà lấm lét nhìn quanh tứ phía như phần tử tội phạm bán hàng lậu trong hẻm nhỏ sợ cảnh sát mặc thường phục thình lình xông ra bắt.
Bà ta yêu cầu tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện chi tiết với tôi, và cam đoan rằng chuyện đó thực sự rất quan trọng.
Tôi phớt lờ bà, ấn vân tay lên thiết bị quét để mở cửa chung cư, không muốn nghe thêm bất cứ lời vô nghĩa nào từ bà ta nữa. Tôi gặp kiểu người này quá nhiều rồi, miệng bảo “chuyện rất quan trọng” nhưng thực chất chỉ muốn tôi đầu tư vào những dự án vô bổ và phi thực tế của họ, hoặc là muốn lèo lái gây dựng quan hệ với tôi chẳng hạn.
Tôi uống sữa của bà ta? Thật vậy ư? Chỉ tưởng tượng ra cảnh đó thôi cũng đủ khiến người ta mất cảm giác ngon miệng.
“Khoan đã, cô thực sự có chuyện quan trọng!” Bà ta chộp lấy cánh tay tôi, cố gắng ngăn tôi đi vào.
Tôi loạng choạng bước giật về sau vài bước, có lẽ do uống rượu nên tôi mới cảm thấy nền đất hơi bồng bềnh, và suýt ngã xuống vì cơ thể mất thăng bằng.
“Bỏ ra!” Tôi đứng vững lại, quay đầu gằn từng tiếng một, một câu ra lệnh mang theo giọng điệu cảnh cáo.
Dù liên tục xin lỗi tôi nhưng bà ta vẫn quyết không buông tay.
“Tang Niệm, Tiểu Niệm…” Nghiêm Thiện Hoa thốt ra cách gọi thân mật mà bản thân không nên gọi, bà ta nắm chặt lấy cánh tay tôi, bật ra một câu nghe vô cùng vô lý, “Mẹ biết là con cảm thấy rất khó tin, nhưng con là con ruột của mẹ, con là do mẹ sinh ra, mẹ mới là mẹ ruột của con…”
Một cơn gió nhẹ thoáng qua thổi bay tàn thuốc tích tụ trên đầu điếu, tàn nóng sượt qua mu bàn tay khiến tôi đau nhói, hàng lông mày lập tức cau lại, tôi cũng bừng tỉnh khỏi dòng hồi ức.
Tiếng xe motor quen thuộc vang lên từ phía sau, tôi rủa thầm một tiếng trong lòng, chỉ mấy giây sau, cảnh sát giao thông đã đỗ motor lại, xuống xe và đi về phía tôi.
“Không được đỗ xe ở đây.”
Tôi vặn mình, lấy bằng lái ra khỏi hộp tỳ tay rồi đưa cho viên cảnh sát một cách thành thạo.
“Tôi biết.”
Cảnh sát giao thông nhìn tôi, bực tức cầm lấy giấy tờ trên tay tôi.
Sau khi bảo tôi ký tên vào tờ đơn, anh ta trả lại giấy phép lái xe cho tôi và nghiêm giọng cảnh cáo: “Lái xe đi ngay, nếu không tôi gọi xe đến kéo đi đấy.”
Tôi giần giật khóe miệng, nhét bằng lái vào trong hộp một cách tùy ý rồi lia mắt nhìn về phía bệnh viện thú y.
Kỷ Thần Phong không phát hiện ra việc mình đang bị theo dõi từ xa, hắn cầm lấy bảng ghi chú mà y tá đưa cho, hơi nghiêng người, ghé mặt mình lại gần người đứng đối diện như thể không nghe thấy cô ta nói gì.
Cô y tá đỏ mặt, trông có vẻ chợt nhớ ra chuyện gì đó nên vội vàng đi vòng sang phía bên tai đeo ốc tai điện tử.
Tôi rụt cánh tay đang buông thõng ngoài cửa sổ xe, sau đó dí tắt tàn thuốc, cố tình rú mạnh ga xe dưới sự theo dõi của cảnh sát giao thông rồi nhấn ga rời đi.
30/9/2021
—
Harry: Rùa nhà anh Dâu Tằm thuộc giống rùa đá Trung Quốc nho:> Chắc mỗi tuần mình chỉ đăng 1 chương thôi để còn theo dõi và điều chỉnh xưng hô giữa các nhân vật nữa, với cả “Nhất niệm chi tư” đọc cuốn thật sự luôn, hôm qua đọc chương 5 mà ngất ngây con gà tây huhu.