Nhất Niệm Chi Tư

Chương 52: Chương 52: “Đừng bao giờ chạm vào tôi nữa.”




Do mới chỉ là tiết học đầu nên nội dung giảng dạy không quá nâng cao mà chủ yếu là hướng dẫn về cách thực hiện một vài động tác thủ ngữ cơ bản như chữ số, cách xưng hô, gọi bạn, tôi, anh ấy, vân vân. Kỷ Thần Phong đưa ra câu hỏi tương tác và yêu cầu mọi người hoàn thành, trong lớp có bảy người nhưng cả buổi anh ấy chỉ phớt lờ mỗi tôi, như thể tôi đột nhiên tàng hình trước mặt anh vậy.Tôi chống cằm, dửng dưng nhìn anh giao lưu với mọi người, tuy cảm thấy hơi khó chịu khi anh chỉ nhìn người khác, nhưng nghĩ tới việc mỗi tuần được gặp anh hai lần suốt mấy tháng tới, tôi cũng tạm nguôi ngoai.

Anh ấy đâu thể ngó lơ tôi mãi được, chỉ cần anh chịu nhìn tôi một cái thôi thì tất sẽ phải nhìn thêm hai, ba lần nữa. Dần dà, nhất định tôi có thể khiến anh ấy mềm lòng với mình.

Sau khi tan học và tạm biệt mọi người xong, vì cùng đường nên tôi, Kỷ Thần Phong và Mạnh Tuyết Yên cùng ra ga tàu điện ngầm với nhau.

Vướng víu vãi…

Tôi liếc Mạnh Tuyết Yên ở bên cạnh rồi lại ngó tiếp sang Kỷ Thần Phong đứng phía ngoài rìa, nếu không có con nhỏ này thì tôi đã được đi riêng với Kỷ Thần Phong rồi. Chẳng lẽ lần nào học xong cô ta cũng đi theo chúng tôi như cái bóng đèn ư?

Aiss, ngáng đường đéo chịu nổi.

“Nhà thầy Kỷ cách đây xa lắm ạ?”

“Cũng không xa lắm, đi tàu điện ngầm mất tầm nửa tiếng.”

“Vậy ạ, nhà em cách đây khá xa, đi mất cả tiếng đồng hồ, nhưng công ty em ở gần đây thôi, đi có hai mươi phút…”

Nhưng như này cũng có cái lợi của nó.

“Nhà tôi cách đây năm trạm, tương đối gần.” Tôi nói.

Đó là trong lúc Kỷ Thần Phong và cô ấy trò chuyện câu được câu không, tôi có thể điềm nhiên chêm lời vào, gián tiếp đối thoại với Kỷ Thần Phong mà không bị anh ấy lảng tránh.

Hai phút nữa tàu mới vào ga, vì giờ đã tương đối muộn nên trên sân ga không còn nhiều người lắm, xung quanh chỉ có lác đác vài nhóm đứng tụm năm tụm ba với nhau, chúng tôi xếp hàng cũng không ngay ngắn lắm. Mạnh Tuyết Yên đứng một mình đằng trước, còn tôi và Kỷ Thần Phong đứng cạnh nhau ở phía sau.

“Thầy Kỷ làm nghề gì vậy ạ? Em thấy thầy kiên nhẫn lắm, giáo viên phải không ạ?”

Trông Mạnh Tuyết Yên ngoan ngoãn biết điều, rất giống với tuýp người sống nội tâm, nhưng tôi không ngờ là cô ấy cũng có tài ăn nói. Cảm giác như cô nàng đang rất nỗ lực “dù không biết phải nói chuyện gì nhưng tôi sợ cảnh tượng im ắng ngột ngạt hơn là một cuộc trò chuyện lúng túng.”

“Bác sĩ thú y.” Kỷ Thần Phong đáp.

“Òa, bảo sao.” Mạnh Tuyết Yên không muốn thiên vị một bên nên quay sang hỏi tôi, “Thế còn anh Tang Niệm thì sao?”

“Tôi á, hiện tại tôi không có việc làm, đang thất nghiệp ở nhà.”

Tôi vô tư thừa nhận rằng mình đang thất nghiệp, tuy bản thân không thấy to tát là bao nhưng Mạnh Tuyết Yên có vẻ hơi bất an khi nghe điều đó, như thể cô ấy nghĩ mình đã vô tình chạm vào nỗi đau của tôi.

Cô ấy gật đầu một cách gượng gạo: “À, vậy ư… Như thế cũng tốt, xem như tự thưởng cho bản thân một kỳ nghỉ dài hạn.”

Tàu điện ngầm chậm rãi vào ga, khiến cuộc trò chuyện giữa chúng tôi bị gián đoạn.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Mặc dù không đông bằng giờ cao điểm buổi tối nhưng chỗ ngồi trên toa vẫn có hạn, tôi và Kỷ Thần Phong nhường ghế trống duy nhất còn lại cho Mạnh Tuyết Yên rồi mỗi người chọn đứng dựa vào một bên hông cửa.

Tôi giả vờ như đang nghịch điện thoại nhưng thực ra vẫn luôn lén lút quan sát Kỷ Thần Phong đứng phía đối diện, tôi nhìn đôi chân thẳng tắp của anh, nhìn những ngón tay mảnh khảnh và hàng mi đen nhánh rủ xuống như lông quạ mỗi khi anh cụp mắt. Không như tôi, vừa lên tàu, người kia đã lấy cuốn sách dạy ngôn ngữ kí hiệu trong ba lô ra rồi nghiêm túc nghiền ngẫm như đang chuẩn bị cho tiết học tiếp theo, hoàn toàn không để ý tới tôi.

Cứ vậy qua hai trạm dừng, khi chạy tới sân vận động, một làn sóng lớn những fan hâm mộ bóng đá vừa theo dõi trận đấu về bất ngờ ập đến. Ai cũng vẽ phấn mỡ trên mặt và mặc đồ giống nhau. Họ bàn tán sôi nổi về trận đấu vừa kết thúc cách đây không lâu, hoàn toàn không khống chế được âm lượng của mình, khiến cho cả toa tàu trở nên chật chội và ồn ào.

Tôi bị đẩy đến trước mặt Kỷ Thần Phong, hay nói cách khác là tôi tự nguyện bị đẩy đến trước mặt anh ấy.

Đằng sau là mùi mồ hôi nồng nặc của fan hâm mộ bóng đá, còn trước mắt là mùi xà bông thanh mát tỏa ra từ Kỷ Thần Phong. Tôi nhích dần người về phía anh, gần như tham lam mà hít lấy hít để mùi hương trên cơ thể anh.

Thốt nhiên, ngực tôi bị một thứ cưng cứng ấn lại.

Tôi ngó trở xuống, hóa ra đó là cuốn sách dạy ngôn ngữ kí hiệu mà ban nãy Kỷ Thần Phong đọc.

Kỷ Thần Phong đứng áp vào tôi cách một quyển sách dày cộp, anh cau mày, hạ giọng nói: “Cậu dựa sát quá rồi đấy.”

Thì sao nào? Chạm hẳn tay vào người em thì bẩn lắm à mà phải dùng sách?

“Nhưng đông lắm.” Tôi ra vẻ vô tội, lại nhào về phía anh trong khi chẳng bị ai đẩy từ đằng sau lưng.

Kỷ Thần Phong gồng chặt cơ bắp, cố gắng kháng cự đến cùng nhưng vẫn bị tôi tóm được cơ hội mà nắm lấy cánh tay, áp sát vào da thịt.

“Xin lỗi thầy Kỷ ạ.” Tôi cười xòa xin lỗi, thái độ chẳng có lấy một chút thành tâm nào. Đầu ngón tay lừ lừ mơn trớn trên bắp tay rắn chắc của người kia, để lại xúc cảm mờ ám.

Điều hòa trên tàu đã mở hết cỡ, nhưng không biết là do phải chen chúc với nhiều người hay là do nóng mà người tôi bắt đầu vã mồ hôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào Kỷ Thần Phong, tim đập rộn lên vì đây là lần đầu tiên được kề cận anh sau hơn ba tháng.

Nỗi nhớ nhung lại một lần nữa dâng trào. Nhưng rõ ràng tôi đã gần với được tới anh ấy.

Tôi nhớ anh ấy lắm, nhớ anh ấy rất nhiều, tôi muốn hôn anh ấy…

Tôi nhích người tới gần, không cầm nổi lòng mà muốn hôn anh ngay trước mặt mọi người.

Anh đẩy tôi ra với vẻ thảng thốt, kéo dãn khoảng cách giữa cả hai, nét mặt trở nên tức giận: “Tang Niệm!”

Tôi sốc lại tinh thần, nhận ra xung quanh đang có rất nhiều người nhìn chúng tôi.

Tôi thả lỏng người, để mặc cho Kỷ Thần Phong đẩy mình ra, cũng không cố xáp lại gần. Kỷ Thần Phong ngoảnh mặt đi nơi khác, không muốn giao tiếp với tôi nữa.

Tôi đứng dựa vào cửa tàu, bỏ qua điểm đỗ cần xuống, mấy phút sau, khi đã đến trạm dừng của Kỷ Thần Phong, tôi liền theo anh xuống tàu.

Ra khỏi sân ga, đi qua cổng soát vé tự động, về đến thành Ruồi vào lúc nửa đêm. Tôi bước theo sau Kỷ Thần Phong, cách anh một khoảng không xa cũng không gần, tôi không tiếp cận anh ấy một cách hấp tấp mà luôn duy trì một khoảng cách thích hợp.

Cả hai giữ im lặng, lần lượt bước lên từng bậc cầu thang. Ánh trăng đêm nay sáng lạ thường, chỉ cần ngẩng đầu lên một chút là có thể trông thấy vầng trăng khổng lồ, tròn vành vạnh đang treo cao giữa bầu trời đêm. Cũng nhờ vậy mà dãy cầu thang dài tăm tối bớt khó đi hơn.

Sao tôi lại muốn xuống tàu rồi về nhà cùng anh ấy? Thật ra đến chính bản thân tôi cũng không thể giải thích được.

Tôi chỉ… muốn được ở bên anh lâu hơn một chút, không muốn đêm nay kết thúc như vậy.

Đưa anh về, thấy anh vào nhà rồi mới rời đi.

“Cậu tính bám đuôi tôi đến bao giờ?” Kỷ Thần Phong đang đi trước thì dừng lại, giọng anh vang vọng trên những bậc thang dài với âm điệu trầm khàn mà lạnh lẽo.

Tôi không khỏi chựng bước, ngước mắt nhìn bóng lưng anh.

“Anh đã đọc…mấy tấm thiệp kia chưa?”

Kỷ Thần Phong quay người lại, nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu: “Đọc rồi thì sao mà chưa đọc thì sao?”

Hình như là cũng không làm sao cả.

Ánh mắt dời xuống cánh tay phải của Kỷ Thần Phong: “Tay anh đã ổn chưa vậy?”

Tôi không kìm nổi lòng mà muốn nắm lấy tay anh, nhưng khi đầu ngón tay mới chỉ chạm tới phần mu thì đã bị Kỷ Thần Phong phản ứng gay gắt lại mà tránh ra.

“Đừng chạm vào tôi.” Anh cụp mắt, tâm tình cuộn dâng trong lòng, nỗi oán hận cùng cực biểu hiện ngay trên nét mặt, “Đừng bao giờ chạm vào người tôi nữa.”

Tôi chậm chạp thu tay về, mùi vị đắng chát lan tràn từ dưới lưỡi, sau đó đành gật đầu thỏa hiệp: “Được rồi, em sẽ không chạm vào anh nữa.”

Anh liếc tôi một cái liếc rực lửa, sau đó xoay gót, tiếp tục đi lên.

Mắt dán vào bóng lưng của Kỷ Thần Phong, tôi hít một hơi thật sâu, rồi bất thình lình hét lớn lên với anh: “Em xin lỗi!”

Lớn bằng này tuổi rồi, bảo tôi ngang ngược cũng được, kiêu căng cũng được, nhưng ngoại trừ một vài lần bắt buộc phải cúi đầu trước Tang Chính Bạch thì tôi luôn là người chấp nhận lời xin lỗi và được người khác siểm nịnh.

Mà kể cả có nhún nhường Tang Chính Bạch đi chăng nữa thì ngoài miệng tôi nói xin lỗi nhưng trong lòng lại chẳng thấy mình làm sai chỗ nào. Đây là lần đầu tiên tôi thành tâm xin lỗi và cầu xin sự tha thứ cho những điều mình đã nói, những chuyện mình đã làm.

Kỷ Thần Phong vẫn không hề dừng bước, dường như anh ấy đã tìm ra được cách có thể đối phó với sự cám dỗ liên tục của tôi, lại một lần nữa anh sử dụng phương pháp “giả câm giả điếc”, tháo ốc tai điện tử ra.

Tôi đứng thẫn thờ trên bậc cầu thang, trong lòng thoáng chốc ngổn ngang trăm mối.

Người từng nói rằng mình yêu thích tất cả mọi thứ âm thanh trên đời hiện giờ lại chỉ ghét mỗi giọng nói của tôi.

Tôi không biết phải bước tiếp thế nào nhưng cũng lại chẳng cam lòng rút lui, tôi chỉ đành đứng yên tại chỗ như một thằng ngốc, những mong sao phép màu sẽ lại xảy ra lần nữa.

Song, lần này Ông trời không muốn giúp tôi. Kỷ Thần Phong xăm xăm bước lên từng bậc cầu thang rồi nhanh chóng rẽ vào hành lang trước nhà. Anh lấy chìa khóa, mở cửa bước vào phòng, xuyên suốt quãng thời gian ấy không hề quay lại nhìn tôi.

Tôi thầm thở dài, phía trước còn cả một chặng đường gian khổ cần đi, mới thế này thì đã bõ bèn gì. Thành công không đến trong một sớm một chiều, theo đuổi Kỷ Thần Phong chẳng phải chuyện ngày một ngày hai. Tuy bẽ bàng những cũng coi như trong dự liệu.

Tôi quay gót, đang tính rời đi thì chợt nghe tiếng kẽo két mở ra từ cánh cửa sắt cũ mèm phía sau. Tôi kinh ngạc ngoái lại nhìn thì trông thấy chiếc hộp các-tông quen mắt bị ném ra khỏi cửa một cách thô bạo, nằm chỏng chơ dưới đất như đống rác rưởi. Sau đó, cánh cửa lại khép sập lại như thể nó chưa bao giờ được mở ra.

Tôi sững sờ, tiến lên trên hai bậc rồi từ từ tăng tốc chạy tới hành lang. Tôi thở dồn dập, nhìn chỗ thiệp chúc mừng nằm rải rác trên mặt đất mà vừa tức cười, vừa ngỡ ngàng, không sao tin nổi.

Tôi không nghĩ anh ấy lại sử dụng cách thức đơn giản và thô lỗ như vậy để từ chối lời cầu hòa của mình. Người ta bảo sợ nhất là để mấy người hiền lành lên cơn nóng máu, coi như hôm nay tôi đã được lĩnh giáo rồi.

Tôi ngồi xổm xuống, dựng lại cái hộp các-tông cho ngay ngắn rồi lần lượt nhặt lại từng tấm thiệp chúc mừng.

Nếu biết trước thì tôi đã lấy hồ dán miệng phong bì lại rồi, chẳng biết anh ấy đã mở ra đọc chưa…

Mặt đất dơ dáy, bết đen nhẻm quanh năm, có mấy tấm phong bì vô tình bị dính bẩn, lau mãi vẫn không sạch được.

Gom xong, tôi đứng dậy, ôm kẹp hộp các-tông vào bên hông, vươn tay về phía cánh cổng sắt màu xanh. Khi các đốt ngón tay chỉ còn cách một giây nữa là chạm vào cánh cửa, tôi lại do dự, cuối cùng đành bỏ cuộc.

Thôi, người ta đã không muốn thì mình cưỡng cầu làm gì nữa. Cho dù hôm nay có cất lại vào trong nhà thì có khi ngày mai sẽ bị tống tiếp ra ngoài thùng rác.

“Em mang đồ về đây… Anh ngủ ngon nhé.” Tôi không biết anh có nghe thấy hay không, nói với cánh cửa bất động xong, tôi quay người rời đi luôn.

Về đến nhà thì trời cũng đã khuya hẳn, tôi tùy ý đặt hộp các-tông xuống ngay ngưỡng cửa rồi ngồi sụp xuống ghế sô pha, rõ ràng chẳng làm gì nhưng vẫn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Nghĩ theo hướng tích cực, khi biết tôi là người đã gửi chỗ thiệp kia, nếu thực sự thấy ghét chúng thì anh đã quẳng cái hộp đi ngay từ lúc ấy rồi. Nếu vẫn giữ đến tận bây giờ thì chẳng phải chứng tỏ… Anh vẫn còn chút luyến tiếc đối với tôi sao?

Tôi nghỉ ngơi một lúc rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ, mở két sắt và lấy chiếc hộp đựng nhẫn màu đỏ ra.

Tôi mở nắp một cách nhẹ nhàng, hai chiếc nhẫn bạc trơn vẫn nằm cạnh nhau trong chiếc hộp nhung đỏ, ban đầu chúng là một chiếc to và một chiếc nhỏ, nhưng hiện giờ đã được chỉnh sửa cho mang kích thước gần bằng nhau.

Tôi chạm tay vào hai chiếc nhẫn mà lòng đau xót.

Tới lúc nào tôi mới có thể đưa chúng cho anh đây? Nếu bảo đây là di vật của bà Tang, Kỷ Thần Phong sẽ không phản ứng gay gắt đến mức vứt chúng đi, nhưng anh sẽ càng ngao ngán tôi hơn bởi tôi đã ép anh ấy nhận món quà theo cách này.

Gượm đã. Một ý nghĩ bỗng lóe chớp trong tâm trí tôi, tặng, quà, sinh nhật… Kỷ Thần Phong vẫn nợ tôi một món quà sinh nhật mà đúng không?

Vào sinh nhật năm ngoái, anh ấy nói rằng bỏ thuốc lá chỉ là lời hứa của anh với tôi mà thôi, ngoài điều này ra, tôi có thể yêu cầu anh tặng một món quà sinh nhật khác.

Tôi nhìn chiếc nhẫn mà cười ngẩn ngơ. “Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”(*), đúng là… trời không tuyệt đường người.

(*) Câu thành ngữ lấy từ bài thơ “Du Sơn Tây thôn” (Chơi thôn Sơn Tây) của tác giả Lục Du, trong đó có hai câu:

Sơn trùng thuỷ phúc nghi vô lộ,

Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.

(Núi trùm khe bọc ngờ không lối,

Liễu rậm hoa tươi lại có làng.)

Giải nghĩa: ý chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.

3/7/2022

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.