Nhất Niệm Chi Tư

Chương 64: Chương 64: “Không sợ chết thì cứ làm đi.”






Anh ấy biết rồi. Anh ấy đã biết từ lâu rồi…

Vậy thì chẳng lẽ từ trước tới nay, chưa bao giờ anh ấy cảm thấy kì lạ hay sao? Tại sao tôi lại theo dõi anh, tại sao tôi lại phải dùng trăm phương ngàn kế để xuất hiện bên cạnh anh ấy, từ đầu tới giờ, chưa một phút giây nào anh nghi ngờ tôi sao?

Hay vì thích nên mới có thể bỏ qua mọi sự bất thường? Những điều bất hợp lý cũng có thể được tự động hợp lý hóa?

Tôi muốn gọi anh dậy để hỏi cho rõ ràng, nhưng nhìn gương mặt trầm tĩnh tựa như đang ngủ say của anh, tôi lại chẳng đành lòng đánh thức anh dậy.

Tôi cúi mình, đặt lên trán anh một nụ hôn, tôi mơn man trên đuôi mắt anh hết lần này đến lần khác bằng đôi môi của mình.

Thôi, đằng nào sau này cũng vẫn còn nhiều cơ hội, cứ từ từ mà khám phá bí mật của anh ấy vậy.

Trong nhà Kỷ Thần Phong chỉ lắp mỗi quạt chứ không có điều hòa, vậy nên cho dù mùa hè có mở toang cửa sổ thì cũng không thể ngăn cản nổi cái nóng. Tất nhiên tôi cảm thấy rất vui mừng khi thấy anh trân trọng quần áo của mình đến như vậy, nhưng đi trải quần áo mùa đông ra khắp giường vào cái thời tiết này thì đúng là không ổn. Huống chi…

Tôi tống hết chỗ quần áo vây quanh người Kỷ Thần Phong vào tủ, riêng cái cái vạt anh nắm trong tay tôi không kéo được nên đành để lại.

Tôi thở dài một cách bất lực rồi nằm xuống bên cạnh Kỷ Thần Phong, tôi áp sát người vào lưng anh ấy, vòng tay ôm lấy anh bất chấp cái nóng ngột ngạt.

Huống chi, tôi đã ở đây rồi, tại sao anh ấy lại cứ muốn ôm khư khư đống quần áo kia làm gì?

Tôi tỉnh giấc giữa đêm mấy lần liền, phần lớn thức dậy là do nóng, lần nào mở mắt cũng thấy tư thế nằm của mình với Kỷ Thần Phong có sự thay đổi.

Mới đầu là tôi ôm anh, lúc sau chuyển thành tôi được anh ôm. Tôi ngủ khá chật vật, lắm lúc trằn trọc rồi giãy dụa, nhưng cứ càng cử động thì tay chân lại càng nặng nề hơn, cảm tưởng như thể tôi đang bị một tấm lưới lớn trói chặt lại.

“Nóng quá…” Tôi làu nhàu bất mãn, chẳng mấy mà lại tỉnh.

Bức tường thịt trước mắt khẽ “ừm” một tiếng nhưng vẫn chẳng nới lỏng vòng ôm ra, thậm chí còn ghì tôi sát vào lòng hơn.

Sáng sớm hôm sau, tôi dậy trước Kỷ Thần Phong, vừa mở mắt ra tôi đã thấy tay mình và anh đang đan chặt vào nhau.

Chiếc cà vạt phiêu bạt cả một đêm, từ bị Kỷ Thần Phong nắm chặt trong tay chuyển thành quấn quanh giữa chúng tôi như một dây tai nghe vướng víu, thoạt nhìn như một sợi chỉ đỏ nối liền giữa tôi và anh vậy…

Vừa nghĩ thế thì tôi cảm nhận thấy ngón tay Kỷ Thần Phong giần giật như sắp tỉnh…

Tôi nhắm tịt mắt lại theo bản năng, giả vờ như đang ngủ, ngấm ngầm theo dõi phản ứng của anh ấy.

Chắc hẳn từ cái nhìn đầu tiên anh đã thấy mười ngón tay của chúng tôi đan vào với nhau, cơ bắp trên tay anh thoắt cái cứng đờ, phải mất một lúc lâu sau mới thả lỏng được.

Tay anh tách ra khỏi tôi, chiếc cà vạt vướng víu được rút ra từng chút. Giường hẫng lên, tôi lặng lẽ mở mắt ra, thấy Kỷ Thần Phong cầm cà vạt ngồi dậy, nét mặt lộ rõ ​​vẻ bối rối.

Rõ ràng đã giấu kĩ thế rồi mà sao lại tự xuất hiện? Tôi có thể đoán được suy nghĩ của anh một cách dễ dàng.

Kỷ Thần Phong rón rén cất chiếc cà vạt về tủ rồi nhón gót rời khỏi phòng ngủ, suốt cả quá trình anh không gây ra bất kì một tiếng động nào. Cửa phòng vừa đóng lại một cái là tôi đã không nhịn nổi nữa, phải vùi mặt vào gối mà cười đến run cả người.

Năm phút sau tôi mới rời giường, vờ ra vẻ buồn ngủ mà ra khỏi phòng ngủ.

Kỷ Thần Phong đang mở cửa tủ lạnh, trông anh khá sửng sốt, có lẽ vì không ngờ tôi lại dậy sớm như vậy, anh rảo mắt sang nơi khác, bối rối quay người lại.

“Vẫn sớm mà, em ngủ thêm lát nữa đi.”

Nhìn phần gáy đang đỏ lừ lên của anh ấy, tôi thích thú khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào tường nói: “Hai hôm nay ngủ nhiều quá nên em không ngủ được.”

Anh vẫn để cửa tủ lạnh mở, chẳng biết có phải đang rơi vào cuộc khủng hoảng tâm lí do bị thiếu hụt kí ức tối hôm qua không mà anh ấy cứ đứng bất động mãi, phải tới khi tủ lạnh phát chuông cảnh báo, anh ấy mới quay đầu lại hỏi tôi: “Em ăn bánh trứng cuộn… không?”

“Có ạ, anh nấu gì thì em ăn đấy.”

Anh lấy hai quả trứng trong tủ lạnh ra, chẳng nhìn tôi mà đi thẳng vào trong bếp, vội vàng như thể chỉ cần chậm một giây thôi là tôi sẽ nhắc đến chuyện đêm qua.

Vì phản ứng vô cùng thú vị của anh mà tôi đã trải qua cả buổi sáng hôm nay trong tâm trạng kiên nhẫn — phải kiềm chế để không ôm anh, không hôn anh, không lao sà vào anh.

Sau khi ăn sáng, tôi ngồi ngoài phòng khách lướt điện thoại một lúc cho tiêu bớt thức ăn, Kỷ Thần Phong thay quần áo xong thì rời khỏi phòng ngủ, anh đặt một chiếc chìa khóa xuống trước mặt tôi.

Tôi rà mắt theo những ngón những ngón tay thon dài rồi nhìn lên đến hàng mi đen nhánh đương cụp xuống của anh.

“Không nhốt em nữa hả?” Tôi cười hỏi.

Hàng mi anh run lên, anh đứng thẳng dậy: “Tốt nhất là em nên nghỉ ngơi tịnh dưỡng trước khi vết thương lành hẳn, khỏe rồi muốn đi đâu thì đi.”

Đến giờ này, tất nhiên là tôi sẽ chẳng dở hơi tới mức đi hỏi xem anh có còn muốn đuổi tôi ra ngoài hay không. Đã đưa chìa khóa cho tôi rồi thì chẳng phải tôi là người nắm toàn quyền quyết định việc mình sẽ đi hay ở ư?

“Tối qua uống nhiều rượu như thế mà anh không đau đầu à? Sao không nghỉ ngơi thêm nưa ngày nữa.” Tôi tiễn anh ra cửa, lần đầu đề cập tới chuyện tối qua.

“Vẫn ổn, anh không đau.” Anh ngồi xổm xuống, quay lưng về phía tôi để xỏ giày, “Hôm nay anh trực cả ca đêm luôn nên sáng sớm mai mới về nhà, em không cần chờ anh đâu.”

“Sao tự dưng khối lượng công việc lại nặng thế?” Xin nghỉ có hai ngày mà bị bắt làm việc liền 24 tiếng, cái tên Giản Hành kia đúng là bóc lột nhân viên.

“Đêm mà không có ca cấp cứu thì anh có thể nghỉ ngơi.” Đi giày xong, Kỷ Thần Phong đứng dậy rồi mở cửa ra.

Gió thoảng lùa vào từ bên ngoài cùng với tiếng ve kêu ồn ã.

Nghe nói chỉ có mấy con ve sầu đực mới kêu được, và lí do khiến chúng gồng sức phô khoe bản thân như vậy là để thu hút ve sầu cái đến giao phối.

Từ đó có thể thấy rằng, nếu muốn giao phối thì nhất định phải cố gắng hết sức mà thể hiện ra những điều tốt đẹp nhất cho người mình thích xem, nếu không sẽ bị thằng to mồm hơn hớt tay trên.

“Anh đi cẩn thận nhé.” Tôi tạm biệt Kỷ Thần Phong.

Kỷ Thần Phong ra cửa rồi lại đột ngột dừng lại: “Hôm qua anh… có làm ra chuyện gì kì lạ không?” Anh xoay nửa người, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.

Chuyện kì lạ thì không, nhưng mà đáng yêu thì chất đống đấy.

Thấy nét mặt xoắn xuýt của anh, tôi cố tình lảng tránh câu hỏi, không trả lời: “Đã biết bản thân uống kém rồi mà sao anh còn uống nhiều thế?”

“Tại…” Câu hỏi của tôi làm anh đờ ra, anh há miệng, chỉ buột ra một tiếng rồi tắc tị.

Tôi nhướn mày, ra hiệu cho anh tiếp tục.

“Tại nói đến chuyện của em.” Anh thở dài, có vẻ khá hối hận, cuối cùng bất lực nói nốt câu cuối, “Tại em hết…”

Tôi bị mê hoặc bởi cảm xúc yêu-ghét lẫn lộn hiện lên trong đôi mắt anh, tôi sững ra một lúc, đến khi phản ứng lại thì anh đã đẩy cửa ra ngoài.

Tôi bước vội ra cửa nhưng chỉ kịp thấy dáng anh khuất dần trong khúc rẽ.

Vì nhắc đến tôi nên anh mới bất giác uống nhiều, xem ra đã thực sự làm anh phiền lòng rồi.

Trên đời này, không có ai làm anh bận tâm nhiều hơn tôi cả.

Khóe môi nhếch lên trong vô thức, tâm trạng cũng vui vẻ đến khó tin, tôi âm ư hát trong miệng, đóng cửa chặn tiếng ve sầu ở bên ngoài.

Tôi sắp xếp lại tủ quần áo, cái gì cần giặt thì mang đi giặt, cái gì cần treo lên móc thì treo lên móc. Nhìn quanh căn phòng ngủ bé bằng lòng bàn tay mà tôi lại thấy hơi đau đầu. Phòng này nhỏ quá, mang vali tôi vào là chật luôn, cảm giác không để được nhiều đồ.

Tôi vẫn còn mấy cái vali lớn để ở nhà Đường Tất An, cũng đâu thể cứ cần gì thì lại gọi nó mang tới nhỉ?



Mà, cũng không phải là không thể.

Tôi gấp gọn quần áo trong vali theo thói quen của Kỷ Thần Phong rồi cất vào ngăn kéo, thuốc và một số đồ dùng lặt vặt thì để vào tủ ngoài phòng khách, thứ còn lại cuối cùng chính là chiếc hộp đựng nhẫn đôi màu đỏ.

Tuy không biết khi nào mới dùng tới nhưng chắc là cũng sắp thôi, tôi phải tìm một nơi hợp lý để cất mới được.

Tôi mang hộp nhẫn đi tìm rất nhiều nơi nhưng để đâu cũng sợ bị Kỷ Thần Phong nhìn thấy. Bất đắc dĩ, tôi đành cất nó về lại vali rồi đút xuống dưới gầm giường.

Chưa bao giờ tôi nghĩ đêm lại dài đến thế này. Tôi muốn gọi cho Kỷ Thần Phong vô số lần nhưng lại sợ làm ảnh hướng tới công việc của anh.

Rõ ràng chúng tôi chỉ mới xa nhau vào buổi sáng, thế nhưng tôi vẫn nhớ anh đến phát điên.

Đâu phải là trước đây tôi chưa từng ở một mình, nhưng tôi của khi đó sống độc thân vui vẻ, ung dung tự tại, so với một tôi của bây giờ đang nằm trằn trọc khó ngủ vì nhớ Kỷ Thần Phong thì đúng là hai linh hồn cùng trú ngụ trong một cơ thể. Nếu đặt chúng chung một chỗ, tôi sợ rằng sẽ có một cuộc hỗn chiến một mất một còn xảy ra.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Khó khăn lắm tôi mới chìm được vào giấc ngủ, đang thiu thiu thì tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi giật mình bật dậy khỏi giường thì thấy trời đã sáng choang choang.

Tưởng là Kỷ Thần Phong về nên tôi hưng phấn bổ nhào ra khỏi giường rồi loạng choạng chạy ra cửa, nhưng vừa mới hé cửa ra… Vì điều tôi nhìn thấy khác hoàn toàn so với những gì mình tưởng tượng nên tôi cau mày một cách thô lỗ, thậm chí còn mang vẻ chán ghét.

“Lâu rồi không gặp.”

Đường Chiếu Nguyệt diện bộ đầm công sở màu xám đậm, bà ta mỉm cười nhìn tôi, so với sự ngạc nhiên của tôi, dường như bà ta đã sớm biết rằng tôi sẽ là người mở cửa.

Tôi đứng lùi ra sau một bước, cảnh giác nhìn bà ta: “Bà tới đây làm gì?”

Bà ta là mẹ của Đường Tất An, nhưng lại là thân tín của Tang Chính Bạch. Tôi có thể tin tưởng Đường Tất An nhưng không thể buông lỏng đề phòng đối với bà ta.

“Ông Tang mời cậu đi uống trà sáng, ông ấy có chuyện muốn nói với cậu.”

“Chúng tôi đã cắt đứt quan hệ cha con rồi thì còn chuyện gì để mà nói nữa?”

“Vẫn còn.” Ngoài mặt Đường Chiếu Nguyệt thể hiện thái độ cung kính, nhưng thực ra lại rất cứng rắn, “Xe đang chờ cậu ở dưới, chúng ta xuống thôi.”

Đại khái tôi cũng biết lí do vì sao Tang Chính Bạch lại tìm mình, ngoài trừ anh con ruột Kỷ Thần Phong thì còn chuyện gì đáng để ông ta bận tâm nữa.

Hôm nay từ chối thì sau này Tang Chính Bạch vẫn còn nhiều thủ đoạn để bắt trói tôi đi ăn, thế chẳng thà đàng hoàng đi theo ngay từ đầu để xem ông ông ta muốn nói gì còn hơn.

Nghĩ xong, tôi bảo Đường Chiếu Nguyệt chờ ngoài cửa rồi vào nhà làm vệ sinh cá nhận và thay quần áo. Tôi thử gọi điện cho Kỷ Thần Phong nhưng không được, chẳng biết là do đi đường không nghe thấy hay vì nguyên nhân nào khác, cuối cùng tôi đành gửi tin nhắn cho anh ấy, nói rằng mình sẽ về sớm để anh ấy không phải lo lắng.

Có lẽ Tang Chính Bạch chỉ rảnh rỗi vào buổi sáng, địa điểm được chọn để thưởng trà sáng cùng tôi là ở một quán trà kiểu Quảng Đông gần tòa nhà Chánh Nghị.

Đường Chiếu Nguyệt dẫn tôi qua một bể thủy sinh khổng lồ rồi đi một mạch vào sâu trong quán, cuối cùng bước vào gian phòng chỉ có một mình Tang Chính Bạch.

Gian phòng được trang hoàng lộng lẫy, chỉ cần phóng mắt ra ngoài cửa số là có thể nhìn ngay thấy những công trình kiến trúc tiêu biểu của thành phố cách đó không xa. Quang cảnh ấy được đóng khung bởi những khung cửa sổ dạng ô vuông, trông không khác nào một bức tranh đẹp làm lay động lòng người, tô điểm cho gian phòng xa hoa này.

“Ngồi đi.” Vừa thấy tôi đứng ngoài cửa, Tang Chính Bạch liền hất mặt về phía đối diện ông ta.

Hồi còn là cha con, tôi rất ghét đi ăn cùng lão, không ngờ tới khi chẳng còn quan hệ gì nữa, tôi vẫn chẳng thoát được cảnh đi ăn với ông ta.

Tôi vừa ngồi xuống một cái là Đường Chiếu Nguyệt đã lập tức cầm ấm trà lên rót cho tôi một tách ngay, sau đó bà ta lui về vị trí mà trước giờ bản thân vẫn đứng — phía sau Tang Chính Bạch.

“Tìm tôi làm gì?” Tôi chỉ nhấp một hớp trà, không động vào đũa.

“Hôm nay tôi gọi anh đến là để thực hiện một cuộc giao dịch.” Ông ta gắp một miếng sủi cảo tôm đưa lên miệng, sau đó tạm ngừng một chút, chờ tới khi nuốt hết đồ ăn trong miệng xuống mới nói tiếp, “Chỉ cần rời khỏi Kỷ Thần Phong thì anh muốn gì cũng được.”

Chẳng ngoài dự đoán, quả nhiên là đề cập tới chuyện của Kỷ Thần Phong.

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt già nua của ông ta, nếu nói rằng mình chẳng thấy cảm giác gì thì đúng là nói dối. Chắc hẳn ai rơi vào hoàn cảnh này cũng sẽ thấy tủi hổ lắm. Thế nhưng, những xung động nhỏ bé này chẳng đủ để làm ảnh hưởng đến quyết tâm mà tôi dành cho Kỷ Thần Phong — Đừng ai tơ tưởng tới chuyện cướp anh ấy khỏi tôi, kể cả Tang Chính Bạch.

“Ông sẽ không cho rằng vì có tôi ở bên cạnh đưa lời xảo ngôn xúi giục nên anh ấy mới không quay trở về nhà họ Tang để kế thừa gia nghiệp đấy chứ?” Tôi mỉa mai.

Tang Chính Bạch hừ lạnh, như muốn nói: “Chẳng lẽ không phải à?”

“Lý tưởng của anh ấy là trở thành một bác sĩ thú y xuất sắc. Cho dù không có tôi thì anh ấy vẫn sẽ tiếp tục làm bác sĩ thú y thôi.”

Tang Chính Bạch nhập một ngụm trà rồi châm chọc nói: “Thiếu gì cách để làm cho nó thất nghiệp ở thành phố Hồng? Đến khi chẳng còn gì nữa thì tự nhiên nó sẽ phải quay về với tao thôi.”

Không thể nói mạch suy nghĩ này là quen thuộc được, phải bảo là giống y như đúc mới đúng. Cũng có phải là bố ruột đâu mà những điều tồi tệ này lại được di truyền cho tôi nhỉ?

Tôi ngả người ra sau lưng ghế, truyền thụ kinh nghiệm của người đi trước cho ông ta: “Làm đi. Không sợ chết thì cứ làm đi, để xem anh ấy có tha thứ cho ông hay không.”

8/8/2022



Cre: 加一点苹果派

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.