Tôi biết quan hệ giữa người với người sẽ không bao giờ thoát ly được khỏi học thuyết “sáu chặng phân cách”, cũng hiểu rằng thành phố Hồng vốn dĩ đã rất nhỏ, giới thượng lưu quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy kẻ này, nhưng tôi vẫn vô cùng thán phục trước sự kiên trì không tiếc sức của Lư Tuế trong việc cố gắng bám lấy “cành cao”.
(*) Học thuyết “sáu chặng phân cách” khẳng định 2 người bất kì trên Trái đất sẽ biết nhau thông qua nhiều nhất là 6 người trung gian.
Thấy Trịnh Giải Nguyên định động thủ, Thi Hạo lia mắt, ra hiệu cho vệ sĩ chặn đường Trịnh Giải Nguyên, tôi lấy lại tỉnh táo, chạy lên nắm lấy cổ tay cậu ta.
“Mày quên đây là đâu rồi à?” Thi Hạo cầm lấy chiếc áo choàng tắm bằng lụa do phục vụ đưa tới, gã mặc nó lên người rồi hạ giọng sai bảo gì đó.
Nhân viên phục vụ quay gót, bước đến mép bể bơi, chỉ chốc lát sau, mấy người đang chơi bóng chuyền dưới nước đã dừng lại rồi lũ lượt lên bờ, nước rỏ xuống rào rào. Họ thầm thì với nhau, chốc chốc lại tò mò hướng mắt về phía này rồi lục tục rời đi theo hướng khác.
“Mày cố tình đúng không? Mày giả vờ giả vịt mời tao đến dự tiệc nhưng thực chất là muốn tìm một thằng ngu nào đó đến để làm tao buồn nôn.” Trịnh Giải Nguyên tránh khỏi tay tôi, đẩy tên vệ sĩ đứng phía trước ra rồi đi thẳng đến chỗ Thi Hạo, “Phí công tao chọn quà cẩn thận cho mày, vốn dĩ mày đã chẳng thực sự muốn giúp tao!”
“Tao cố tình đấy thì sao? Ngoài tao ra mày còn lựa chọn nào khác à?” Vì Thi Hạo cao hơn Trịnh Giải Nguyên một chút nên khi gã cụp mắt nhìn xuống, khóe môi cười nhếch lên kết hợp với vết sẹo trên vùng thái dương tạo nên vẻ tà ác dị dường,
Gã nhướng mắt, nhìn về phía tôi – vốn đang đứng sau Trịnh Giải Nguyên: “Tang Niệm mà che chở được cho mày thì mày đã đéo tìm tao rồi.”
Trịnh Giải Nguyên không nói nên lời, cậu ta phẫn khích tóm chặt lấy vạt áo gã: “*** mẹ mày!”
Ánh mắt Thi Hạo hơi lạnh đi, gã bóp tay Trịnh Giải Nguyên, kéo ra từng chút một.
“*** thử.”
Trịnh Giả Nguyên vùng ra vì đau, cậu ta xoa cổ tay mình rồi siết nắm đấm lại thật chặt, trông dáng vẻ như thể sẽ lao lên đánh đối phương bất cứ lúc nào. Nào là nhẫn nhục chịu đựng, nào là ngậm bồ hòn làm ngọt, tất cả đều bị cậu ta ném ra sau đầu hết.
“Trịnh Giải Nguyên…” Tôi đang định tiến lên khuyên can thì bị hai tên vệ sĩ chặn lại.
“Mày mà dám động thủ thì nhà họ Trịnh chúng mày đừng mong ngóc đầu lên được.” Giọng điệu Thi Hạo vẫn giống như thường, tuy không mang chút cảnh cáo nào nhưng chỉ vậy cũng đủ sức răn đe Trịnh Giải Nguyên.
Trịnh Giải Nguyên mím môi, mắt long lên nhìn Thi Hạo, sau một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cậu ta đành phải thả dần nắm đấm ra.
Thi Hạo nhếch miệng với vẻ thỏa mãn, gã đảo mắt, nhìn xuống hộp quà mà Trịnh Giải Nguyên vừa ném xuống đất.
“Mày tặng tao cái gì vậy?”
Tiêu rồi.
Tôi cố ngăn vệ sĩ nhặt chiếc hộp kia lên nhưng tiếc là đã chậm.
Thi Hạo nhận lấy hộp quà từ tay vệ sĩ, gã lật ngược nó lại rồi mở giấy gói ra với vẻ thích thú.
Khi gã lấy chiếc vòng cổ đinh tán màu đen ra khỏi hộp, tôi nhắm nghiền mắt lại, không đành lòng nhìn tiếp.
“Đây là món quá mà mày đã chuẩn bị cẩn thận cho tao ư?” Thi Hạo quẳng cái hộp giấy đi, lật qua lật lại cái vòng cổ trong tay mà chiêm ngưỡng.
“Ờ đấy, mày nuôi chó còn gì? Tao đặc biệt làm riêng cho nó một cái dogtag, nạm hẳn kim cương đấy nhé.” Trịnh Giải Nguyên không phát hiện ra điều kì lạ.
Thi Hạo nhìn cậu ta, đưa cái vòng ra. Trịnh Giải Nguyên sửng sốt, cầm lấy mà chẳng hiểu mô tê gì.
“Đeo vào.” Thi Hạo cất tiếng.
Trịnh Giải Nguyên nhìn gã rồi lại nhìn cái vòng cổ cho chó trong tay, mặt mày lập tức biến sắc: “Cái ***…”
“Hửm?” Khi cậu ta không kìm nổi mà ném vòng cổ về phía Thi Hạo, mồm lại bắt đầu văng tục, thì Thi Hạo chỉ nhướn nhẹ mày và đứng yên tại chỗ.
Trịnh Giải Nguyên cứng người như bị điểm huyệt, biết bao dòng cảm xúc lóe lên dưới đáy mắt, cuối cùng chỉ còn lại “khuất nhục”.
Tôi không nhìn nổi nữa: “Thi Hạo, mày đừng có mà quá trớn.”
Thi Hạo tỏ ra bất mãn khi bị người khác phá bĩnh, gã giơ nhẹ tay lên, hai tên vệ sĩ đứng canh hai bên lập tức xúm lại, một tên giữ tay tôi để khống chế, tên còn lại nhét khăn trải bàn vào miệng tôi.
Trịnh Giải Nguyên hơi sốt ruột: “Này! Để đấy tao đeo, mày đừng động vào Tang Niệm!” Nói rồi, cậu ta tròng luôn cái vòng vào cổ mình mà chẳng hề do dự, “Đây, tao đeo rồi!”
Mặt mày Thi Hạo chẳng sáng sủa lên vì chuyện này, thậm chí trông nó còn lạnh đi vài phần.
“Tình cảm giữa hai đứa mày tốt thật đấy.”
“Bọn tao là anh em nên dĩ nhiên tình cảm phải tốt rồi.” Trịnh Giải Nguyên nói, “Chuyện này chủ yếu là do tao, nếu không phải vì tao thì khi ấy hai người đã chẳng gây thù với nhau rồi. Có gì mày cứ tính sổ với tao, thả Tang Niệm ra, say này đừng gây sự với cậu ấy nữa.”
“Tính sổ hết với mày chứ gì?”
“Ừ, mày muốn sai xử tao thế nào cũng được, tao tuyệt đối sẽ không chống cự.”
Cái thằng ngốc Trịnh Giải Nguyên này, ai khiến cậu ta tự biên tự diễn thế hả?
“A a!” Tôi vùng lên giãy dụa nhưng bị vệ sĩ áp chế không thương tiếc, tay đau như bị bẻ gãy, lưng cũng rịn ra một lớp mồ hôi.
“Mặt tao thành ra như này, mắt còn suýt bị chột, tí nữa thì bỏ mạng, mày bảo tao không truy cứu nữa là không truy cứu nữa sao?” Thi Hạo nhìn tôi một lúc rồi nói: “Cho dù không thể ăn miếng trả miếng, đòn lại trả đòn, nhưng nếu để người khác thấy nó ngông nghênh đi ra ngoài thế này, chẳng phải tao sẽ mất mặt lắm ư?”
Gã quay sang hỏi Lư Tuế, kẻ từ nãy đến giờ vẫn đang cúi đầu rụt cổ ở phía sau, cố sức giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình: “Mày nói xem tao phải làm gì đây?”
Lư Tuế tự dưng bị chỉ đích danh thì sợ hết hồn, cậu ta cười khan, đáp: “Chuyện này… Em, em không biết ạ, dĩ nhiên anh là người nắm quyền quyết định rồi.”
Thi Hạo sầm mặt: “Nói.”
“Cởi sạch đồ ra rồi nhảy xuống bể bơi!” Lư Tuế nhắm mắt, buột miệng nói.
Tôi giương mắt trừng Lư Tuế, trong lòng bỗng xuất hiện một cảm giác – rằng số mệnh sao quá đỗi hoang đường. Có lẽ đây chính là ác giả ác báo, gieo nhân nào thì gặt quả ấy.
Trước đây cậu ta đắc tội với tôi, vì muốn được tôi tha thứ mà bị tôi bắt cởi hết đồ, ép nhảy xuống bể bơi vào giữa trời mùa đông. Còn giờ tôi đắc tội với Thi Hạo, muốn giảng hòa với gã cũng lại bị Lư Tuế ép lột sạch rồi nhảy xuống hồ bơi. Nhân quả tuần hoàn, vô cùng hợp lí.
Thi Hạo phẩy tay, tên vệ sĩ đang khống chế tôi buông lỏng tay ra.
Tôi ném chiếc khăn trải bàn trong miệng xuống đất, khạc một ngụm nước bọt rồi nói: “Cởi đồ nhảy xuống là xong chứ gì?”
Tôi cởi lần lượt từng chiếc cúc áo, tiến về phía bể bơi.
Bây giờ đang là mùa hè, thể nào nhiệt độ nước cũng rơi vào khoảng trên hai mươi độ C, với lại tôi cũng chẳng phải người của công chúng, Thi Hạo mà có chụp ảnh tôi bơi khỏa thân thì thái độ dè bỉu người đời dành cho tôi cũng có hạn.
Tôi vừa cởi xong áo một cái, đang tính cởi thêm quần thì tự dưng Thi Hạo kêu dừng lại.
“Không phải cởi quần.” Gã bước tới chỗ bếp nướng thịt, tháo chiếc nhẫn đang đeo trên tay xuống ném vào trong chậu than, chờ được một lúc lâu, gã lấy kẹp gắp than gắp nó ra rồi đi tới cạnh Lư Tuế.
Đuôi chân mày tôi giần giật, tâm trạng hơi bất ổn.
“Mày muốn gì?” Hiển nhiên Trịnh Giải Nguyên cũng có cảm giác giống tôi, cậu ta vừa định di chuyển thì bị một trong hai tên vệ sĩ từng kìm kẹp tôi trước đó giữ lại như một quả bầu nậm.
“Mày để lại cho tao một vết sẹo, vậy thì tao cũng sẽ để lại một vết sẹo cho mày. Thế là huề nhau.” Thi Hạo đưa cái kẹp gắp than cho Lư Tuế rồi ra hiệu cho cậu ta bước lên, “Dù sao mày cũng có nhiều sẹo bỏng trên người như thế, chắc đã quen với việc bị bỏng rồi nhỉ.”
Tay Lư Tuế run lật bật, vẻ khó xử lộ rõ trên mặt.
“Cậu Thi, em, em không làm được đâu, cậu… Cậu đừng bắt em làm chuyện này…”
Đây rồi, thế này mới đúng này, ban nãy tôi suy nghĩ ngây thơ quá. Làm sao mà Thi Hạo có thể bỏ qua cho tôi một cách dễ dàng như thế được? Tôi từng để lại một vết sẹo khó xóa trên gương mặt gã dưới sự chứng kiến của nhiều người, nhất định gã cũng sẽ dùng cách này để cho tôi biết thế nào là gậy ông đập lưng ông.
“Lư Tuế, mày dám sao! Mày mà dám làm bỏng cậu ấy thì tao sẽ giết chết mày!” Phần thân trên của Trịnh Giải Nguyên bị khống chế, phần thân dưới ra sức quẫy đạp để vươn tới chỗ Lư Tuế, hai chân vung lên không trung nhưng chỉ tổ vô ích.
“Nhanh lên.” Thi Hạo thúc giục.
Trong số những người đang có mặt, Lư Tuế biết rõ ai là người mình không thể đắc tội nhất.
“Cậu Tang, cậu đừng trách tôi.”
Cậu ta run rẩy tiến về phía tôi.
Tôi giật lùi ra sau một bước theo bản năng.
Dù mục đích của tôi khi đến đây là để giải quyết ân oán với Thi Hạo, nhưng nếu bảo tôi cứ thế buông tay chịu trói, không chống cự lại thì tôi không sao làm được.
Tang Niệm tôi có ngã xuống bùn, không gượng dậy nổi thì cũng không đến lượt thằng hề Lư Tuế này sỉ nhục.
“Mày không muốn thì để thằng bác sĩ thú y chịu thay nhé?”
Rốt cục, Thi Hạo cũng đã tìm ra được điểm yếu của tôi, chỉ một câu nói đơn giản đã khiến tôi đứng chết trân tại chỗ, không thể lùi ra sau.
Để Kỷ Thần Phong chịu thay tôi ư?
“Nể mặt Trịnh Giải Nguyên tao sẽ cho mày thêm một cơ hội để lựa chọn. Mày hay bạn trai mày, tự mày chọn đi.”
Phần đầu kẹp gắp than trút dần đi sắc nung đỏ, tiếng hít thở dậy lên, tiếng la hét thất thanh của Trịnh Giải Nguyên càng lúc càng xa dần.
Mặc dù những ký ức tuổi thơ đã phai mờ loang lổ, nhưng dường như nỗi sợ đã ăn sâu vào tận trái tim, chỉ tưởng tượng ra cảnh da thịt bị phỏng rộp vì sức nóng thôi, cơ thể tôi đã không kìm được mà run rẩy.
Đừng mà. Tiếng trẻ con la hét nức nở vang dội bên tai. Tôi không muốn…
“Tao…”
Chiếc kẹp gắp than đã tiến sát đến trước người, tôi có thể lờ mờ cảm nhận được sức nóng hừng hực trên bề mặt. Mọi tế bào, mọi lỗ chân lông đều đang từ khước.
“Tao bảo… Không được động vào vào anh ấy.”
Tôi nghiến răng, đưa tay nắm chặt lấy phần trên của chiếc kẹp rồi ấn sát phần mặt nhẫn tròn nóng rực lên vai mình giữa tiếng thét chói tai của Lư Tuế.
Tức khắc, cảm giác đau đớn dữ dội xộc thẳng lên óc, tôi có thể ngửi thấy mùi thịt cháy phất phảng quanh chóp mũi.
Thực sự rất đau. Thế nhưng, so với nỗi đau về thể xác, tôi càng không chịu nổi việc vết sẹo xấu xí như này xuất hiện trên cơ thể Kỷ Thần Phong hơn. Để Kỷ Thần Phong hứng chịu thay tôi ư? Làm sao có khả năng cơ chứ.
Kẹp gắp than và nhẫn lần lượt rơi xuống đất, kêu đánh keng một tiếng. Vì dùng lực quá mạnh nên ngoài vết sắt nung tròn hình ngôi sao sáu cánh trên vai, nó còn để lại hai vệt phỏng dài màu đỏ tươi.
(*) Sao sáu cánh (sao David):
“Không phải, không phải do tôi làm bỏng đâu.” Lư Tuế hoảng loạn xua tay.
“Được chưa?” Mồ hôi lạnh túa ra trên thái dương, tôi hỏi Thi Hạo đang đứng xem kịch hay cách đây không xa.
Gã liếc về phía bể bơi: “Không nhảy à?”
Thằng chó này… Nếu không vì Kỷ Thần Phong, nếu không nhờ Kỷ Thần Phong thì có lẽ hôm nay gã đã được nếm trải mùi vị bị kẹp gắp than thọc vào cổ họng rồi.
Tôi quay người lại, hít một hơi thật sâu rồi lao ùm xuống bể. Nước hồ bơi mát lạnh làm dịu đi cơn đau rát của vết thương một cách nhanh chóng, nhưng tới khi tôi chồi lên khỏi mặt nước, cơn đau bỗng ập tới theo cấp số nhân, thậm chí tôi phải thử đến hai lần mới vào được đến bờ.
“Được chưa?” Tôi quỳ trên mặt đất mà ho sặc sụa, sau đó ngẩng đầu lên xác nhận lại một lần nữa với Thi Hạo.
Rốt cuộc gã cũng có vẻ hài lòng khi thấy tôi chật vật ra nông nỗi này, gã chỉ tay về phía thang máy và nói: “Chuyện giữa chúng ta được xí xóa, giờ mày biến được rồi.”
Tôi loạng choạng đứng dậy, sau đó nhặt chiếc áo sơ mi bị vứt dưới đất lên giũ, vì động phải vết thương nên đau xé gan xé ruột.
Ngay tới việc hít thở tôi cũng phải cẩn trọng hơn, tôi mặc quần áo lên người, vải vóc ướt nhèo dính bết vào cơ thể, tôi cài lại khuy áo rồi lia mắt nhìn về phía Trịnh Giải Nguyên đang tức tới độ phát dồ phát dại, hỏi: “Còn Trịnh Giải Nguyên?”
Một khắc trước trong mắt Trịnh Giải Nguyên còn chứa ý cười, thế nhưng chỉ vài tích tắc sau, nụ cười ấy đã chuyển dần thành hiểm độc: “Chúng mày là anh em sinh đôi dính liền à? Nó đi hay không mắc mớ đéo gì đến mày?”
“Bọn tao đã đến cùng nhau thì đương nhiên cũng phải về cùng nhau.”
Thi Hạo nhìn tôi một lúc với vẻ mặt lạnh tanh lạnh ngắt, gã vẫy tay để hai tên vệ sĩ thả Trịnh Giải Nguyên ra.
Không chỉ tôi, mà ngay cả bản thân Trịnh Giải Nguyên cũng ngỡ ngàng.
Thi Hạo tốt bụng đến thế sao?
Thi Hạo nói với Trịnh Giải Nguyên: “Mày mà đi thì đừng bao giờ tìm tao nữa.”
Không, gã không hề tốt bụng.
Trịnh Giải Nguyên vừa tiến lên được một bước đã ngoan ngoãn rụt chân về.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cậu ta quay lại bên Thi Hạo, ủ rũ nói với tôi: “Tang Niệm, ông về trước đi.”
Cậu ta là người trưởng thành, có quyền tự do lựa chọn. Cậu ta đã không muốn đi thì tôi cũng không thể trói gô cậu ta bắt mang đi được.
“Ông nghĩ kĩ chưa?” Tôi hỏi.
Trịnh Giải Nguyên mím môi, gật đầu thật mạnh.
Tôi không khuyên nữa, sau chỉnh trang lại quần áo và vuốt lại mái tóc ướt bết vào trán xong, tôi ưỡn thẳng lưng, sải bước về phía thang máy như thể không có chuyện gì xảy ra.
Ngón tay run nhẹ, ấn xuống nút đóng cửa.
“Khoan đã!” Ngay khi cửa thang máy sắp đóng thì Lư Tuế đột ngột chen vào.
Tôi đứng dựa vào vách cabin, kệ xác cậu ta.
“Cậu Tang, chuyện ban nãy thực sự không thể trách tôi được…” Cậu ta lảm nhảm giải thích cho tôi nghe về sự bất đắc dĩ hồi nãy, mãi tới khi cửa thang máy mở ra vẫn chưa dấu hiệu dừng lại.
Tôi im lặng bước ra ngoài, cậu ta vẫn bám sát rạt theo tôi, dáng vẻ ngoan cố như thể nếu không được tôi lượng thứ thì sẽ quấn chặt lấy tôi đến chết.
Khi len qua đám người đang nhảy nhót, tôi vô tình bị mấy cánh tay đang vung vẩy đập vào vai, tức thì, tôi đau tới nỗi tối sầm mắt lại, cơ thể không khống chế được được mà lảo đảo.
“Cậu Tang!” Lư Tuế đỡ lấy tôi, cho tôi dựa vào người cậu ta, “Cậu sao rồi! Có cần tôi đưa cậu đi bệnh viện không? Dưới bể bơi có bao nhiêu là vi khuẩn, nhỡ bị nhiễm trùng thì phiền to.”
Cơn đau lắng xuống, trong lúc vô tình đảo mắt qua phía rìa sàn nhảy, tôi hoảng hốt phát hiện ra bóng dáng của Kỷ Thần Phong. Tưởng mình gặp ảo giác, tôi lắc đầu nhìn lại, nhưng bóng hình kia chẳng những không biến mất mà còn hiện ra rõ ràng hơn.
Kỷ Thần Phong lia mắt nhìn quanh sàn nhảy, đến khi trông thấy tôi, anh mới lộ ra vẻ thở phào nhẹ nhõm, anh toan bước tới, nhưng rồi lại đột ngột lặng người đi.
“Thôi khỏi… Đừng quan tâm đến tao.” Tôi đẩy Lư Tuế ra, xuống giọng gay gắt, “Mày thử tới đây xem.”
Tôi chen qua đám đông, tiến một mạch về phía Kỷ Thần Phong, đến khi đứng trước mặt anh rồi, rõ ràng bản thân thấy rất mừng rỡ khi thấy anh không bị làm sao, nhưng đến khi mở miệng, niềm vui ấy lại biến thành lời trách móc.
“Em đã dặn anh là phải ngồi đợi trong xe rồi cơ mà? Anh vào bằng cách nào?”
Anh nhìn qua vai tôi, đáp lại một cách nhạt nhẽo: “Trèo tường.”
Trèo tường ư? Anh tưởng đây là đâu? Thành Ruồi chắc? Toàn bộ dàn vệ sĩ của Thi Hạo đều được huấn luyện chuyên nghiệp và có trang bị dùi cui điện, lỡ như bị phát hiện ra là đột nhập vào đây một mình thì bản thân chết thế nào có khi anh ấy cũng không biết đâu.
Sao tôi lại thấy anh ấy ngoan được cơ chứ? Anh ấy làm người ta lo chết lên được.
Tôi nắm tay anh, kéo ra ngoài, giọng điệu tệ đi: “Em dặn anh là phải khóa chặt cửa xe và không được chạy nhảy lung tung rồi mà? Anh vào đây làm gì?”
Kỷ Thần Phong giữ im lặng, để mặc cho tôi lôi đi, mãi tới khi rời khỏi biệt thự của Thi Hạo và ra tới cổng rồi, anh mới bứt tay thoát khỏi sự trói buộc của tôi.
Tôi nắm hụt nên mới quay đầu lại nhìn, chỉ thấy anh lấy điện thoại ra, không biết gọi cho ai.
“Không sao rồi.” Anh nói gọn lỏn rồi cúp máy, thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào mình thì giải thích, “Trước khi vào, tôi nhờ Giản Hành gọi điện cho mình cách mười phút một lần, nếu tôi không bắt máy thì báo ngay cảnh sát.”
Tôi vốn đang khó chịu trong người, giờ nghe đến cái tên Giản Hành kia thì lại càng khó chịu hơn.
“Thế nên anh nghĩ mình thông minh lắm chứ gì? Đáng ra anh không nên vào đó.”
“Tại sao?” Kỷ Thần Phong chẳng hề thấy hối lỗi, đôi con ngươi đen thẳm nhìn tôi một cách chăm chú, anh ấy vẫn dám hỏi tại sao ư.
“Chẳng tại sao cả!”
Cứ thế này thì không được, tôi đã quá kích động, lẽ ra tôi không nên cãi nhau với anh ấy. Anh ấy chỉ đang lo lắng cho chúng tôi thôi, anh ấy không sai.
Tôi nín lặng, quay người đi về phía chiếc xe mui trần của đen của Trịnh Giải Nguyên, cố gắng trấn tĩnh lại.
“Chuyện ban nãy cũng không có lí do ư?”
Tôi chững bước, ngỡ ngàng ngoái đầu nhìn Kỷ Thần Phong. Anh ấy vẫn đứng yên tại chỗ, không đi theo.
Tôi muộn màng nhớ ra rằng hình như bản thân vẫn chưa giải thích về chuyện của Lư Tuế. Ban nãy gặp Kỷ Thần Phong, đúng là tư thế của tôi và Lư Tuế có hơi mập mờ thật.
Đây là lần thứ mấy tôi bị anh bắt gặp là có cử chỉ thân mật với Lư Tuế rồi? Chết tiệt, tôi nghĩ bản thân có nhảy xuống sông Hoàng Hà thì cũng không giải sạch được oan.
Tôi há miệng nhưng không biết phải giải thích thế nào. Mở lời sao đây? Em yếu ớt dựa vào vòng tay người khác như vậy là do bị Thi Hạo in dấu sắt nung trên người như một con súc vật ư?
Có đánh chết tôi cũng không thể nói ra những lời đánh mất tôn nghiêm này.
“Em và Lư Tuế chẳng có gì với nhau cả, anh tin thì tin, mà không tin thì thôi.” Vì không muốn tiết lộ cho anh biết chuyện đã xảy ra với mình nên tôi chỉ đưa ra một lời giải thích nghe như lời ngụy biện.
Tôi vừa dứt lời một cái thì vẻ mặt của Kỷ Thần Phong cũng đanh lại, lạnh lùng như kết sương giá.
Rõ ràng là anh ấy không tin tôi.
24/7/2022