Nhất Niệm Chi Tư

Chương 36: Chương 36: “Nhưng tôi vẫn hy vọng rằng em sẽ không làm vậy.”




Suốt hơn hai mươi năm qua, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ tổ chức sinh nhật cho mình, không ngờ đến lúc trở chứng muốn làm thì lại phải lên đồn cảnh sát.

Trong quá trình thẩm vấn, thằng nhóc cho biết mình tên Trình Đào, năm nay mười ba tuổi, có một cô em gái kém hai tuổi và một người bố nằm liệt trên giường, đúng như nó đã kể. Hai năm trước, người mẹ đã bỏ lại ba cha con để rời khỏi chốn vô vọng này, về sau cũng bặt vô âm tín. Thằng nhóc còn nhỏ, do không tìm được công việc tử tế nào nên hàng ngày phải kiếm sống bằng nghề nhặt ve chai, lục thùng rác, thi thoảng…lại giở mấy trò ăn cắp vặt.

“Cháu không dám nữa đâu, các chú đừng bắt cháu, cháu không thể vào tù được…” Thằng nhóc ngồi trên ghế trong phòng thẩm vấn, hai tay bị cùm bằng còng bạc, nó liên tục đưa tay lên quẹt nước mắt, “Cháu mà vào tù… Thì em cháu với bố cháu sẽ chết mất… Cháu van các chú, các chú thả cháu ra đi… Cháu chỉ định trộm một ít tiền lẻ… Để, để mua cặp tóc cho em gái cháu thôi…”

Viên cảnh sát trẻ nhìn cậu bé rồi khẽ thở dài, sau đó đóng cửa phòng thẩm vấn lại.

“Vì thằng bé chưa đủ mười bốn tuổi nên chúng tôi không thể bắt giữ nó được, chỉ có cách khuyên răn, dọa cảnh cáo và giam giữ trong vòng 24 tiếng thôi.” Viên cảnh sát dẫn chúng tôi ra ngoài, thấp giọng giải thích, “Đám trẻ ở đây có nhiều đứa như thế này lắm. Chúng tôi sẽ liên hệ với các tổ chức có liên quan để giúp đỡ gia đình họ, nhưng gia đình họ có bằng lòng tiếp nhận sự giúp đỡ này hay không, có chịu sửa chữa lỗi lầm hay không thì không do chúng tôi quyết định. Tôi hy vọng sau này mình sẽ không phải gặp cậu bé tại đây thêm một lần nào nữa.”

Viên cảnh sát tiễn chúng ta ra đến tận cổng, trước khi chia tay còn vỗ vai Kỷ Thần Phong và nói “cảm ơn” với hắn.

Mãi cho đến khi ngồi lên chiếc xe thể thao bị phá cửa sổ tới lần thứ hai, tôi vẫn ngờ ngợ, không hiểu vì sao chuyện này lại đáng để cảm ơn, viên cảnh sát trẻ kia cảm ơn cho ai? Cho chính bản thân cậu ta, hay là cho đứa bé đó?

Gió thốc qua ô cửa kính vỡ vụn, dù đã bật hệ thống sưởi nhưng vẫn không giúp ích được gì, tôi chỉ đành giảm tốc độ lái xe xuống hết mức có thể để bớt đi cơn lạnh.

“Tôi cứ tưởng thằng bé đó nói dối, không ngờ nó có em gái với bố thật.” Tôi nhớ tới hai đứa trẻ lần trước từng phá cửa sổ xe mình, đoán một đứa là Trình Đào, đứa còn lại chắc là em gái nó.

Tôi nhìn chòng chọc vào bãi chiến trường, cửa kính ô tô đã bị đập bể tan. Cái ngữ nhãi ranh ấy sẽ biết sợ mà ăn năn hối cãi chỉ vì bị giam lại một đêm sao?

“Hồi trước tôi… từng gặp thằng bé với em gái nó ở trên đường, tôi định cho hai đứa ít tiền để mua đồ ăn, nhưng chúng nó không lấy.” Vì ghế phụ dính vụn thủy tinh nên tôi kêu Kỷ Thần Phong ra hàng sau ngồi, đằng nào dưới đấy gió cũng không tạt được đến hắn.

“Sao lại thế?”

“Có lẽ là do sợ bị người khác coi thường.”

Tôi cười khẩy: “Thế đập kính ô tô để trộm tiền có được người ta xem trọng không?”

“Không. Thế nên mới nhất định phải trừng trị. Nếu không cho nó biết sợ là gì thì càng ngày nó sẽ càng quá quắt, cuối cùng mất kiểm soát, biến thành khối u ác tính của thành phố này.”

Lòng tôi khẽ lay động, tôi ngước mắt nhìn lên gương chiếu hậu. Khi nói những lời này, Kỷ Thần Phong đang ngoảnh mặt trông ra ngoài cửa sổ, mặt mày hắn lãnh đạm, không thương tiếc, mà cũng không trịch thượng cho mình là chính nghĩa. Hắn chỉ đang cố gắng hết sức để làm những điều hắn có thể làm, hoàn thành những việc hắn có thể thực hiện được. Không phải bởi muốn nhận được lời cảm ơn đến từ ai đó, càng không phải bởi muốn cứu vớt ai.

Nó chẳng liên quan đến bất cứ cá nhân nào cả, đó chỉ là… nguyên tắc của riêng hắn.

Vừa dửng dưng lại vừa dịu dàng, vừa hồn nhiên lại vừa hoang dã, nhiều khi nhân từ, nhưng lắm lúc cũng lại vô cảm. Có khi kiếp trước tên này là một ngọn núi tuyết cũng không chừng.

Cơn bão tuyết sẽ trỗi dậy một cách tàn bạo khi hắn tức giận, nhưng rồi sẽ tan đi khi tâm trạng hắn đã nguôi ngoai. Hắn đóng băng nhân loại không tôn kính mình cho đến chết, nhưng lại dốc lòng chăm lo cho những loài động vật nhỏ bé ngụ trên ngọn núi kia. Thỉnh thoảng gặp được một nhà leo núi vừa ý, hắn sẽ mời người đó leo cùng mình ngay, bất chấp đối phương có tình nguyện hay không.

“Nếu không bị mẹ vứt bỏ, có lẽ chúng đã không phải chịu đựng cuộc sống khốn khổ như vậy rồi. Bác sĩ Kỷ, đã bao giờ cậu thấy oán hận cha mẹ ruột của mình chưa? Nếu họ không bỏ rơi cậu, cậu sẽ có một cơ thể hoàn toàn lành lặn, cũng không phải bươn chải vất vả thế này.” Tôi cẩn thận dẫn dắt, lèo lái trọng tâm câu chuyện sang Kỷ Thần Phong, bóng gió thăm dò cái nhìn của hắn về thân thế mình.

“Với những người sống bên ngoài, có lẽ ‘vứt bỏ’ là một tội rất nghiêm trọng, nhưng ở thành Ruồi, nó lại xảy ra quá phổ biến, thật khó để giữ chân một người muốn dứt áo ra đi. Oán hận không thể thay đổi cuộc đời tôi, cũng không thể chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi. Hơn nữa…” Hắn chỉ nói đến đây rồi dừng hẳn, ngôn từ biến mất nơi cửa miệng.

Xe chầm chậm dừng bánh, vì đồn cảnh sát chỉ nằm cách nhà Kỷ Thần Phong hai cây số nên chẳng mấy chốc chúng tôi đã về đến nơi. Những mảnh kính loang loáng nằm vương vãi trên mặt đường phía trước báo hiệu cho hành vi phạm tội mới xảy ra ở đây không lâu.

Trời lại lất phất mưa, tôi đi thẳng ra cốp sau để lấy ô, tính đưa Kỷ Thần Phong về nhà.

“Hơn nữa gì cơ?” Một tay tôi cầm ô, tay còn lại đưa vào trong xe.

Một bàn tay lớn hơn nắm lấy tay tôi, phần xương mu hơi nhô lên vì dùng lực trông đặc biệt gợi cảm.

Mượn sức tôi, Kỷ Thần Phong bước ra khỏi cửa xe, rồi đứng dưới cùng một tán ô với tôi.

“Hơn nữa, nếu tôi không phải là mình, sẽ chẳng có cách nào để tôi gặp được em cả.” Vẻ mặt hắn quá đỗi bình thản, trong lúc nhất thời, thậm chí tôi còn không phân biệt được là hắn đang tán tỉnh mình, hay trong lòng hắn thực sự nghĩ vậy.

Nhưng, hắn nói lời hoa mỹ thế này chỉ để nịnh nọt tôi thôi đúng không? Sao lại có người tình nguyện hi sinh sức khỏe, tiền tài của cải chỉ để gặp được một người khác chứ? Đâu phải đang đóng phim.

Tôi siết chặt cán ô, chăm chú nhìn vào đôi con ngươi của Kỷ Thần Phong, hỏi: “Cho dù tôi làm cậu bị tổn thương, cậu cũng sẽ không hối hận vì đã gặp tôi ư?”

“Không hối hận.” Nghe đến đây, không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, Kỷ Thần Phong đã bổ sung thêm, “Nhưng tôi vẫn hy vọng rằng em sẽ không làm vậy.”

Rõ ràng hắn vẫn nói bằng ngữ điệu bình thường, không có gì lạ cả, nhưng sống lưng tôi lại như đang bị một đầu mũi dao sắc bén gại vào, khiến cho mình mẩy nổi da gà, ngay cả lông tơ cũng cảm nhận được cảm giác ngột ngạo chưa từng có.

Chết tiệt, đề cập đến vấn đề xúi quẩy này làm cái gì không biết? Với cả, sao lại nghĩ chuyện này quan trọng hơn so với tổn thương mà tôi phải chịu đựng chứ?

Ít nhất trong ba năm tới, khi Nghiêm Thiện Hoa còn sống, tôi sẽ phải dỗ dành hắn cho thật cẩn thận, bị đưa lên giường thôi không nói, đã thế còn phải nhè ra cho hắn cả đống tiền. Sau này còn phải vắt óc suy nghĩ lí do bất khả kháng để chia tay. Cho dù tôi đùa giỡn với tình cảm của hắn thật, nhưng nếu suốt đời này không nói cho hắn biết chân tướng câu chuyện thì cũng đâu gây ra nỗi đau gì?

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Vào tháng lạnh nhất ở thành phố Hồng, tôi “nhảy dù” xuống bộ phận xúc tiến đầu tư của trung tâm thương mại nhà mình, tôi bắt đầu đi làm đúng giờ, vật lộn với công việc bận rộn và vô cùng nhàm chán.

Bận rộn là vì thời điểm cuối năm đang đến gần, các thương hiệu liên tục gửi thư mời dự tiệc tới để cảm ơn cho những dịch vụ mà chúng tôi đã cung cấp trong suốt một năm qua. Do không thể từ chối nên tôi buộc phải đi dự tiệc mỗi ngày.

Nhàm chán là vì bộ phận xúc tiến đầu tư đã tự hình thành mô hình làm việc cố định của riêng mình. Các vấn đề nhỏ nhặt sẽ do Giám đốc hoặc Phó tổng giám đốc giải quyết, hiếm lắm họ mới cần đến sự nhúng tay của người giữ chức Giám đốc điều hành là tôi đây. Mọi người đều nhất trí cho rằng tôi “nhảy dù” xuống đây cốt chỉ để lấy chút tiếng thơm, để dát vàng lên mặt, sau đó tôi sẽ mau chóng rời đi để trải nghiệm cuộc sống ở các bộ phận khác. Ngoài mặt, họ tỏ thái độ vừa cung kính, vừa sợ hãi đối với tôi, nhưng sau lưng thì ngấm nhầm đàm tiếu lung tung lên cả.

“Cậu này, hôm nay người ta lại bàn tán về cậu ở pantry văn phòng đấy, họ bảo cậu số ngậm thìa vàng, nhờ bố nên mới ngồi được lên vị trí này.” Đường Tất An đặt cà phê trên khay xuống bàn, thì thầm tình báo cho tôi.

Sau khi tôi gia nhập vào bộ phận xúc tiến đầu tư với tư cách là Tổng giám đốc, Đường Tất An cũng đi theo và trở thành trợ lý của tôi. Nhưng ở bên ngoài, mọi người chỉ biết mỗi tôi là con trai của Tang Chính Bạch, chứ không một ai hay biết về chuyện nó là con trai của Đường Chiếu Nguyệt, họ còn tưởng nó là sinh viên đại học mới được tuyển vào làm, lúc nói chuyện cũng không kiêng kị mấy.

Nhờ thằng cu li này, chẳng mấy chốc, tôi đã dò ra được tất cả những mối quan hệ tồn tại giữa các cá nhân trong bộ phận này.

“Thì cũng có sai đâu.” Tôi lật sang trang văn kiện tiếp theo, lặp lại động tác ký tên, sau đó hất cằm, chỉ vào xấp tài liệu ở góc bàn và ra lệnh: “Đi phân phát đống đó đi.”

Đường Tất An bê xấp tài liệu lên, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì ngoái lại nhắc tôi: “Cậu Tang, cậu đừng quên tối nay đến nhà cô Cố ăn cơm đấy.”

Ngòi bút dừng trên mặt giấy, thấm dần thành một chấm mực nhỏ. Tôi chắt lưỡi, nhấc bút lên, ký lại tên mình vào một chỗ trống khác.

“Biết rồi.”

Có lẽ vì muốn thể hiện rằng bản thân rất xem trọng tôi, hoặc cũng có thể là vì muốn lấy lòng tin từ cha mẹ, ngay khi tôi vừa đỗ xe vào gara của nhà Cố Dĩnh, cô ấy đã bước nhanh ra cửa để đón tôi, khoác tay tôi một cách thân mật rồi ân cần hỏi thăm.

“Anh thuộc hết thông tin cá nhân tôi gửi cho rồi chứ?” Cô cười hỏi.

Sinh nhật, trường đại học đã tốt nghiệp, bạn thân, bạn xã giao là những thông tin cơ bản cần phải nắm lòng, để tránh giấu đầu lòi đuôi, chưa cần cô ấy nhắc, tôi cũng biết tự giác học thuộc. Cuối tuần nào cô ấy cũng bảo với bố mẹ là đi hẹn hò cùng tôi, nhưng thực chất mấy hôm ấy đều ở cùng bạn trai. Hai chúng tôi cũng đã hoàn thành việc trao đổi thông tin cá nhân với nhau, thậm chí còn mô phỏng, dự đoán trước cả đường đi nước bước.

“Tất nhiên.” Tuy phiền phức, nhưng nghĩ đến lợi ích có thể nhận được từ cô ấy, tôi chẳng thể làm gì hơn ngoài việc chịu đựng.

Chóp mũi giật giật, hồi nãy ở ngoài chưa ngửi thấy gì, nhưng vừa đặt chân bước vào bên trong căn nhà ấm áp, tôi đã ngửi thấy mùi thơm thoảng thoảng của bỏng ngô.

“Nhà cô nổ bỏng à?”

“Bỏng gì?” Cố Dĩnh nhíu mày, tỏ vẻ nghi hoặc.

“Bắp rang bơ.”

“À,” Cô ấy chợt phản ứng lại, kéo cổ áo lên ngửi thử rồi cười đáp, “Mùi nước hoa của tôi đây. Bạn trai tôi thích mùi này lắm, ảnh khen nó ngọt, ngửi lên một cái là muốn ăn.”

Gu khó hiểu.

Nếu là tôi, tôi sẽ chọn mùi xà phòng rẻ tiền thay vì mùi của bỏng ngô. Ít nhất, tôi cũng sẽ không có cảm giác như khí quản của mình bị dính bết cả lại vì đường saccharin công nghiệp mỗi khi hít thở.

Ứng phó với cha mẹ Cố Dĩnh xong, đến khi tôi trở lại khách sạn thì đã hơn chín giờ, Kỷ Thần Phong đã về từ lâu. Hắn để lại một mẩu giấy note trên bàn, ghi mình đã cho Tiểu Thảo ăn, trong tủ lạnh có bánh mì cho bữa sáng ngày mai.

Mấy ngày nay tôi bận quá, cứ đi sớm về muộn, cảm giác như đã lâu lắm rồi không được gặp hắn.

Miết nét chữ hằn trên tờ giấy note, tôi nhắn tin cho Kỷ Thần Phong, hỏi hắn xem liệu có thể đến gọi tôi dậy vào ngày mai không.

Tuy mai là thứ bảy, theo lý thì hắn sẽ được nghỉ ngơi, nhưng cũng đi làm được mà, chẳng phải ông chủ mới là người nắm quyền quyết định hay sao?

Sáng hôm sau, trước cả khi Kỷ Thần Phong đến, tôi đã tỉnh dậy rồi, nhưng tôi vẫn cố tình nằm lì trên giường để chờ hắn vào gọi dậy.

Kết quả là tôi đợi mãi mà hắn vẫn rề rà không chịu bước vào, chẳng biết đang hí hoáy cái gì ở bên ngoài.

Gì đây? Lúc không khiến thì cứ nằng nặc đòi dựng người ta dậy, đến lúc người ta cần mình thì mình lại không thèm đếm xỉa. Không chờ nổi nữa, tôi khoác tạm áo choàng tắm lên người rồi rón rén ra mở cửa phòng ngủ.

Phòng khách im ắng không có lấy một tiếng động, ấm áp và sạch sẽ. Qua khe cửa chật hẹp, tôi nhanh chóng tìm ra vị trí của Kỷ Thần Phong, nhưng khi bắt gặp việc hắn đang làm, hai mắt tôi không khỏi trợn lớn.

Giữa quầng nắng ban mai rực rỡ, Kỷ Thần Phong đứng bên cạnh ghế sô pha, đối diện với tôi, hắn cầm áo khoác của tôi trên tay, vùi hoàn toàn nửa phần mặt dưới của mình vào lớp vải mềm mà hít thật sâu. Trông như một… chú cún con đang cố trấn tĩnh lại bằng mùi hương của chủ.

“Ding ding ding!” Tiếng chuông hối thúc phá vỡ khoảng thời gian riêng tư của chú cún con, khiến nó quay ngoắt đầu nhìn về phía cửa như đang sợ hãi, tôi cũng vội vàng khép cửa phòng ngủ lại theo bản năng. Đến khi lỉnh lên giường và nằm xuống, tôi mới lấy lại tinh thần… Ơ hay, sao tôi lại phải trốn chứ?

“… Ô? Cậu, cậu ở đây à? Tang Niệm đâu?”

Da đầu tôi tê rần, vừa mới đặt lưng xuống, tôi đã cuống quýt bật dậy như thể chiếc giường bị nhiễm điện, thậm chí, chưa kịp sửa sang áo choàng tắm lại cho ngay ngắn đã vội lao vút ra ngoài với phần dây eo buộc lỏng lẻo.

Chết tiệt, tại Kỷ Thần Phong hết, tại hắn mà tôi cũng bị dốt đặc đi theo, ngoài Trịnh Giải Nguyên ra, làm gì còn thằng nào dám bấm chuông kiểu đấy vào sáng sớm?

Làm sao bây giờ? Nói dối kiểu gì để chuyện của Kỷ Thần Phong được chu toàn đây? Bác sĩ thú y riêng? Liệu Trịnh Giải Nguyên có tin không?

Kệ đi, còn hơn là bị phát hiện là gay.

16/5/2022

__

Weibo Hồi Nam Tước (17/11/2021): giải thích mùi nước hoa

Tôi thấy có độc giả hỏi rằng, có đúng là có loại nước hoa mang mùi bỏng ngô không.

Bỏng ngô chỉ là cách miêu tả của “xì trây” Tang Niệm thôi, nói một cách chính xác thì đó là hương thơm ngọt ngào dành những người sành ăn.

Nước hoa Good girl gone bad EXTREME by Kilian mang mùi thơm vô cùng đặc biệt, mùi caramel.

Táo: Mùi này có giống mùi bỏng đâu huhu, chỉ thơm ngọt ngào thường thường thôi chị em không nên mua nhé, ai thích ngọt thì mua, bám tỏa cũng làng nhàng ;)) tên nghe rõ kêu mà chẳng thấy Bad gì cả, mùi này cho gái nhà lành nha hí hí hí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.