Hôm qua Dương Hủy nhặt được một con mèo hoang gầy đét ở ven đường, trông cùng lắm chỉ tầm hai tháng tuổi. Cô nhất thời mủi lòng nên nhặt nó về, tranh thủ hôm nay được nghỉ bèn đưa mèo con đến phòng khám thú y gần nhà để kiểm tra cơ thể.
Cô đã tới thành phố Hồng được sáu năm, ban đầu có quen mấy anh bạn trai nhưng về sau thấy chán nên giờ vẫn độc thân, dần dần cô cũng quen với việc sống một mình.
Trước ngày hôm qua, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc nuôi mèo, nhưng khi nhìn thấy chú mèo mướp nhỏ đang run rẩy núp dưới bụi cây bên đường, cô chợt nảy ra suy nghĩ “ngày nào đi làm về cũng được mèo con chạy ra đón chắc cũng vui đấy nhỉ”, ngay sau đó, cô chạy tới, bắt lấy con mèo, nhét vào trong áo khoác mình.
“Đây là bác sĩ Kỷ, chị muốn biết điều gì thì cứ hỏi anh ấy ạ.”
Y tá dẫn Dương Hủy vào phòng khám rồi đôn đáo ra ngoài làm việc khác. Dương Hủy nhìn cậu bác sĩ trẻ tuổi trước mặt, tuy đối phương có đeo khẩu trang nhưng nhờ vào ốc tai điện tử và theo họ “Kỷ”, chỉ cần liếc mắt một cái cô đã nhận ra cậu.
“Tiểu Kỷ? Kỷ Thần Phong?”
Đối phương thoáng kinh ngạc, ngẩng đầu rồi cũng nhận ra cô.
“Chị Hủy?”
“Đúng là em rồi!”
Suốt mấy năm đầu đến thành phố Hồng, Dương Hủy làm phục vụ ở khá nhiều quán cà phê, trà sữa và nhà hàng, trong đó có một tiệm cà phê đã để lại cho cô ấn tượng sâu sắc, vì lão quản lý ở đó không chỉ kẹt xỉ mà còn lắm điều.
Lúc ấy, ngoài nhân viên làm việc có hợp đồng chính thức ra thì cửa hàng con tuyển thêm một số sinh viên đại học làm part-time. Dù sao đa số sinh viên đại học cũng có chính kiến riêng, không nhẫn nhịn được, nên việc phát sinh tranh chấp với khách hàng và quản lý cửa tiệm là chuyện thường xảy ra, toàn chưa làm được hai tháng đã nghỉ việc. Chỉ có Kỷ Thần Phong là vẫn ở đó cho đến khi cô nghỉ làm, gắn bó lâu dài đến khó tin.
“Lâu quá không gặp em, khéo thật đấy, không ngờ chị em mình lại gặp nhau thế này.” Dương Hủy hơi xúc động.
“Lâu rồi không gặp chị.” Ý cười hiện lên trong mắt Kỷ Thần Phong, “Hôm nay chị tới có việc gì vậy ạ?”
Dương Hủy vội đặt chiếc hộp các tông trên tay lên bàn khám, cô mở nắp hộp, “đào” chú mèo con đang ngủ ngon lành bên trong ra.
“Chị mới nhặt được hôm qua, muốn làm kiểm tra thân thể cho nó. Chị chưa nuôi mèo bao giờ nên không biết chăm thế nào, em dạy chị với, có cần tiêm không?”
Mèo con bắt đầu tru tréo, không biết là do nó thấy không vui khi bị đánh thức hay do thấy sợ hãi khi đột nhiên phát hiện ra mình đang ở trong môi trường mới.
“Đang tìm mẹ này.” Kỷ Thần Phong đứng dậy, lấy ra hai chiếc găng tay dùng một lần từ hộp đựng găng tay bên cạnh, đeo vào rồi đón lấy chú mèo con từ tay Dương Hủy.
Dương Hủy chú ý tới chiếc nhẫn trơn cậu đeo trên ngón áp út ở bàn tay trái, thuận miệng hỏi: “Tiểu Kỷ, em kết hôn rồi à?”
Kỷ Thần Phong cẩn thận kiểm tra cơ thể cho mèo con, nghe vậy thì nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, em kết hôn rồi.”
“Ôi chao, chúc mừng chúc mừng.” Dương Hủy thấy hơi ngạc nhiên nhưng lại không bất ngờ cho lắm.
Cô thấy ngạc nhiên là bởi hồi còn làm việc ở quán cà phê, cho dù có rất nhiều cô gái có ý với Kỷ Thần Phong, nhưng dường như cậu chưa từng quan tâm đến bất kì ai trong số họ. Cô thực sự không tưởng tượng ra được kiểu con gái thế nào mới có thể khiến cậu động lòng và bước vào trái tim cậu. Mà chuyện này cũng dễ hiểu thôi, gương mặt này của Kỷ Thần Phong thật sự có vốn liếng để những người khác hóa thành thiêu thân lao đầu vào biển lửa, vả lại cậu cũng đã hai sáu, hai bảy tuổi rồi, kết hôn cũng là chuyện bình thường.
“Bác sĩ Kỷ, đồ take-away của ngài đến rồi đây.” Cùng với tiếng gõ cửa, một giọng nam lười biếng vang lên từ bên ngoài.
Dương Hủy quay ra nhìn theo bản năng rồi suýt tưởng mình lạc vào trường quay của bộ phim thần tượng nào đó.
Thời buổi bây giờ đàn ông đẹp trai đã hiếm rồi, đàn ông vừa đẹp lại vừa có gu ăn mặc thì không khác gì sự tồn tại của gấu trúc khổng lồ chen giữa loài người.
Người vừa tới cao khoảng một mét tám lăm, dáng người không đô con nhưng cũng chẳng gầy yếu, đầu bé chân dài, anh ta khoác một chiếc áo bành tô len màu xanh đậm ở bên ngoài, bên trong là bộ suit bốn mảnh gồm sơ mi trắng, cà vật đỏ sẫm cùng chiếc áo gile màu xám nhạt và áo vest đồng màu.
Nếu không cẩn thận, việc mặc layer nhiều lớp thế này sẽ khiến cho bản thân trông béo lên và quê mùa, nhưng đối phương lại hoàn toàn làm chủ được điều đó nhờ vào khí chất của bản thân, đã vậy còn làm chủ được một cách vô cùng hoàn hảo. Vào ngay khoảnh khắc trông thấy anh chàng, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cô chính là “lụa đẹp vì người” chứ không phải “người đẹp vì lụa”.
Dương Hủy cứ nghĩ kiểu ăn mặc này chỉ xuất hiện trên TV như kiểu nam chính trong phim thần tượng hay minh tinh đi thảm đỏ thôi chứ. Cô chưa từng thấy ai ăn diện như thế ở ngoài đời, hoặc là ở trong một… phòng khám thú y nhỏ nằm ven đường.
“A, anh đang có khách à.” Người kia liếc Dương Hủy một cái, anh ta bước vào phòng rồi đặt chiếc túi giấy mua từ tiệm cà phê nào đó lên bàn làm việc của Kỷ Thần Phong, “Bận bịu mấy cũng đừng quên uống đấy, em lên trước đây.”
Nói xong, anh ta thu tay về, hình như Kỷ Thần Phong đang trả lời người kia, nhưng Dương Hủy đã chẳng còn lòng dạ nào để lưu tâm nữa, bởi vì cô vừa tinh mắt phát hiện ra trên ngón tay áp út của người đàn ông mang cà phê cho Kỷ Thần Phong có đeo chiếc nhẫn giống y hệt chiếc của Kỷ Thần Phong.
Sau giây phút ngỡ ngàng, cô chợt bừng bỉnh, hiểu ra vì sao trước đây Kỷ Thần Phong lại đối xử thờ ơ với mấy cô gái kia như thế.
Không đúng giới tính thì sao thấy thích được?
Ngoại trừ có mấy con ve ở tai thì chú mèo con rất khỏe mạnh, sau khi nhỏ thuốc diệt bọ và tiêm một mũi vắc-xin, Dương Hủy và y tá hẹn lịch tháng sau đến tiêm mũi hai.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.
Trên đường về, càng nghĩ cô càng thấy người đàn ông mặc suit kia trông quen quen, nhất là cái dáng vẻ bảnh chọe không coi ai ra gì nọ.
Cà phê… Cà phê?
Xe buýt lắc lư, một luồng suy nghĩ chợt lóe lên, cuối cùng Dương Hủy cũng nhớ ra mình gặp đối phương ở đâu.
Mấy năm trước, lúc còn làm phục vụ ở tiệm cà phê, có lần cô gặp phải một gã lập dị, gã như bị bệnh thần kinh mà chỉ vào những loại đồ uống có cách pha và độ ngọt khác nhau trong menu, bắt họ làm hơn một trăm cốc cà phê mà không cốc nào được trùng với cốc nào.
Nếu là một trăm cốc giống nhau thì cứ mỗi lượt pha chế họ sẽ làm được thêm vài cốc, thế nhưng gã ta lại cố tình order đủ loại nên họ chỉ có thể trung thực làm từng ly một, khiến cô làm nhiều đến mức phải hoài nghi nhân sinh. Đã vậy, vì phải chuẩn bị trước một trăm cốc đồ uống cho gã nên cửa hàng không thể phục vụ cho các khách hàng khác trong suốt một tiếng đồng hồ, dẫn tới việc hôm đó quản lý cửa hàng bị mắng cho tơi tả và nhận được không biết bao nhiêu lời phàn nàn.
Chuyện người quái dị order nước xảy ra sau khi Kỷ Thần Phong rời đi, Dương Hủy vẫn nhớ rất rõ bởi vì hôm sau cô còn kể chuyện này cho Kỷ Thần Phong nghe, cô bảo số cậu may, không vớ phải quả order dị hợm như vậy.
Khi đó Kỷ Thần Phong còn hỏi cô người đàn ông đó trông như thế nào, cô tưởng Kỷ Thần Phong tò mò nên đã miêu tả cho cậu.
“Trông không tệ đâu, nhưng mà cho người ta cảm giác… khinh thường, không coi ai ra gì. Cậu ta nhìn em, nhưng không phải như đang nhìn một con người mà là đang nhìn một con chó, một con chó chết, em hiểu ý chị chứ? Lúc em trưng ra vẻ mặt vô cảm, cùng lắm chị chỉ thấy tâm trạng em đang tệ thôi, nhưng nếu là anh ta, chị sẽ nghĩ ngay là anh ta đang chửi chị trong lòng.”
Sau đó Kỷ Thần Phong bật cười. Lúc ấy, Kỷ Thần Phong luôn khiến những người còn lại trong quán cà phê cảm thấy hơi xa cách, Dương Hủy cũng không rõ cảm giác xa cách này đến từ đầu, nhưng mọi người đều tự hiểu rõ trong lòng — Kỷ Thần Phong khác với họ, cậu không thuộc về nơi này. Hơn nữa việc học hành của Kỷ Thần Phong khi ấy khá nặng, vừa hết giờ làm một cái là cậu liền đi luôn, lúc nghỉ ngơi ăn cơm cũng vừa ăn vừa đọc sách, cậu không giao tiếp nhiều với họ nhưng vẫn phải thường xuyên qua lại, tuy mọi người cư xử với cậu rất khách khí nhưng cũng không có giao tình gì.
Không phải trước kia Kỷ Thần Phong chưa từng cười, nhưng những nụ cười ấy chỉ mang tính lịch sự, lễ phép, xa cách, phần lớn chỉ mang tính xã giao nhạt nhẽo, chỉ khi đối diện với mấy con mèo hoang đi ngang qua cửa hàng, cậu mới nở nụ cười thật lòng và dịu dàng. Đây là lần đầu tiên Dương Hủy thấy cậu cười… vui vẻ như thế này. Trước nụ cười này, Dương Hủy gần như đã quên mất rằng người kia cũng mới chỉ là một cậu sinh viên hơn hai mươi tuổi.
Nhớ lại chuyện năm đó, Dương Hủy không khỏi nghĩ ngợi nhiều hơn.
Cô còn nhớ ngay trong ngày hôm ấy, vì phạm lỗi nên Kỷ Thần Phong bị quản lý cửa tiệm mắng mỏ rồi trừ lương, cô còn kêu ca với đồng nghiệp rằng lão quản lý lý là cái đồ Chu Bái Bì không phải con người, Kỷ Thần Phong vừa đi một cái là họ nhận được ngay đơn order trăm cốc không trùng của tên lập dị. Lúc ấy cô không biết quan hệ giữa hai người nên tất nhiên chẳng nghĩ ra được họ là một cặp. Giờ biết rồi nên thấy… Đây chẳng phải là “tổng tài” bá đạo ra mặt thay cô vợ nhỏ hay sao?
“Tiểu Kỷ, ra quét dọn chỗ ngồi bên ngoài đi.”
“Vâng.” Kỷ Thần Phong ngoan ngoãn cầm giẻ lau với thùng rác ra ngoài theo lệnh của quản lý cửa hàng.
Dọn rác ở các bàn khác xong, cuối cùng Kỷ Thần Phong dừng lại ở bàn số 9. Bàn này kê sát cửa, tựa vào cửa kính sát đất, quay mặt sang là quan sát ngay được tình hình bên trong tiệm, nếu muốn thì cũng không phải là không thể nghe thấy cuộc nói chuyện ở gần quầy thu ngân.
Trên thành cốc Americano vẫn còn vương mấy giọt nước, hai mẩu thuốc lá giống hệt nhau bị dí trong gạt tàn, khi Kỷ Thần Phong nhặt chúng lên ném vào thùng rác, cậu vẫn cảm nhận được hơi ẩm ở trên đầu ngậm.
Trên bàn còn sót lại bao thuốc lá nửa xanh nửa trắng, mới đầu Kỷ Thần Phong còn tưởng là vỏ rỗng, đến khi cầm lên mới thấy khang khác, mở ra thì thấy còn đúng hai điếu.
Kỷ Thần Phong không hút thuốc, nhưng ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng tỏa ra từ bao thuốc, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhét vào túi quần mình.
Phía sau bếp có một con hẻm nhỏ, đó là nơi các nhân viên nam của cửa tiệm hút thuốc và trò chuyện lúc giải lao, thỉnh thoảng thấy mệt thì Dương Hủy cũng tham gia.
“Chu Bái Bì đúng là cái đồ thấy tiền tối mắt, bị người ta chỉnh đốn cũng vừa lắm…” Cô đang phỉ nhổ quản lý cửa hàng với đồng nghiệp thì cửa sau thình lình mở ra.
Cả hai căng thẳng, không hẹn mà cùng ngưng nói chuyện. Một giây sau, Kỷ Thần Phong đi ra khỏi cửa, thấy hai người họ nhìn mình chằm chặp thì không khỏi dừng bước, vẻ do dự hiện lên trên mặt.
“Ôi giời ạ, sợ chết khiếp lên được, cứ tưởng Chu Bái Bì tới cơ.” Dương Hủy vuốt ngực, vẫn chưa hoàn hồn.
Cô để ý thấy Kỷ Thần Phong đang nắm thứ gì đó trong tay, tưởng đối phương tìm họ có việc nên vẫy tay, hỏi: “Sao đấy, tìm bọn chị có việc gì?”
Kỷ Thần Phong trở tay đóng cửa lại, cậu rút lấy điếu thuốc dài có màu trắng tuyết ra khỏi bao thuốc rồi chậm rãi đi về phía họ.
“Không có gì đâu, em đến xin tí lửa thôi.” Cậu cụp mắt, nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trên tay hai người họ rồi bắt chước theo, hơi trúc trắc kẹp lấy điều thuốc bằng hai ngón tay.
“Tiểu Kỷ, em mà cũng hút thuốc à?” Dương Hủy hỏi với vẻ bàng hoàng.
“Hút thuốc thôi mà, có phải chuyện đáng ngạc nhiên đâu, bà thì không hút chắc?” Một người khác lên tiếng, vừa nói vừa lấy bật lửa ra, tiến lên châm thuốc cho Kỷ Thần Phong.
Kỷ Thần Phong khom lưng rít một hơi, thấy đốm cháy, anh đứng thẳng lên, sau đó chầm chậm nhả khói ra từ giữa môi và răng.
“Em chỉ hơi tò mò… không biết loại thuốc này có vị gì thôi.” Cậu nhìn chăm chăm vào làn khói dày đặc mang hương vị bạc hà tươi mát quanh quẩn nơi đầu ngón tay, khóe môi khẽ cong lên.
9/9/2022
Cre: 择也画本了吗
Reup with permission.