Nhất Niệm Chi Tư

Chương 50: Chương 50: “Tôi đã bị chặn ra khỏi thế giới của anh ấy.”




Người đàn ông này tên là Giản Hành, năm nay 28 tuổi, là đàn anh học trên hai khóa của Kỷ Thần Phong, từng đảm nhận chức vụ Hội trưởng Hội sinh viên trong trường, chịu trách nhiệm hỗ trợ tài chính cho sinh viên.

Cả học bổng lẫn đơn xin trợ cấp của Kỷ Thần Phong đều do Giản Hành phê duyệt, hai người thường xuyên gặp gỡ nên cũng dần trở nên thân quen hơn.

Sau khi tốt nghiệp, ban đầu Giản Hành vẫn còn liên lạc với Kỷ Thần Phong, nhưng lâu dần thì mất liên hệ. Hôm Nghiêm Thiện Hoa ngất xỉu, Kỷ Thần Phong cõng bà xuống cầu thang rồi bị ngã gãy tay, cả hai mẹ con cùng được đưa tới bệnh viện, Nghiêm Thiện Hoa được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu, còn Kỷ Thần Phong thì nâng cánh tay bị thương đi làm thủ tục cho bà, chẳng mấy mà không chống đỡ nổi nữa.

Tình cờ làm sao, hôm ấy Giản Hành cũng tới bệnh viện để khám bệnh, liếc mắt một cái gã đã nhận ra Kỷ Thần Phong. Không chỉ chủ động giúp anh nộp viện phí và nhận phiếu kết quả, gã còn chạy đôn chạy đáo, lo toan mọi việc từ A tới Z, cuối cùng còn để lại thông tin liên lạc của mình để Kỷ Thần Phong có thể gọi tới khi cần giúp đỡ.

Sau khi tốt nghiệp, Giản Hành làm việc tại một bệnh viện thú y nổi tiếng ở thành phố Hồng trong vài năm, khi đã tích lũy được vốn kinh nghiệm nhất định, gã ra ngoài khảo sát địa điểm và mở một phòng khám thú y của riêng mình. Tính cả bác sĩ lẫn y tá thì chưa đến năm người, chưa tổ chức khám bệnh ban đêm được.

Lúc mới thành lập phòng khám, Giản Hành còn thiếu tự tin, sợ thua lỗ, về sau công việc làm ăn càng ngày càng khấm khá, được nhiều chủ vật nuôi biết đến rồi thì muốn mở rộng thêm đội ngũ bác sĩ và nhận cấp cứu ban đêm.

Khi Kỷ Thần Phong gọi điện thoại cho gã để cảm ơn, hai người trò chuyện với nhau một lúc lâu, ngay khi biết chuyện Kỷ Thần Phong vì chăm lo cho sức khỏe của mẹ mình nên đã không còn làm bác sĩ thú y nữa, Giản Hành lập tức đưa ra lời mời, hy vọng Kỷ Thần Phong sẽ đầu quân vào phòng khám thú y của gã.

Kỷ Thần Phong không đồng ý ngay mà chỉ bảo gã cho anh thêm thời gian để cân nhắc, Giản Hành khẳng định lại rằng lời mời này sẽ luôn có hiệu lực.

Sau đó, tôi với Kỷ Thần Phong cãi nhau rồi chia tay, hoàn toàn trở mặt với nhau. Tôi vẫn luôn tự hỏi rằng làm thế nào mà anh có thể gom được năm mươi vạn tệ. Cho dù anh không tiêu gì nhiều đến khoản vay ba mươi vạn dùng để chữa bệnh cho Nghiêm Thiện Hoa, nhưng nếu cộng chung với chỗ tiền lương tôi trả trong hai tháng thì cùng lắm cũng chỉ góp được ba mươi vạn tệ, chắc chắn hai mươi vạn còn lại là vay từ người khác.

Tôi đoán số tiền đó là của Chu Cập Vũ, nhưng giờ thì tôi đã biết anh mượn của Giản Hành.

Kỷ Thần Phong đồng ý làm việc cho Giản Hành nhưng với điều kiện là phải ứng trước hai mươi vạn tiền lương.

Giản Hành hiểu rõ tính Kỷ Thần Phong, gã biết anh đang cần tiền gấp nên chẳng lăn tăn gì đã đưa luôn tiền cho anh rồi ký hợp đồng ba năm. Làm ba năm, trừ đi hai mươi vạn đã ứng trước thì mỗi tháng Kỷ Thần Phong chỉ được nhận chưa đến năm ngàn.

(*) 20 vạn NDT: xấp xỉ 697 triệu VNĐ, 5 ngàn NDT: hơn 17 triệu 400 VNĐ.

“… Em phải cải trang làm khách hàng, đến hỏi nhân viên ở phòng khám bọn họ thì mới lấy được những thông tin này.” A Dao vừa hút trà sữa vừa nói, “Vì lí do này mà em phải ra chợ mua một con thỏ, lần nào đến phòng khám cũng nói dối là nó khó chịu trong người.”

Tôi đi lướt qua chỗ cô nàng, ngó mắt nhìn vào cái lồng ba tầng nằm trong góc phòng làm việc. Một con thỏ trắng bự chảng đang ngồi xổm dưới tầng một, nó say sưa nghiến ngấu nhai thứ gì đó trông như cỏ khô, bên cạnh còn đặt hai củ cà rốt tươi.

“Vậy là Kỷ Thần Phong đã đến làm việc ở phòng khám thú y của Giản Hành suốt ba tháng qua?”

“Đúng vậy, mà phòng khám của họ cũng lập tài khoản media đấy. Vì Kỷ Thần Phong đã nghỉ việc ở bệnh viện trước rồi nên khi ra video mới, họ chẳng thu hút được mấy người xem nữa, người ta thực tế quá mà.” A Dao bấm điện thoại, mở video lên cho tôi xem.

Tôi đưa mắt nhìn, tên tài khoản là “Phòng khám thú y Hạnh Phúc”, video được đăng lên từ ba tháng trước, nghe giọng thì có thể nhận ra người quay là Giản Hành.

“Đây là bác sĩ Kỷ, nhân viên mới của chúng tôi, một bác sĩ vô cùng chuyên nghiệp và xuất sắc. Cậu ấy là đàn em tốt nghiệp cùng trường đại học với tôi, người ta vẫn độc thân, chưa lập gia đình nhé.”

Chiếc máy quay rung lắc, dí thẳng vào khuôn mặt của Kỷ Thần Phong đang ngồi cách một chiếc bàn khám.

“Chao ôi đàn em ơi, da dẻ của em sao mà đẹp thế, em thường skincare như thế nào vậy?”

Kỷ Thần Phong tạm ngừng đánh máy, anh liếc Giản Hành với vẻ bất lực rồi kéo khẩu trang lên che đi một nửa khuôn mặt.

“Đừng quấy rầy công việc của em.”

Giản Hành rít lên: “Chạy thôi chạy thôi, đàn em bực rồi.” Nói xong, gã đổi hướng, đi sang phòng khác quay.

Lá lành đùm lá rách, chết đuối vớ được cọc… Chẳng phải hồi trước Kỷ Thần Phong cũng có thiện cảm với tôi vì lí do này ư? Không, không chỉ với tôi mà còn với cả Chu Cập Vũ.

Vậy, đây sẽ là “người anh hùng” thứ ba được chọn sao?

Tôi trả điện thoại cho A Dao, đắn đo hỏi: “Họ… chỉ là bạn bè bình thường thôi đúng không?”

A Dao trầm ngâm một lúc mới trả lời: “Trước mắt thì có vẻ là vậy. Nhưng vì không phải là chuyên gia về tình yêu nên em cũng chẳng biết sau lưng họ có nảy sinh tình cảm trên mức bạn bè hay không.”

Trái tim vừa chùng xuống thì đã giật thót lên, tôi quắc mắt, nhìn chằm chằm vào A Dao, không hiểu cô ấy chêm thêm câu cuối làm gì.

A Dao cầm cốc giấy, chĩa ống hút trà sữa vào người tôi rồi nói: “Thế nên sếp phải cố gắng lên. Đợt này em chẳng lấy tiền sếp đâu, dù sao suốt ba năm nay sếp cũng đã chiếu cố cho công việc của em rồi, cứ coi như đây là quà bonus vậy. Em đẩy thuyền hai anh suốt ba năm rồi đấy, xin đừng để OTP của em rơi vào cảnh BE.”

Tôi không hiểu câu cuối của cô ấy lắm, nhưng nghe hai câu đầu thì vẫn hiểu. Không cần cô ấy nhắc tôi cũng tự biết mình phải cố gắng hơn, nhưng ít nhiều gì cũng cho tôi chút động lực để cố gắng đi chứ.

Tôi do dự nhưng vẫn hỏi: “Cô sẽ làm gì nếu thằng bạn trai cũ từng mạt sát cô nặng nề tự dưng đến cầu xin cô tha thứ rồi còn muốn cả hai quay lại với nhau?”

A Dao nhai trân châu trong ly trà sữa, suy tư nghiêm túc một lúc rồi trả lời: “Đập cho nó một trận để nó cút.”

Tôi nín lặng khi nghe được câu trả lời của cô ấy.

Tôi toan cắn móng tay theo thói quen, nhưng vừa đưa tay lên miệng thì sực nhớ ra đây không phải cách đúng đắn để đối phó với sự lo lắng. Tôi thử hít vào một hơi thật sâu rồi thở hết khí đục trong phổi ra, sau đó lại hít không khí mới vào, đồng thời thả lỏng các cơ, tránh để cơ thể luôn ở trong tình trạng căng cứng.

Sau vài lần lặp lại, tôi cảm thấy mình đã khá hơn nên hỏi lại thêm lần nữa, hy vọng sẽ nhận được câu trả lời khác.

“Không còn khả năng khác ư?”

A Dao cố ngẫm ngợi thêm một hồi, mặt mày nhăn chặt lại rồi trả lời với thái độ vô cùng miễn cưỡng: “Nếu… em còn yêu ổng, thì có lẽ ổng… không cần cút nữa?”

Tôi đóng sập cửa phòng làm việc của A Dao lại đánh ruỳnh, mạnh đến nỗi mấy câu đối Xuân dán phía trên đầu lả tả rơi xuống.

Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa.

Kể từ khi tôi bị phế truất khỏi ngôi vị Thái tử, “thư đồng” Đường Tất An cũng bắt đầu nhàn rỗi ngồi không ở nhà. Rời khỏi khu nhà tập thể cũ kĩ, tôi bắt taxi, chạy thẳng đến nhà Đường Tất An để đón con rùa nhỏ, sau đó thì đưa con rùa tới phòng khám thú y Hạnh Phúc nơi Kỷ Thần Phong đang công tác.

Phòng khám thú y nằm trên một con đường hẻo lánh cách xa trung tâm thành phố, tuy chung quanh không có ga tàu điện ngầm hay trung tâm mua sắm nào nhưng lại có rất nhiều khu dân cư.

Có thể là do đang trong giờ hành chính nên không có nhiều người đưa thú cưng đi khám lắm. Vừa bước vào cửa, nhân viễn lễ tân đã niềm nở chào đón, hỏi có thể giúp gì cho tôi không.

“Bác sĩ Kỷ có ở đây không?” Tôi lia mắt rà quanh mấy gian khám đang sáng đèn, đoạn nói, “Con rùa của tôi cần được anh ấy kiểm tra cho.”

Nhân viên lễ tân nhìn chiếc hộp đựng rùa trong suốt tôi đang cầm trên tay, sau khi hướng dẫn tôi làm thủ tục đăng kí thì chỉ vào một trong hai gian khám để tôi qua.

Lòng bàn tay đổ mồ hôi vì lo lắng, tôi xách theo con rùa, đứng ngoài gian phòng khám, vừa hít vào một hơi thật sâu, vừa gõ nhẹ tay lên cánh cửa trắng đằng trước mặt.

Mới đầu, quá trình cai nghiện diễn ra không mấy suôn sẻ. Tôi không thể ngưng đập phá đồ đạc, cũng không sao kiểm soát được cảm xúc của chính mình. Lạ giường, không quen thức ăn trong viện, và cả ô cửa sổ không thể mở ra trong phòng bệnh.

Tôi nhìn đôi tay run rẩy của mình mà muốn bỏ cuộc không biết bao nhiêu lần.

Làm tê liệt bản thân bằng rượu và thuốc, trốn tránh thực tại, làm một con đà điểu không có chuyện phiền lòng không tốt hay sao? Sau này có chết thì cũng được chết một cách thanh thản, sao cứ phải làm một người bình thường khỏe mạnh làm gì?

“Mời vào.”

Tôi vặn tay cầm, đẩy cửa bước vào, vừa lúc chạm mắt với Kỷ Thần Phong đang nhìn ra cửa.

Chúng tôi nhìn nhau trân trối suốt vài giây, không ai lên tiếng, không ai dời mắt sang chỗ khác, và cũng không ai cử động.

Cho đến khi cảm giác ngột ngạt khó bề xao nhãng nổi nhen lên trong lồng ngực, tôi mới ngỡ ngàng nhận ra rằng bản thân thậm chí còn quên cả thở.

Đúng thật là trốn tránh sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều. Nhưng nếu không thể giao tiếp một cách bình thường, không thể đứng dưới nắng một cách tỉnh táo thì làm sao tôi có thể gặp lại Kỷ Thần Phong được đây?

Tôi trở tay đóng cửa rồi đặt hộp đựng rùa lên bàn khám, tâm trí tôi rối bời, hoàn toàn không biết bản thân nên mở lời thế nào sau một khoảng thời gian dài xa cách.

Việc đối diện với anh ấy khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.

Tôi mấp máy môi, hạ quyết tâm nói: “Anh nhận được… thiệp chúc mừng chưa?”

“Cậu lại muốn làm gì?”

Câu hỏi của Kỷ Thần Phong và nửa câu sau của tôi đồng thời vang lên. Vẻ cảnh giác hằn lên trong đôi mắt anh, giọng nói còn lạnh hơn cả nước sông vào mùa đông.

Tôi sững sờ, nở một nụ cười khô khốc rồi lấy ra cái cớ mà mình đã nghĩ kĩ từ lâu: “… Đưa Tiểu Thảo đi kiểm tra sức khỏe.”

“Sao cậu tìm được nơi này?” Kỷ Thần Phong liếc con rùa nằm trong chiếc hộp trong suốt, mày nhíu dần lại, hiển nhiên là không tin lời giải thích của tôi, “Cậu theo dõi tôi à?”

Do hơi chột dạ nên tôi không trả lời thẳng vào trọng tâm câu hỏi mà lái về chủ đề thiệp chúc mừng.

“Anh đã mở chiếc hộp kia chưa?”

Kỷ Thần Phong chậm rãi đẩy chiếc hộp đựng rùa đặt trên bàn về phía tôi rồi hạ lệnh đuổi khách: “Mời cậu về cho.”

Tôi muốn hôn anh.

Muốn vuốt ve anh.

Muốn ôm anh vào lòng.

Tôi muốn quá, muốn quá, muốn tất cả những gì thuộc về anh. Muốn từ cặp mắt, đôi môi, cho đến yết hầu; muốn từ giọng nói, mồ hôi, cho tới từng chiếc móng tay… Chỗ nào cũng muốn.

Rõ ràng tôi đã tiếp nhận phương án điều trị chính quy và bỏ được hết những thứ gây nghiện khác, nhưng tại sao chỉ có Kỷ Thần Phong, tại sao chỉ có duy mình anh ấy là tôi không cai được, đã vậy còn có xu hướng như nghiện nặng hơn?

Tôi cắn mạnh môi dưới, kìm nén ham muốn đang rục rịch trong lòng.

“Anh không khám cho nó ư?” Thật khó để duy trì nụ cười trên môi, tôi giơ hộp đựng rùa lên, trước khi hấp hối vẫn cố giãy giụa đến cùng.

Kỷ Thần Phong thậm chí còn không buồn liếc con rùa: “Nó hoàn toàn khỏe mạnh. Cậu đừng lợi dụng chúng để đạt được mục đích của bản thân nữa, điều đó sẽ chỉ khiến cậu trông kinh khủng hơn mà thôi.”

Tôi đứng chết lặng. Lợi dụng chúng là sao? Chẳng lẽ anh ấy cho rằng… tôi cố tình làm cho con rùa bị bệnh để tiếp cận anh ấy sao? Cả hai con mèo con kia nữa, lẽ nào Kỷ Thần Phong nghĩ tôi cố tình nói mình cứu chúng là để xây dựng hình tượng “thiên thần” trước mặt anh ấy ư?

Thậm chí anh ấy còn dùng từ “kinh khủng” để miêu tả tôi.

Mối quan hệ này còn cứu vãn nổi không đây? Hay là tôi cứ đánh ngất Kỷ Thần Phong rồi cưỡng hiếp anh ấy luôn ở đây, trước mắt cứ thỏa mãn dục vọng vô độ trong lòng mình đã.

Nhưng chết tiệt là có vẻ như tôi không đánh lại được anh ấy.

Ngày trước thể lực trên giường đã không bằng anh, sức mạnh thể chất cũng chẳng đọ nổi nốt, nếu động tay động chân thật thì chắc chắn tôi sẽ bị anh ấy dần cho tả tơi.

“Ra ngoài.” Nói rồi Kỷ Thần Phong quay lại nhìn máy tính, lặp lại yêu cầu thêm lần nữa.

Tôi không kịp biện giải cho bản thân, cố gắng tranh thủ từng giây: “Em đã tự tay viết thiệp chúc mừng đấy, tấm nào…”

Kỷ Thần Phong tháo ốc tai điện tử ra.

Anh đặt nó sang một bên, bày tỏ thái độ một cách đơn giản và thô bạo — anh không muốn giao tiếp với tôi.

Đúng là người tính không bằng trời tính.

Cho dù tôi đã đứng trước mặt anh thì anh vẫn có thể từ chối nhìn tôi, từ chối nghe tôi nói, và từ chối động chạm tôi.

Tôi đã bị chặn ra khỏi thế giới của anh ấy…

“Em đã tự tay viết thiệp chúc mừng đấy, tấm nào cũng vậy. Em đã viết chúng trong suốt ba tháng, mỗi ngày viết một tấm. Mỗi lần cầm bút lên là em lại nghĩ tới anh. Nghĩ xem anh đang làm gì, nghĩ xem khi mở thiệp chúc mừng ra, anh có ghét chúng không, nghĩ xem liệu… anh có nhớ em không.”

Biết Kỷ Thần Phong không nghe được nhưng tôi vẫn nhìn vào sườn mặt anh mà nói cho hết. Sau đó, tôi xách hộp đựng rùa, xoay người lẳng lặng rời khỏi phòng khám bệnh, không làm phiền anh nữa.

27/6/2022

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.