Nhất Niệm Chi Tư

Chương 48: Chương 48: “Tôi mới là con mồi bị sập bẫy.”




Có một khu phố thương mại sầm uất nằm phía bên ngoài cổng trường đại học của Kỷ Thần Phong. Vì đối tượng hướng đến là sinh viên nên hầu hết các cửa hàng ở đây đều kinh doanh quần áo và dịch vụ ăn uống.

Trong đó có một nhà hàng kiểu Âu, thức ăn dở tệ, cà phê khó uống, cách phục vụ cũng chẳng ra đâu vào đâu, nhưng vì được mở ngay trước cổng trường, chỗ ngồi bên cửa sổ có tầm nhìn thuận tiện cho việc quan sát người qua đường nên tôi vẫn thường xuyên ghé vào.

Lộ trình của Kỷ Thần Phong rất cố định, hắn phân bổ thời gian biểu của mình một cách nghiêm ngặt, chia rõ khi nào lên lớp, khi nào tan học, khi nào đi làm. Tuy không hẳn là đúng giờ một trăm phần trăm, nhưng các mốc thời gian chỉ xê xích trong vòng năm phút.

Nắng hắt lên người tôi qua tấm kính lớn sát trần, mang lại chút ấm áp cho một buổi chiều đông, tôi đặt tách cà phê xuống đĩa, nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại. Giờ là 2 giờ chiều, hẳn Kỷ Thần Phong sắp ra rồi.

2 giờ 2 phút, một vóc người nổi bật bước ra khỏi cổng trường. Kiểu tóc đen ngắn củn gọn gàng, gương mặt điển trai với chiều cao xấp xỉ mét chín, tuy chỉ mặc đồ vỉa hè bình thường thôi nhưng vẫn khiến nhiều người qua đường phải ngoái nhìn lần hai.

Tôi nhanh chóng thanh toán hóa đơn bằng điện thoại, sau đó đeo khẩu trang đen lên rồi mặc áo khoác vào, đoạn đẩy cửa, lần theo dấu Kỷ Thần Phong từ đằng xa. Hắn hoàn toàn không phát hiện ra là mình đang bị tôi theo dõi, hắn đeo ba lô, sải chân bước một mạch về phía ga tàu điện ngầm.

Công việc bán thời gian tại quán cà phê sẽ bắt đầu vào lúc 2 rưỡi, vì thời gian đi từ trường tới quán bằng tàu điện ngầm tiêu tốn mười lăm phút nên lần nào hắn cũng phải bắt cho kịp chuyến chạy lúc 2 giờ 05. Nếu để lỡ chuyến, tuy không đến nỗi đi làm muộn nhưng hắn sẽ bị tên khỉ ốm quản lý cửa hàng kia càm ràm không ngớt mồm.

Tôi đi theo Kỷ Thần Phong xuống ga tàu điện ngầm. Trong khi hắn chỉ cần quẹt thẻ giao thông công cộng là được vào thẳng thì tôi phải vòng sang quầy bên cạnh, vụng về trả tiền vé tàu bằng điện thoại. Tới lúc thanh toán xong, quay lại nhìn thì chẳng thấy tăm hơi hắn đâu nữa.

Tôi quẹt vé rồi cuống cuồng vào ga, may sao tàu vẫn chưa chạy, nhưng trên sân ga đã chẳng còn ai đợi tàu, đèn trên cửa nhá sáng, ra tín hiệu biểu thị tàu sắp đóng cửa để khởi hành.

Tôi choáng choàng lao vọt lên toa, đây là lần đầu tiên trong đời tôi bất chấp hình tượng đến thế này. Cửa tàu đóng sượt qua gót chân tôi, tôi nắm lấy móc tay vịn, thở hổn hển, trong toa tàu lúc lắc, tôi đưa mắt đảo quanh bốn phía, cố gắng tìm ra vị trí của Kỷ Thần Phong.

Vào thời điểm hiện tại, hành khách trên toa không đông lắm, tuy đã kín chỗ ngồi nhưng không tới mức chen chúc nhau, chẳng mấy lâu sau, tôi đã tìm được hắn.

Cách tôi một cánh cửa, Kỷ Thần Phong đang tựa vào cửa toa phía bên kia, hắn cầm một cuốn sách dày cộp trên tay, tập trung tiếp thu kiến thức trong đó vì không nỡ lãng phí mười mấy phút đi đường.

Đã hai tháng trôi qua kể từ khi Kỷ Thần Phong được phẫu thuật cấy điện cực ốc tai, cũng phải mất hơn một tháng hắn mới có thể quay về trường học để tiếp tục học tập, có vẻ hắn đang thích nghi rất tốt.

Tôi tìm chỗ chếch ở phía đối diện rồi dựa vào tấm vách ngăn trong suốt được dựng kế bên ghế ngồi, ngang nhiên đưa mắt nhìn về phía Kỷ Thần Phong ở cách đó không xa.

Phần tóc bị cạo để làm phẫu thuật mọc lại rất nhanh, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy cuộn dây đen dán sát vào da đầu, bộ xử lý ngôn ngữ trên vành tai khá dễ thấy, nhưng hầu hết mọi người đều nghĩ rằng đó là tai nghe Bluetooth.

Kỷ Thần Phong đọc sách vô cùng chuyên chú, còn tôi thì mải ngắm hắn đến mụ mị cả người, tới nỗi tàu đã đến trạm dừng rồi mà vẫn chẳng ai phản ứng gì. Phải tới lúc cửa toa sắp đóng hắn mới ngẩng đầu dậy, nhận ra mình đã đến tới nơi thì rối rít gấp sách lại rồi sải bước chạy nhanh ra ngoài.

Tôi dõi mắt nhìn theo hướng hắn rời đi, ngay khi đang chuẩn bị xuống tàu thì nhác thấy chiếc ốc tai điện tử bị rơi nằm trơ trọi giữa toa.

Ngay lúc cửa toa đóng lại, tôi cũng vừa hay bước được tới chỗ ốc tai điện tử bị rơi. Tôi nhặt nó lên một cách cẩn thận rồi phóng mắt nhìn ra phía ngoài cửa tàu, dường như Kỷ Thần Phong vẫn chưa nhận ra rằng mình vừa làm mất đồ, hắn bước một lèo lên cầu thang, rời khỏi sân ga mà không cảm giác được gì.

Hắn đã quá quen với thế giới im lặng, cho dù bây giờ đã nghe thấy âm thanh, nhưng vì chưa được bao lâu, nếu đột ngột quay về trạng thái không nghe được gì thì trong một khoảng thời gian ngắn, hắn sẽ không phát hiện ra có điều bất thường.

Trước đây, khi tìm kiếm thông tin về cấy ghép ốc tai điện tử, tôi thường bắt gặp những bài báo liên quan tới việc đánh mất điện cực ốc tai. Tôi cứ nghĩ Kỷ Thần Phong sẽ không phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như vậy, dù sao hắn cũng phải tốn rất nhiều công sức mới lấy lại được thính lực, nhưng nào ngờ chỉ sau hai tháng, hắn đã làm mất nó.

Tuy việc mua bổ sung thêm bộ phận bên ngoài chẳng tốn bao nhiêu, nhưng chẳng phải Nghiêm Thiện Hoa sẽ lại đến vay tiền tôi thêm lần nữa sao? Nếu cứ vòi tiền tôi mãi thì dù chỉ là một khoản nhỏ, tôi cũng sẽ rất khó chịu.

Tôi nhìn chằm chặp vào chiếc ốc tai điện tử đang nằm trong lòng bàn tay, siết chặt năm ngón rồi nhét nó vào túi áo khoác.

Dù gì cũng là món đồ giá trị được mua bằng tiền của người khác, sao không biết quý trọng gì hết trơn.

Tôi xuống tàu ở trạm dừng kế tiếp, sau đó đi sang sân ga phía đối diện, bắt tuyến chạy ngược lại để quay về. Tôi đang lăn tăn về cách trả lại ốc tai điện tử cho Kỷ Thần Phong thì lại đụng ngay phải hắn khi vừa bước ra khỏi sân ga.

Tôi đứng chết trân tại chỗ, hoàn toàn kinh hoảng trước cuộc chạm mặt bất ngờ này.

Khoảng cách giữa cả hai ngày càng được rút ngắn, ngay cả hô hấp cũng bị ngưng trệ. Ngay một giây sau, Kỷ Thần Phong lướt sượt qua tôi, hắn không để ý tới tôi và cũng không dừng lại. Hắn tất tả chạy đi như một cơn gió, xăm xăm về phía bàn phục vụ ở phía sau tôi.

Nhịp tim rối loạn dần bình tĩnh trở lại sau khi hắn rời đi, tôi chạm tay lên ngực trái, thầm buông một câu chửi thề.

“Xin chào quý khách, tôi có thể giúp gì cho anh không?”

“Hình như em đánh rơi ốc tai điện tử ở trên tàu rồi, em không biết có ai nhặt được nó không, em ngồi trên chuyến vào ga lúc hai giờ hai mươi phút…”

Tôi ngoái đầu lại nhìn thì Kỷ Thần Phong đã bắt đầu trình bày với nhân viên ở quầy phục vụ.

“Ốc tai điện tử ư? Trông nó như thế nào vậy, em có ảnh không? Em đừng lo lắng quá, để anh gọi điện hỏi xem trong phòng điều khiển có ai nhặt được nó không.” Có vẻ nhân viên đó không biết ốc tai điện tử là gì.

Kỷ Thần Phong cau mày, cố gắng đọc khẩu hình của đối phương, nhưng sau một lúc cũng đành bó tay chịu chết: “Em xin lỗi, bây giờ em không nghe thấy gì cả, anh có thể… cố gắng nói thật chậm được không ạ?”

“Ảnh, em có ảnh không?” Nhhân viên lặp lại câu hỏi một cách chậm rãi hơn, nhưng người nọ cũng nói bằng âm lượng lớn hơn khiến nhiều người qua lại bị thu hút, đổ dồn ánh mắt tò mò về phía họ.

“Ảnh ấy ạ?” Cuối cùng Kỷ Thần Phong cũng xác định được từ khóa, hắn lấy điện thoại ra, tìm kiếm trong chốc lát rồi đưa cho đối phương xem.

“À, hóa ra là máy trợ thính.” Nhân viên giơ tay ra hiệu “tạm dừng”, sau đó nhấc máy bàn, gọi lên phòng điều khiển tổng thể để hỏi xem có ai nhặt được máy trợ thính màu đen không.

Kỷ Thần Phong sốt ruột đứng chờ ở bên cạnh, hai mắt hắn nhìn đăm đăm vào khẩu hình miệng của nhân viên. Ngay khi thấy đối phương và nhân viên giữ đầu máy điện thoại ở phía bên kia xác nhận rằng không có ai nhặt được ốc tai điện tử của hắn, Kỷ Thần Phong liền tỏ ra vô cùng hụt hẫng và thất vọng, trông hắn giống hệt như con gấu Bắc Cực vừa tỉnh ngủ thì phát hiện ra mình đã bị băng trôi cuốn ra xa tận mấy trăm hải lý, hoàn toàn lạc lõng giữa biển cả mênh mông.

Máy trợ thính cái gì, thà cứ nói cho anh ta biết rằng thứ đó có giá trị lên đến năm con số để anh ta check camera giám sát giúp.

Tôi đứng tại chỗ, chiêm ngưỡng biểu cảm thú vị của Kỷ Thần Phong một lúc rồi lia mắt rà soát xung quanh, tình cờ trông thấy một người lao công đang lau sàn trước cầu thang cuốn, tôi bước tới, giao chiếc ốc tai điện tử trong tay cho người nọ.

Tôi chỉ tay về phía Kỷ Thần Phong: “Chắc là người đằng kia đánh rơi, cảm phiền bác trả lại cậu ta giúp cháu nhé.” Do sợ bị Kỷ Thần Phong chú ý nên ngay khi nói xong, tôi tăng nhanh tốc độ sải chân và rời khỏi ga tàu điện ngầm.

Chuyện này xảy ra chưa được bao lâu thì tôi thuê A Dao. Ngồi trong căn phòng làm việc lộn xộn của cô ấy, tôi thuật lại yêu cầu của bản thân, chỉ trong mười phút ngắn ngủi, tôi đã liệt kê kín cả một tờ giấy A4.

“Còn gì nữa không?” Cô nàng nở nụ cười miễn cưỡng, nếu không phải vì mức lương cao chót vót mà tôi đã đề xuất, có lẽ cô ấy đã tống cổ tôi ra ngoài rồi.

Tôi ngẫm ngợi một thôi một hồi, thấy cũng không cần bổ sung thêm gì nữa, đang tính nói dừng ở đây thôi, nào ngờ tới lúc mở miệng, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại chêm thêm một câu: “Chú ý cẩn thận tới ốc tai điện tử của Kỷ Thần Phong nhé, nó mà đánh rơi thì nhặt lên giúp nó.”

A Dao sửng sốt: “Cái đeo trên tai ấy hả?” Cô ghi chép một cách nghiêm túc, “Đắt lắm à?”

“Tàm tạm, tầm sáu, bảy vạn gì đấy. Nhưng vấn đề ở đây không phải là tiền mà là phiền phức.”

(*) 6 vạn tệ = 206 triệu VNĐ, 7 vạn tệ = 241 triệu VNĐ.

Làm phiền ai chứ đừng làm phiền tới tôi.

“Sáu, bảy vạn mà bảo tàm tạm ấy à, sếp sộp thật đấy.” A Dao líu lưỡi không thôi.

Từ đó về sau, việc nắm bắt hành tung của Kỷ Thần Phong đã trở nên dễ dàng hơn. Cuối tuần nào tôi cũng bám theo Kỷ Thần Phong để theo dõi xem anh đi đâu, gặp người nào. Khi tâm trạng không vui, tôi sẽ tới nhìn anh, tôi đậu xe trước cổng trường, trước quán cà phê, hoặc gần quán ăn. Để không khiến anh nghi ngờ, cứ lâu lâu tôi lại đổi sang đi xe khác.

Chu Cập Vũ nói rằng bất cứ cơ quan nào trên cơ thể cũng có thể hình thành cơ chế phản xạ. Mỗi khi nghe thấy tiếng chuông hay đèn đỏ nhá sáng, con chó được Pavlov huấn luyện sẽ tiết nước bọt như điên là vì mỗi lần được cho ăn, các nhà nghiên cứu lại cho nó nghe tiếng chuông và nhìn đèn đỏ bật sáng.

Vậy nếu một người chỉ cần gặp tâm trạng xấu là lại đi tìm một người khác, cứ trông thấy đối phương trong dáng vẻ bình thường nhất là sẽ cảm thấy vui mừng, tâm trạng được cải thiện, dần dà, không lẽ cũng hình thành phản xạ có điều kiện ư? Chẳng lẽ chỉ cần nhìn thấy người kia… là sẽ trở nên vui mừng, quên hết thảy mọi chuyện khiến bản thân bực tức?

Đáng ra tôi phải ghét anh, nhưng bản thân lại chẳng cầm lòng nổi mà dần bị cuốn hút theo, tôi say mê Kỷ Thần Phong như say mê rượu nồng và thuốc lá.

Tâm thức hiểu rõ rằng như vậy là sai và tôi phải loại bỏ mối nguy hại tiềm tàng này càng sớm càng tốt, nhưng lúc nào cũng tính một đàng chàng một một nẻo.

Tôi tìm cho mình đủ mọi lí do để tiếp cận đối phương, giờ nhìn lại mới thấy mọi thứ đúng là vô lý và nực cười biết mấy.

Vì sợ anh biết được chân tướng nên tôi mới muốn dùng tình cảm để điều khiển hắn. Vì không thể bỏ cuộc giữa chừng nên tôi đành chấp nhận hôn môi, an ủi và tiếp xúc cơ thể với anh nhiều hơn. Thậm chí tôi còn muốn biến hắn thành cây tơ hồng vàng của riêng mình, nuôi hắn thành một kể vô dụng để trói chặt hắn ở bên…

“Dàn dựng một vụ tai nạn giao thông bất ngờ, khiến cậu ta trở thành người thực vật không phải dễ hơn ư? Mày xem lại mình đi, đúng là làm ơn mắc oán.” Tang Niệm quăng chiếc đèn kéo quân sang một bên, vỗ đôi cánh đen tuyền lao đến trước mặt tôi.

Tôi cụp mắt xuống, mất một lúc lâu mới nghĩ ra được một cái lý do: “Nhưng… tôi không thể làm nhục anh ấy được.”

“Ha.” Cánh đen cười lạnh, cậu ta bay vòng quanh tôi, quan sát tôi từ trên xuống dưới, nói, “Thừa nhận đi, mày yêu cậu ta mà. Mày thích được cậu ta hôn, thích được cậu ta đụng chạm, thích được cậu ta gọi tên hết lần này đến lần khác ở trên giường.”

“Mày thích… Không, mày nghiện những hành động thân mật mang tính độc chiếm và cảm giác được khao khát này. Cậu ta thỏa mãn mọi ảo tưởng của mày về một mái ấm gia đình — ấm áp, sạch sẽ, thức ăn nóng hổi, và đời sống tình dục chất lượng.”

“Không phải đồ ăn cậu ta nấu thì khó mà nuốt nổi, không được cậu ta âu yếm thì không lên đỉnh được, thậm chí còn đổi sữa tắm sang loại cậu ta dùng, mày vẫn nghĩ rằng mày là người bắt được cậu ta ư?”

Tôi chậm chạp ngẩng đầu lên, tìm ra sự thật bẽ bàng từ trong lời nói của đối phương.

“… Thế, tôi mới là con mồi bị sập bẫy à?”

Tang Niệm cánh đen bay lên đầu tôi, cậu ta nằm ngửa giữa không trung, mỉm cười như không mà nói: “Mày nên nhận ra điều đó khi cảm thấy đau lòng vì đánh mất cậu ta.”

Hóa ra cảm giác nhức nhối khó mà chịu đựng nổi kia là đau lòng ư? Tôi còn tưởng mình bị bệnh tim…

“Nhưng anh ấy không còn thích tôi nữa, nhận ra thì cũng có ích gì.” Nhìn lên chiếc đèn kéo quân quay lơ lửng trên không, tôi hạ giọng nói, “Đâu thể quay lại được.”

“Chưa muộn, vẫn cứu vãn được.” Vừa nói, cánh đen vừa búng tay cái tách, “Vẫn quay lại được.”

Tôi còn chưa hiểu địa điểm “quay lại” mà cậu ta nói là chỗ nào thì chiếc đèn đã nhanh chóng xoay ngược lại theo tiếng búng tay, không gian bắt đầu biến dạng, nốt nhạc ồn ào không thuộc về thế giới này vang lên bên tai tôi.

Tiếng hô hoán vội vàng gấp rút, tiếng máy móc đùng đùng, tiếng gào khóc của phụ nữ…

Tôi mở choàng mắt, cổ họng đau rát không thôi, cảm giác có dị vật tồn tại mạnh mẽ. Tôi ói ra một cách mất kiểm soát, muốn ngồi dậy để kéo thứ trong miệng ra.

Y tá vội vàng chạy tới giữ chặt lấy đôi tay đang cử động loạn xạ của tôi, không biết nói vọng ra với người nào: “Đi báo cho người nhà biết là bệnh nhân tỉnh rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.