Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 141: Chương 141: Ai Không hiểu ai?




Cô cảm thấy cô thật sự bị anh vắt khô rồi, tại sao lại có một người đàn ông tinh lực mạnh mẽ như vậy?

Cô ngồi trên người anh biết được anh vẫn trong cơ thể cô nhưng cô không muốn động đậy nữa, đến sức lực để nhấc một ngón tay còn không có nữa.

« Lục phu nhân rồi sẽ có ngày anh bị em hút cạn tinh lực cho mà xem.. » Anh ôm cô, ngón tay vuốt ve lưng cô, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô.

Anh luôn làm như vậy sau khi kết thúc, cô rất thích vậy, như vậy làm cho cô cảm thấy mình như đứa trẻ đang nằm trong nôi lim dim ngủ, một cảm giác hạnh phúc được nuông chiều.

Cô nghĩ trong những ngày tháng cô chưa xác định được anh có yêu mình không, tuy cô vẫn mơ hồ đau khổ nhưng lại mê đắm hoan ái với anh, có thể đây cũng là một trong những lý do.

Nhưng lời này của anh có ý gì đây? Rõ ràng là mối lần đều là sức lực của anh quá dư thừa ép khô cô mà giờ lại cắn ngược lại đấy?

Hừm, kích bác anh: « Đúng là người đàn ông vô dụng, nếu không được thì lui xuống nhường bước đi! » - Giọng nói của cô mềm mại nhưng không có sức.

Câu trả lời của anh vang lên có lực hơn nhiều: « Đồng Nhất Niệm, khi nói những lời này em có biết hậu quả sẽ thế nào không? »

Cô nghe được tiếng cười thầm uy hiếp của anh, Lục Hướng Bắc cũng có lúc bị kích động cơ đấy. Nhưng khi cô cảm thấy vật nào đó vẫn còn trong cơ thể mình kia thế mà đang cứng dần lên thì hoảng sợ thật sự.

« Lục Hướng Bắc, không phải chứ, tha cho em đi » - Cô vội vàng xin tha, nếu như thật sự thêm một lần nữa thì ngày mai cô đến đi chắc cũng không đi nổi mất.

Thật ra thể lực của anh cũng cạn rồi, cười cười, cô thật sự xem anh là người sắt sao.

Kéo lấy cái chăn mỏng đặt bên cạnh đắp lên người cô và anh cùng nằm trên chiếc ghế xe chật hẹp, xoa nắn da thịt mềm mượt trên eo cô, anh nhẹ nhàng hỏi: « Lúc nãy em muốn nói gì với anh? »

Nói gì nhỉ?

Cô đã mệt đến cực điểm muốn mơ màng ngủ rồi thì nghe thấy anh hỏi cũng cố nhớ lại lẩm bẩm trách móc « Đều do anh cả làm em quên mất rồi.. »

« Trách anh sao? » - Anh véo nhẹ eo cô cười xấu xa: « Rõ ràng là em tự mở khóa quần anh, tự em ngồi lên.. Lục phu nhân hôm nay hết sức nhiệt tình nên Lục tiên sinh rất vừa lòng.. »

Eo có hơi đau làm cô tỉnh táo hơn, nghe những lời không biết xấu hổ của anh tức muốn xé rách cái miệng của anh luôn nhưng anh đã lập tức giữ được tay cô làm cô không động đậy được nên chỉ có thể cắn một cái trên ngực anh lưu lại hai vết răng trên đó.

« Đây là con dấu của Lục phu nhân sao? Đóng dấu như này rồi anh chính là người đàn ông của em, không ngờ dục vọng chiếm hữu của Lục phu nhân lại lớn như vậy đó » - Anh vẫn cười kiểu không biết xấu hổ đó.

Đồng Nhất Niệm không biết nói gì, gặp phải loại người này cô coi như chịu rồi

Nhưng bực thì bực, giận thì giận nhưng trong lòng thì lại ấm áp, nói thật từ trước đến nay cô chưa từng có cảm giác hòa hợp với anh đến như vậy.

Cùng lúc này cô cũng nhớ lại điều muốn nói với anh, nằm dựa lên người anh nhắm mắt thì thầm: « Lục Hướng Bắc em thà mỗi ngày uống Lão Bạch Can cùng anh chứ không muốn uống rượu vang nhìn anh từ xa.. Lục Hướng Bắc anh có thể ở gần bên em mỗi ngày không? »

Cô thích anh bây giờ, anh ở thành phố G. Rời xa công ty, xa nhà, rời xa những người và việc đau đầu kia, anh có thể làm họ đến gần nhau hơn

Thật ra chỉ cần anh muốn thì họ có thể đến gần nhau được giống như tối nay vậy, chỉ cần anh muốn cởi mở tấm lòng.

Câu trả lời của anh lại có chút mơ hồ: « Niệm Niệm, anh vẫn luôn ở bên em. »

Cô nhíu mày: « Lục Hướng Bắc, em mệt rồi, thật đó, đấu chọi với anh đến mệt rồi. Tình trạng của chúng ta vẫn luôn gượng gạo mà em thì không muốn tiếp rục như vậy nữa, trái tim em không chịu nổi. Giải quyết vấn đề này chỉ có hai cách, hoặc là chúng ta ly hôn, hoặc là em không tính toán những chuyện trước đây chúng ta bắt đầu lại, Lục Hướng Bắc em muốn cho hai chúng ta cơ hội cuối cùng, anh có biết không? »

« Anh biết. » lần này anh trả lời rất nghiêm túc: « Cám ơn em, Niệm Niệm, cám ơn biểu hiện của em ngày hôm nay. »

Thật ra anh hiểu Lục phu nhân yêu kiều đáng yêu ngày hôm nay, giữa họ không còn cố kị giống như một đôi tình nhân thật sự nhưng anh có thể nhận ra khi cô nói những lời châm chọc, khi cô đón nhận anh thì đều có tồn tại một chút nghi hoặc và xót xa.

« Vì thế nên Lục Hướng Bắc giữa chúng ta đây là cơ hội cuối cùng rồi. Anh nói anh yêu em thì hãy chứng minh cho em thấy đi. » - Cô nhắm mắt lại, tầng mây đen trong lòng thật ra vẫn luôn tồn tại chỉ là khi kích tình đã bị lờ đi mà thôi. Còn khi bình tĩnh lại thì nó lại xuất hiện nhưng cô cố ý xua tán nó trước mặt anh mà thôi.

Cho anh cơ hội cũng là cho bản thân mình cơ hội.

Đồng Nhất Niệm hãy một lần làm trẻ con đi..

Nếu đến cả Oanh Oanh còn coi thường cô là không hiểu chuyện vậy thì cô sẽ mở rộng giới hạn hiểu chuyện thêm một lần lớn nhất cũng là lần cuối cùng, chỉ để bản thân về sau sẽ không phải hối hận..

Cho đến bây giờ cô vẫn không hiểu Oanh Oanh đến tìm cô rốt cuộc có mục đích gì nhưng cô có thể nghe ra người con gái Oanh Oanh này hình như thật sự hy vọng cô và Lục Hương Bắc tốt đẹp, chỉ vì điểm này mà cô không thể buông tay lần này..

Nói xong câu này cô liền ngủ thiếp đi để lại Lục Hướng Bắc ôm cô, lông mày dần cau lại.

Anh nhìn thấy sự cố gắng của cô, cố gắng không nghi ngờ của cô, cố gắng giả vờ vui vẻ trước mặt anh, nếu như tất cả điều này là để cho đôi bên thêm cơ hội thì có thể biết được cô yêu anh đến mức nào vì vậy anh cũng giống cô mở lòng hồi đáp lại nhưng sau khi tất cả trầm lắng xuống thì sự âm u lại dần dần nổi lên trên mặt nước.

Niệm Niệm, Niệm Niệm hi vọng chúng ta sẽ có một cái kết tốt đẹp..

Ai mà biết được, khi hai người đang hạnh phúc cũng là đang ngụy trang, vậy thì khi tất cả sự thật sáng tỏ ai sẽ đau hơn ai?

Nhưng bọn họ đều không thể phủ nhận, trong khi giả vờ hạnh phúc thì bọn họ cũng từng thật sự hạnh phúc..

Trên thế giới khó nắm bắt nhất chính là lòng người, một người có thông minh nhạy bén hơn nữa cũng không thể nhìn rõ lòng người khác.

Không biết là ai tỉnh trước, ai động trước, hai người để mơ hồ nghe thấy tiếng mưa tí tách rơi xuống cửa kính xe.

Đồng Nhất Niệm bỗng nhiên nhớ đến việc xem mặt trời mọc liền mở mắt, trời đã sáng nhưng bờ biển lại có chút u ám, làm gì có mĩ cảnh mặt trời mọc?

Lục Hướng Bắc! Anh thật xui xẻo, đến muốn xem mặt trời mọc mà trời còn mưa?

Cô lay người anh: « Anh tỉnh dậy xem bên ngoài xem, mặt trời ở đâu chứ? »

Anh cũng cảm thấy buồn cười, vỗ nhẹ đầu cô: « Đồng Nhất Niệm, em cũng thật xui xẻo, đến xem mặt trời mọc vậy mà mặt trời lại bị em dọa chạy mất rồi, đây là lần anh xem mặt trời mọc tệ nhất đấy! »

Sao lại có cái lí lẽ này chứ, lại còn tính toán lên người cô nữa!

« Có điều cũng không sao, chính vì đặc biệt nên càng làm người ta nhớ mãi không quên! Anh sẽ không bao giờ quên cảnh mặt trời mọc bên bờ biển dưới trời mưa này » - Anh thì thầm có chút thương cảm khó nói thành lời.

Đồng Nhất Niệm quay mặt đi có chút muốn khóc.

Nếu như từ trước đến nay không có yêu thì có phải tốt không.

« Đi thôi, chúng ta nên quay về rồi! » - Khi cô quay mặt lại đã là khuôn mặt cười nghênh đón, tất cả mọi sự đau lòng và mờ mịt đã được cô giấu đi thật kĩ.

Đồng Nhất Niệm không thể tiếp tục trẻ con mãi được.

Sau khi lái xe về thành phố thì phát hiện thành phố không hề có mưa, Lục Hướng Bắc ai oán: « Anh đã nói là anh xem dự báo thời tiết rõ ràng là trời quang mây tạnh sao có thể không xem được mặt trời mọc chứ! »

« Thật ra có thể xem mặt trời mọc hay không thì mặt trời vẫn ở đó chỉ là chúng ta không nhìn thấy mà thôi. » - Đồng Nhất Niệm đang yên lặng lại thốt ra một câu đầy triết lý. Đúng vậy dù cho kết quả thế nào thì cô cũng đã từng yêu.

Từng yêu và không hối hận.

Vì thế, hãy cứ yêu.

Lục Hướng Bắc vì câu nói này của cô mà nhìn cô với một con mắt khác, vô tình lại nhìn thấy cô hết sức nghiêm túc và trầm ổn không giống cô thường ngày chút nào thì trong lòng anh lại có chút kinh ngạc vô cớ, dựa vào trực giác mẫn cảm nhiều năm bỗng nhiên cảm thấy một dự cảm không lành..

Anh đột nhiên phát hiện thì ra anh chưa thật sự hiểu hết Đồng Nhất Niệm

« Đi ăn sáng trước rồi hãy về nhà nhé? » - Anh vừa lái xe hỏi.

Đồng Nhất Niệm lắc đầu: « Không cần đâu, về nhà tắm trước đã, người cứ dinh dính! »

Anh nghe thấy liền cười.

« Còn cười được, tất cả là tại anh hết! » - Cô lườm anh, thật đáng yêu, sự thâm trầm vừa rồi trên mặt dường như không tồn tại, Lục Hướng Bắc còn tưởng rằng vừa rồi là bản thân nhìn nhầm.

Khi đến tiểu khu thì trời cũng bắt đầu mưa, Đồng Nhất Niệm giữ lấy đôi dép lê không nỡ đặt xuống đất.

Anh lắc đầu liền ôm lấy cô bế cô lên nhà trong tiếng kêu của cô làm cho mấy hộ lầu dưới tròn mắt nhìn hai người.

Về đến nhà Đồng Nhất Niệm liền chạy ngay vào phòng ngủ: « Anh tắm bên ngoài, em tắm bên trong. »

« Tại sao lại không tắm cùng nhau? » - Anh nhăn mày hỏi.

« Cút! » - Đồng Nhất Niệm ném cho anh cái khăn tắm rồi đóng cửa phòng tắm lại.

Anh cười nhặt lấy khăn tắm rồi đi vào phòng tắm.

Chắc chắn anh đã vào phòng tắm rồi Đồng Nhất Niệm mới lấy di động đi vào phòng tắm trong phòng ngủ, con người cô có tật là không kìm chế được, nghĩ ra cái gì là phải làm ngay vì thế liền vội vàng vừa nằm trong bồn tắm vừa nhắn tin cho Khang Kỳ: Khang Kỳ, em muốn nhờ anh giúp một việc..

Sau khi gửi tin nhắn lại gửi thêm một tin: Khang Kỳ, không cần nhắn trả lời chỉ cần làm theo lời em là được.

Sau đó nhân lúc Lục Hướng Bắc chưa tắm xong xóa hết nội dung tin nhắn và nhật kí tin nhắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.