Cô trợn mắt lên nhìn anh, nói với anh thì càng không vui thì có! Cô xem lại bản tổng kết thì phát hiện ra có N chỗ số liệu sai. Đầu cô đúng là thích đối đầu với các con số. Cô cũng không phải là Lục Hướng Bắc - nhạy cảm với con số đến mức nhìn qua là không thể quên được. Ví như số điện thoại vậy, không cần biết là số điện thoại của ai, Lục Hướng Bắc chỉ cần nghe qua một lần là nhớ. Còn cô hoàn toàn là dựa vào danh bạ, chỉ trừ số của ba và Lục Hướng Bắc là nhớ ra thì không còn nhớ nổi số của một ai khác.Trừ số của ba và Lục Hướng Bắc.
Tâm trạng của cô lại dừng lại ở đây. Không biết từ bao giờ vị trí của Lục Hướng Bắc trong lòng cô lại chiếm một phần quan trọng đến như vậy? Cô lặng lẽ thở dài tiếp tục công việc của mình. Từ bản tổng kết đến bản kế hoạch cô đều không dám lơ là một chút nào!
Hôm nay quả thật là cô rất chăm chỉ, đến cơm trưa cũng là Lục Hướng Bắc mang đến cho cô. Anh bước vào thì nhìn thấy cảnh này. Anh có chút lòng với biểu hiện của cô, sau đó mang cơm trưa đặt trước mặt cô: “Nhược Nhược mua về đó, em mau ăn đi!”
Cô liếc nhìn anh một cái không nói gì rồi tiếp tục đánh chữ. Cô tưởng rằng anh sẽ giống như hôm qua đặt hộp cơm xuống rồi đi, không ngờ anh lại cứ đứng ở đó không hề đi ra ngoài. Cô ngước đầu lên nhìn anh: “Tại sao anh còn chưa đi?”
Anh dùng bộ danh xem thường nhìn cô: “Nhìn em ăn xong anh sẽ đi!”
Cô không hề nhìn hộp cơm lấy một cái: “Bây giờ tôi chưa muốn ăn!” Nói xong, cô vẫn tiếp tục làm việc nhưng đầu thì không thể tập trung được.
Một người lớn như vậy cứ đứng ở đó bảo cô sao làm việc được? Cô đang nghĩ mình nên nổi giận mời anh ra ngoài thì anh lại đi trước một bước, ngắt mất nguồn điện máy tính của cô.
Cô ngồi trên ghế ngỡ ngàng, ít nhất mười giây sau mới hiểu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Sau mười giây cuối cùng cô cũng đã hiểu cái gì gọi là kích động tột độ. Cô nhảy lên túm lấy Lục Hướng Bắc, hận không thể xé nát cái mặt thối tha, đẹp đẽ của anh ra! Thành quả công việc cả buổi sáng của cô đấy! Cô còn chưa kịp lưu lại thì đã bị anh xóa sạch rồi, hại cô lại phải làm lại từ đầu.
“Lục Hướng Bắc tôi hận anh đến chết!” Cô nhìn anh chằm chằm, một lúc không thể phát tiết ra hết mà dung mạo tuấn tú của anh đang ở trước mặt liền kiễng chân cắn lên mặt anh một cái cũng không hề nhẹ.
“ A…!” – Lục Hướng Bắc không phòng bị chiêu này của cô. Anh đau đến nỗi hét một tiếng rồi nới lỏng tay cô ra. Khuôn mặt trắng của anh giờ xuất hiện một vết răng tròn tròn nho nhỏ, lại còn rỉ ra cả máu nữa chứ. Anh sờ tay lên mặt, trên mặt còn để lộ ra nụ cười khổ: “Đồng Nhất Niệm, anh không ngờ em lại là tuổi chó đấy!”
Cô ù ù một tiếng, trong miệng còn thoang thoảng vị tanh tanh, ngọt ngọt của máu. Vết răng cắn đang rỉ máu trên khuôn mặt được gọi là đẹp đẽ của anh có chút không ngờ thậm chí còn hơi buồn cười. Cô thấy bản thân mình hình như có chút quá đáng rồi. Bộ dạng như vậy chắc anh không dám ra ngoài mất…
“Đói thì ăn cơm đi, thịt vịt nướng ngon hơn thịt của anh đấy! Có điều nếu như em thực sự muốn ăn thịt anh thì … chờ đến tối cho em ăn đủ thì thôi!” Anh mở hộp cơm, tiện tay xoay mặt cô lại, cần bao nhiêu nhẹ nhàng là có bấy nhiêu nhẹ nhàng.
*******
Hết chương 26