Tim cô như nhảy lên khi đợi anh nói hết, thậm chí từng nghĩ đến liệu có phải anh muốn nói Anh không muốn ly hôn nữa..
Nhưng cuối cùng chỉ nghe thấy anh nói: Anh đi đây..
Giây phút đó, nước mắt cô liền chảy ra.
Anh đi đây.. ba chữ rất bình thường vậy mà sao nghe vào tai cô lại giống như là sẽ không bao giờ quay lại nữa vậy? Đang yên đang lành một nỗi đau như bị xé rách.
Anh buông lỏng cánh tay mình, bước chân từ từ rời đi, hơi thở cũng dần đi xa.
Nỗi sợ hãi giống như bóng tối bỗng nhiên như muốn nốt chửng trái tim cô, cô lớn tiếng gọi: Lục Hướng Bắc! Sau đó bất chấp tất cả đuổi theo.
Anh đã lên xe, mắt thấy cửa xe sắp đóng lại.
Lục Hướng Bắc! Cô không biết tại sao lại khóc thành tiếng, nhảy xuống bậc thềm.
Dép lê không cẩn thận rơi ra cô cũng không thèm đi lại chỉ tiếp tục đuổi theo, cuối cùng cũng kịp trước khi anh khởi động xe đã nhào được đến cửa trước sổ xe.
Cô đập cửa sổ xe, nước mắt rơi không ngừng.
Anh vô cùng ngạc nhiên, kéo kính xe xuống, vội vàng xuống xe, phát hiện cô đi chân trần vội vàng bế cô lên khỏi mặt đất, dịu dàng hỏi: Làm sao thế?
Cô không nói thành lời, chỉ chảy nước mắt ra sức lắc đầu.
Thời khắc đó thật ra cô muốn nói, Lục Hướng Bắc chúng ta có thể không cần ly hôn nữa, chỉ cần Đồng thị bình an, mọi người bình an thì có thể không ly hôn nữa.
Nhưng cô nói không ra lời, nước mắt từng tầng từng tầng, tay nắm chặt lấy quần áo của anh, thế nào cũng không chịu buông.
Khóe môi anh cong cong ý cười bế cô vào nhà, nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế xô pha, quỳ xuống gạt đi đất cát dính lên chân cô, lại đi tìm một đôi dép lê khác cho cô mang vào.
Đồng Nhất Niệm kinh ngạc phát hiện chính là đôi dép mà cô thích nhất trong nhà, đi vào rất thoải mái.
Hôm qua mang về cho em đấy, quên mất không nói với em. Anh cười nói với cô.
Cô ngồi trên xô pha nhìn nụ cười của anh, nước mắt vẫn rơi.
Anh hiểu cô như vậy đấy, cô không cần nói gì anh vẫn có thể cân nhắc mọi thứ trong trái tim cô, vậy anh có biết bây giờ cô đang nghĩ gì không?
Anh nâng mặt cô lên, ngón cái gạt đi nước mắt của cô than thở: Cô gái ngốc, trước đây sao không biết em lại thích khóc như này nhỉ? Phải cười nhiều vào có biết không?
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, trong mắt cô có viết điều mà trong lòng cô mong muốn, anh có thể nhìn ra không?
Anh cũng nhìn thẳng cô, một lúc sau nụ hôn của anh rơi xuống mắt cô, nhẹ giọng: Đừng khóc nữa, còn khóc nữa là anh không đi được mất.. Niệm Niệm, thật ra anh không muốn ly hôn, chúng ta không ly hôn nữa có được không?
Bỗng nhiên nước mắt của cô ào ạt tuôn ra.
Anh hiểu, anh thật sự hiểu trong lòng cô đang nghĩ gì, anh đều hiểu hết mà không cần cô phải nói ra, thật tốt quá.
Cô không nói là được hay không được nhưng cô tin rằng anh nhất định hiểu được.
Chờ anh.. Anh cuối cùng hôn nhẹ lên môi cô sau đó xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng anh lại biến mất sau cánh cửa cô vội vàng chạy đến bên cửa sổ, lần này anh đi thật rồi.
Chiếc Maybach của anh từ từ biến mất khỏi tầm nhìn của cô. Cô cảm thấy chiếc Maybach giống như một con diều bị đứt dây khi đang tăng tốc nhanh chóng bay đi xa còn cô cuối cùng mất đi phương hướng của nó.
Lục Hướng Bắc.. Cô gọi tên anh, trái tim dần dần bị khí lạnh bao chùm..
Nếu như yêu một người vô cùng sâu đậm liệu có thể có hiện tượng kỳ lạ như vậy không? Khi đối phương sắp xảy ra chuyện gì đó thì bản thân sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Người lãng mạn gọi đó là tâm linh tương thông.
Cô vào lúc này vẫn chưa biết đó có phải là tâm linh tương thông hay không nhưng nếu như cô biết chuyến đi này của anh sẽ xảy ra chuyện gì thì cô nhất định dù có chết cũng không để anh ra khỏi nhà.
Anh đi rồi, cũng mang theo hơi thở vừa kỳ lạ lại ấm áp của tối qua đi. Cô lau nước mắt ngổi rất lâu trên sô pha phòng khách, trong đầu lại trống rỗng không nghĩ gì cả.
Sau đó mẹ nhỏ và Nhất Lăng cũng ra ngoài, từ trên đi xuống dưới đã ồn ào nói cười, xem ra hôm nay thương hiệu nào đó lại gặp may rồi.
Sau đó nữa ba cô cũng ra ngoài, nói là đi gặp bạn cũ, muốn Đồng Nhất Niệm đừng cứ ngồi mãi một chỗ mà hãy đi lại vận động một chút.
Đồng Nhất Niệm ngoài miệng đồng ý rồi lại phát hiện bóng dáng của ba ra khỏi nhà có chút thê lương.
Ba à! Cô không nhịn được đành gọi.
Đồng Tri Hành quay đầu lại: Có chuyện gì?
Ba, mọi người đều ra ngoài để con ở nhà một mình à? Không biết tại sao, hôm nay cô đặc biệt mong có ai đó ở cùng.
Đồng Tri Hành tỏ vẻ không ngờ tới, con gái lớn này của ông có bao giờ dính người thế này đâu.
Nụ cười cũng trở nên hiền hòa: Nha đầu ngốc, có bảo mẫu ở nhà mà, ba sẽ về sớm thôi!
Ồ.. Cô đáp lại một tiếng: Ba ơi, chờ đã!
Làm sao vậy? Đồng Tri Hành nhận ra con gái hôm nay rất kỳ lạ, cười hỏi.
Cô đi về phía trước chỉnh lại cà vạt cho ông: Cà vạt thắt lệch rồi ạ!
Đồng Tri Hành nhìn con gái dịu dàng trước mắt, trong mắt cũng hồng lên, sắc mặt có chút không được tự nhiên, cuối cùng lại chỉ nói một câu: Niệm Niệm, đây là lần đầu tiên con thắt cà vạt cho ba đấy.
Đồng Nhất Niệm nghe xong lại thấy xót xa.
Hôm nay làm sao thế này? Tại sao mỗi người, mỗi việc đều trở nên biến người ta thành dễ buồn thương thế này?
Xem ra, làm một cô con gái, cô từ trước đến nay thật là dở tệ, dù cho thế nào thì ông cũng là ba cô.
Xin lỗi ba, con về sau ngày nào cũng sẽ thắt cà vạt cho ba! Vệt nước mắt trên mặt cô còn chưa khô hết, khi cười liền cảm thấy da mặt có chút căng, rất khó chịu.
Đồng Tri Hành cười cười gật đầu, trong mắt cũng có ánh sáng của nước mắt: Được được.
Liên tục hai chữ được, ông đưa tay ra sơ mặt Đồng Nhất Niệm, nhưng khi giơ tay lên lại nặng như ngàn cân.
Ở nhà ngoan nào! Ngón tay ông có chút thô ráp chạm vào mặt Đồng Nhất Niệm sau đó quay người đi về hướng xe đã đỗ chờ sẵn bên ngoài.
Đồng Nhất Niệm đứng yên tại chỗ rất lâu, trên mặt dường như vẫn còn độ ấm của ngón tay ông chạm qua, cô nghĩ thật ra đây cũng là lần đầu tiên ba và cô tiếp xúc thân mật đến thế.
Cuối cùng đều đi cả rồi, bảo mẫu bận suốt trong bếp, cả căn nhà to đùng chỉ còn một mình cô vắng vẻ làm cô có chút sợ hãi.
Cô không muốn lên lầu liền cuộn tròn trên sô pha xem ti vi, dưỡng thai, những việc hàng ngày này làm đều không cần phải nghĩ ngợi nhiều.
Thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, lại nhìn ra ngoài.
Sinh mệnh lâu dài của cô dường như đều gói gọn trong một ngày này, mà nội dung duy nhất của một ngày này là: Đợi..
Chỉ là những ngày tháng chờ đợi sao lại dài đến vậy
Kim đồng hồ chạy được mỗi một vạch giống như là cả một thế kỷ vậy.
Cuối cùng đợi đến sắc chiều buông xuống.
Cô nghe thấy tiếng ô tô từ bên ngoài vọng vào, trong lòng liền vui vẻ lên, cơ thể cũng trở lên nhanh nhẹn hơn nhảy khỏi xô pha chạy ra ngoài đón.
Đúng vậy, là xe Maybach của anh, anh về rồi!
Lục Hướng Bắc! Cô vừa gọi vừa chạy ra, tưởng tượng anh từ trên xe bước xuống giang rộng hai cánh tay, còn cô nhảy vào lòng anh.
Nhưng cửa xe mở ra, người đi xuống lại làm cơ thể đang xông ra của cô trở nên cứng lại tại chỗ. Nụ cười của cô, tiếng gọi của cô đều đông cứng vào giây phút đó.
Sao lại không phải là Lục Hướng Bắc? Là Thành Chân.
Chào chị dâu. Thành Chân nhã nhặn lễ độ hỏi thăm, lưu loát lạnh nhạt. Đây là ở cùng với Lục Hướng Bắc lâu rồi nên bị nhiễm khí chất của anh rồi.
Sao.. lại là anh? Hơn cả sự ngại ngùng là sự lo lắng và sợ hãi đang dâng lên trong tim. Sự sợ hãi trước khi anh ra khỏi nhà lại ập đến, cô cảm thấy gió trong đêm mang theo sự lạnh lẽo đang thâm nhập vào da thịt.
Thành Chân gật đầu với cô: Anh Bắc vẫn còn chút việc, tạm thời không về được, sợ chị lo lắng nên bảo em đích thân đến nói với chị một tiếng.
Có việc thì sao anh ấy lại không gọi điện? Có việc gì mà cần Thành Chân đặc biệt chạy đến nhà thông báo? Rõ ràng chỉ cần một cú điện thoại là có thể giải quyết được mà.
Em cũng không biết, em cũng chỉ làm theo lời anh Bắc dặn dò thôi. Anh ta cầm chìa khóa xe cũng không cần cô gọi mà tự mình đi vào nhà.
Đồng Nhất Niệm cảm thấy kỳ lạ, căng thẳng đi theo vào trong nhà, cầm lấy điện thoại gọi cho Lục Hướng Bắc nhưng đáng ghét là đã tắt máy rồi.
Buông điện thoại xuống, có chút đau đầu.
Thành Chân nhìn thấy liền nói: Chị dâu, anh Bắc tắt điện thoại nhất định là có lý do của anh ấy, nhất định là bây giờ không tiện nghe điện thoại thôi. Chị dâu, nếu như thật sự lo lắng cho anh ấy thì nên yên phận đừng gọi điện làm ảnh hưởng đến anh ấy nữa!
Ngữ khí nói chuyện của Thành Chân thì rất hòa nhã nhưng lời nói ra lại không hề nhẹ.
Đây cũng là phong cách giống hệt với Lục Hướng Bắc.
Cô hừm hừm mấy tiếng chỉ đành lặng lẽ thừa nhận lời Thành Chân nói có lý.
Có điều muốn cô yên phận thế nào đây? Trời càng tối, thì trong lòng cô càng bất an, không ngừng đi đi lại lại trong nhà, không ngừng xem đồng hồ, thậm chí đã bỏ qua lý do tại sao Thành Chân đã mang lời nhắn đến rồi mà vẫn cứ ở lỳ nhà họ Đồng không đi.
Đồng hồ trên tường cũng chạy nhanh phết, một hồi đã năm giờ, sáu giờ, một hồi đã đến bảy giờ.
Bên ngoài một lần nữa vọng lại tiếng ô tô, cô còn chưa kịp chạy ra xem thì tiếng cười của Nhất Lăng và mẹ nhỏ đã truyền đến, thì ra vẫn không phải là anh.