Sự chế giễu của cô sắc bén như vậy nhưng anh cũng không hề dùng lời nói phản hồi lại. Mọi thứ đã qua là do anh có lỗi với cô, có thể cả đời này dù anh có cố gắng đến thế nào thì cũng không thể bù đắp được những tổn thương đã gây ra cho cô nhưng nếu như vì vậy mà muốn anh từ bỏ thì anh cũng không thể làm được. Nghĩ đến đôi tay anh đang nắm này sẽ từ bây giờ dần dần rút khỏi tay anh thì trái tim anh như từng chút một bị rút rỗng đi vậy.
Thật ra trong tình cảm anh không hề cao minh hơn cô bao nhiêu. Thậm chí anh còn không biết làm thế nào để đến gần cô nữa. Nếu anh thành khẩn thì cô có thể sẽ giẫm lên thành ý của anh, dùng lời nói tổn thương nhất để giẫm lên nỗi đau của anh. Còn nếu như thu lại sự thành khẩn thì anh có thể làm được gì đây?
Điều duy nhất anh biết chính là anh không thể buông tay, dù thế nào cũng không thể: Niệm Niệm, anh không có ác ý nhằm vào Hạ Tử Tường, chỉ là anh ta thật sự không phù hợp.
Ở một chỗ không xa, Hạ Tử Tường đang đi đến gần, anh ta đã chờ cô lâu rồi nhưng không thấy cô đi ra. Anh ta có chút lo lắng nên mới đi vào tìm cô.
Lục Hướng Bắc và Đồng Nhất Niệm đều đã nhìn thấy anh ta, hai người đều nhìn về phía anh ta đang đi tới.
Cục trưởng Lục, tôi thật sự phải đi rồi, xin hãy buông tôi ra được không? Tôi không muốn người khác hiểu lầm tôi vẫn còn dây dưa với chồng trước! Cô giằng ra nhưng không thoát ra được liền vội nói nhỏ.
Anh cố ý tăng sức trên tay, đôi môi mỏng mím chặt lại, trước mặt Hạ Tử Tường cô lại muốn vạch rõ quan hệ với anh vậy sao?
Hạ Tử Tường đã đi đến bên cạnh cô, giọng nói khiêm tốn nhã nhặn dịu dàng vang lên: Làm sao vậy?
Đồng Nhất Niệm nhìn nụ cười của anh ta cũng cười lại: Không có gì. Cục trưởng Lục quan tâm đến nỗi khổ của quần chúng nhân dân, thấy tôi không có xe nên muốn đưa tôi về thôi.
Vậy sao? Vậy bây giờ anh đến rồi thì không cần làm phiền cục trưởng Lục nữa! Hạ Tử Tường nắm lấy cổ tay cô, định đoạt lấy tay cô khỏi tay Lục Hướng Bắc, nụ cười nhã nhặn trên mặt mang theo sự thách thức.
Lời này thật là bá đạo! Anh ta đến rồi thì không cần làm phiền cục trưởng Lục nữa sao? Nghe như kiểu anh ta mới là người gì đó của Đồng Nhất Niệm vậy, còn cục trưởng Lục chỉ là người ngoài mà thôi.
Đường nét trên gương mặt Lục Hướng Bắc trở nên cứng lại, giống như bàn tay đang cứng như sắt của anh lúc này, dù Hạ Tử Tường cố kéo nhưng không kéo ra nổi.
Đồng Nhất Niệm cau mày: Cục trưởng Lục, còn có chuyện gì sao? Tôi thật sự phải đi rồi, anh bóp tay tôi phát đau rồi!
Lúc này Lục Hướng Bắc mới nhận ra là mình đã dùng sức lớn đến thế nào, đôi bàn tay đã trải qua rèn luyện bắt giữ chiến đấu đấy.
Anh vội vàng thả tay ra, bàn tay trắng nõn của cô đã bị bóp đến xanh đỏ. Lòng anh lại rất xót xa.
Đồng Nhất Niệm cúi đầu nhìn lưng bàn tay mình, trong lòng có chút cảm động, suýt nữa thì nước mắt rơi ra. Tuy miễn cưỡng nhịn được nhưng khoang mắt vẫn đỏ lên. Cô xoa lưng bàn tay mình, không khó chịu, không chế giễu nữa mà chỉ thành tâm thành ý nói ra lời trong nội tâm mình: Lục Hướng Bắc, anh đã nhìn thấy chưa, anh nắm càng chặt, tôi càng đau thì khi buông ra tôi lại càng nhẹ nhõm, vậy nên Lục Hướng Bắc, hãy tạm biệt thật sự đi có được không?
Trong lòng Lục Hướng Bắc giống như một tảng đá rơi vào hồ sâu không đáy vậy, tùm một cái liền chìm thẳng xuống, một nỗi đau mất trọng lực, giống như không có đáy mà cứ chìm xuống vậy.
Đi thôi! Tay Hạ Tử Tường ôm lấy vai Đồng Nhất Niệm, đây là lần đầu tiên anh ta ôm vai cô nhưng lại làm rất tự nhiên hợp lí.
Cuối cùng vẫn là buông tay.
Thời khắc buông tay kia anh cảm thấy trong tay trống rỗng, cả thế giới cũng trở nên trống rỗng.
Chỉ có thể mở mắt nhìn cô được Hạ Tử Tường ôm vai rời đi, anh thu lại tay mình nắm chặt thành quyền, trong lòng bàn tay dường như vẫn còn hơi ấm của lưng bàn tay cô. Nhưng đó cũng chỉ là không khí thôi, nắm càng chặt thì ngón tay đeo nhẫn cưới của anh lại bị cứa càng đau.
Anh nhớ lại câu nói của cô: Lục Hướng Bắc, anh nhìn thấy không, anh nắm càng chặt làm tôi càng đau thì khi buông ra tôi lại càng cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô ngồi vào trong xe Hạ Tử Tường, chiếc Lamborghini màu bạc nghênh ngang rời đi với tốc độ không gì bì được, trong làn gió đên chỉ còn lại một mình anh cô đơn lạc lõng.
Anh nhớ lại cảm giác đứng trong phòng làm việc tầng cao nhất của Đồng thị nhìn xuống cả thành phố, cũng cô đơn lạc lõng như vậy, dường như anh vẫn luôn cô độc như thế, không phải là anh không muốn đến gần, không phải vậy.
Trên xe Hạ Tử Tường, Đồng Nhất Niệm vẫn luôn dùng tay còn lại xoa lưng bàn tay bị Lục Hướng Bắc nắm đau. Thật ra đã không còn đau nữa rồi nhưng cứ cảm thấy như trên lưng bàn tay bị lưu lại dấu ấn vậy, dù cô đã lau xoa hằng trăm lần cũng không xóa được dấu ấn đó.
Niệm Niệm, vẫn còn sớm hay là anh đưa em đi chơi nhé! Hạ Tử Tường nhìn thấy cô vẫn luôn xoa tay thì không nhịn được mà nói.
Trước mắt Đồng Nhất Niệm lúc này toàn là ánh mắt đau đớn cùng cực của Lục Hướng Bắc khi cô rời đi, Hạ Tử Tường bỗng nhiên nói chuyện làm cô giật mình, sau đó mới lúng túng trả lời: Vẫn là thôi đi, nghe nói phụ nữ có thai không nên về muộn.
Anh ta cũng không ép cô, chỉ thuận theo ý cô: Vậy được, anh sẽ đưa em về nhà!
Dạ! Đồng Nhất Niệm thuận miệng đáp lại rồi tiếp tục chìm vào suy nghĩ riêng của mình.
Trên đường Hạ Tử Tường lái xe về nhà Đồng Nhất Niệm có đi qua một rạp chiếu phim, anh ta bỗng nhiên dừng xe lại nói với cô: Em chờ một chút, anh sẽ trở lại ngay.
Cô không biết anh ta muốn làm gì, cũng không định đoán mò, chỉ ngoan ngoãn ngồi trong xe chờ.
Một lúc sau thì anh ta quay lại, trong tay có thêm hai túi bỏng ngô, một túi cho cô, một túi tự mình ôm để ăn.
Cô không khỏi ngạc nhiên, anh ta thích ăn bỏng ngô sao? Đây là phong cách của cậu hai Hạ à!
Anh ta tự ti cười: Bỗng nhiên nhìn thấy lại muốn ăn. Con người anh ấy mà, em cũng biết đấy, thuộc vào loại trưởng thành sớm, lại thêm vào người cũng đẹp trai nên từ nhỏ đã không tránh được việc bị làm phiền! Vậy nên chuyện tình yêu ấy mà, chắc cũng phải chiến tích huy hoàng từ thời tiểu học rồi!
Cô bị sự tự luyến của anh chọc cười liền thoát khỏi tâm sự vừa rồi mà cười nói: Dạ dạ, đúng thế! Danh tiếng của cậu hai Hạ như tiếng sấm bên tai vậy!
Anh cười vô tư: Vậy em có biết cái này có liên quan gì đến bỏng ngô không?
Hả, lẽ nào người con gái anh nhớ mãi không quên thích ăn bỏng ngô sao? Cô ra vẻ suy nghĩ.