Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 236: Chương 236: Cơ hội làm lại cuộc đời




Đồng Nhất Niệm đã dự đoán được anh ta muốn nói gì rồi, cô không lên tiếng chỉ lặng lẽ lắng nghe.

Niệm Niệm, lần trước không hề hẹn em là vì có xảy ra chút chuyện bất ngờ. Chúng ta quen biết lâu như vậy rồi, em cũng biết quá khứ của anh rồi đó, anh đối với vấn đề tình cảm rất là hoang đường. Nếu như nói đời này của anh có chuyện gì hối hận nhất thì chính là bản thân khi còn trẻ đã quá buông thả nên anh không được đứng trước mặt em một cách sạch sẽ. Chuyện ngoài ý muốn ngày hôm đó là một người phục nữ trước đây của anh cho anh biết là cô ta mang thai rồi, nếu như anh không đi gặp cô ta thì cô ta sẽ thế này thế kia. Vì thế nên anh phải đi.

Vậy sao? Vậy chúc mừng cậu hai Hạ lên chức ba nhé! Khóe miệng Đồng Nhất Niệm cong lên mấy độ.

Trong mắt Hạ Tử Tường toàn là sự tự trách: Làm ba sao? Anh chưa bao giờ muốn cùng loại phụ nữ đó sinh con cả, cô ta nghĩ mọi cách để mang thai đứa con của anh là có động cơ không thuần khiết, đứa bé này làm sao anh có thể giữ chứ? Đứa bé.. không còn nữa rồi!

Hạ Nhị, anh thật nhẫn tâm! Có lẽ là vì bản thân đang mang thai và những cơn ác mộng của Giai Mi thời đại học vẫn còn như in trong đầu nên khi cô nghe thấy mấy chữ đứa bé không còn nữa rồi thì trái tim như run lên.

Anh không muốn biện giải gì cho bản thân về chuyện này, anh không phải là người thích chịu thiệt thòi, nếu như vì đứa bé mà phải phải lấy một người mình không muốn thì đó không còn là phong cách của Hạ Nhị nữa! Có lẽ em sẽ nói nếu như đã không muốn lấy thì sao lại còn lên giường cùng cô ta? Anh thừa nhận đây là lỗi của anh. Anh trước đây luôn cho rằng cái xã hội này, chuyện nam nữ hoan ái vốn là một chuyện rất bình thường, hợp thì ở bên nhau, không hợp thì chia tay. Đến khi gặp được em anh mới biết đã đến lúc anh phải thanh toán cho những hoang đường từng làm trong quá khứ của mình rồi. Có lẽ em rất khinh bỉ với quá khứ của anh nhưng anh vẫn chọn nói thật với em, nói hết mọi thứ không chút giấu giếm, nếu không thì sẽ không công bằng với em. Bây giờ anh đứng trước mặt em, chờ phán quyết của em. Nếu như bây giờ em vẫn muốn ra ngoài với anh thì Hạ Nhị anh đây sẽ dùng cả đời này để bảo vệ em yêu chiều em, cả đời chỉ vì mình em. Nếu như em chê ở với anh bẩn thỉu thì anh sẽ không bám dính lấy em nữa, là do sai lầm hoang đường của anh, làm cho anh không còn tư cách có được em nữa, em xuống xe, còn anh sẽ lại trở về trạng thái như hai mươi năm trước đây.

Hai mươi năm trước sao? Trạng thái gì cơ? Đồng Nhất Niệm không hiểu liền hỏi.

Anh cười khổ: Niệm Niệm, em không biết sao, thật ra anh vẫn luôn ở một góc nhìn em từ xa, bắt đầu từ hai mươi năm trước rồi, chỉ là không đi đến trước mặt em mà thôi. Lúc học cấp ba khó khăn lắm mới tìm được một vị trí trống bên cạnh em, đến tỏ tình với em nhưng mầm non mới nhô ra khỏi mặt đất thì đã bị giẫm nát rồi.

Đồng Nhất Niệm yên lặng không nói, cũng không xuống xe, chỉ yên lặng suy nghĩ.

Anh ta rất căng thẳng, gượng cười: Niệm Niệm, anh biết vấn đề này rất khó quyết định, hay là em cứ xuống xe trước, suy nghĩ thật kĩ rồi lần sau nói câu trả lời cho anh.

Không cần, không cần lần sau! Đồng Nhất Niệm quyết đoán nói: Lái xe đi đi!

Trong mắt anh ta ánh lên sự kinh ngạc, mà cũng coi như là vui mừng nên nhất thời không biết làm sao, giống như một đứa trẻ không dám tin những gì cô vừa nói: Niệm Niệm, em nói gì vậy? Nói lại lần nữa đi!

Tôi nói, tôi sẽ ra ngoài cùng anh, lái xe đi! Đồng Nhất Niệm mỉm cười nhìn anh ta.

Được được! Nhưng.. em thật sự không để ý sao? Hạnh phúc đến đột ngột làm anh ta không kịp tiêu hóa, vốn tưởng rằng bản thân bị đá ra ngoài chắc rồi chứ.

Cô cười, trong mắt mờ mịt: Quá khứ sao? Ai mà không có quá khứ chứ? Nếu như ai cũng để ý đến quá khứ thì sao mà sống tiếp được. Nếu vậy thì tôi có mà cả ngày rơi lệ, vác dao đi đâm người ta rồi. Hạ Nhị, tôi cũng muốn bắt đầu lại một cuộc sống hoàn toàn khác, cùng nhau nâng đỡ nhau đi, có điều tôi không thể cho anh thời hứa hẹn nào cả, ít nhất thì hiện tại không thể.

Anh hiểu! Anh ta vui chết được: Không cần em phải hứa hẹn gì cả, anh có thể cho em một trăm hai mươi nghìn phần thành ý, từ bây giờ Hạ Nhị anh đây sẽ chỉ sống vì em, Niệm Niệm, anh nói được làm được!

Anh nói to tác quá rồi, làm em có áp lực đấy! Trong lòng cô có gì đó mềm mại đang được buông lỏng, bỗng nhiên lại cảm thấy một chút sợ hãi với một Hạ Tử Tường như vậy, sợ bản thân thật sự sẽ không thể cho anh ta được thứ gì cả.

Không, không cần có áp lực gì đâu, anh có làm gì cũng là việc của anh, em chỉ cần yên tâm hưởng thụ là được rồi! Em cho anh cơ hội này chính là cho anh một cơ hội sống lại đấy, anh sẽ sống một cuộc sống mới thật tốt thật nhiều đặc sắc! Em không biết lời hôm nay em nói có ý nghĩa to lớn thế nào với anh đâu, giống như là nói với tội phạm tử hình là không có tội được phóng thích vậy! Chính vì thế anh phải cảm ơn cả đời cả kiếp mới được! Anh ta thu lại nụ cười đào hoa thường ngày mà thay vào đó là sự thành tâm và nghiêm túc chưa từng có.

Cô cười hỏi: Vậy, nếu như vừa rồi em xuống xe thì sao? Chẳng phải là tuyên án anh bị tử hình sao? Thế chẳng phải em suýt chút nữa thành hung thủ giết người à?

Anh ta cũng cười: Cũng gần như thế! Nhưng dù có thế nào thì hôm nay cũng là ngày anh được sống lại. Nếu như em xuống xe thì như anh đã nói anh sẽ quay về trong góc để nhìn em từ xa như trước kia nhưng sẽ không sống cuộc sống như trước đây nữa. Là em đã làm cho anh hiểu ra, cuộc đời mỗi con người nhất định sẽ gặp được một người bắt được hồn vía huyết mạch của anh ta, mọi thứ trước đây anh ta làm đều là vì gặp được người để bắt đầu một khởi đầu mới, hoặc là trồng thiện nhân, hoặc chôn ác quả, mà anh không hay lại là người trồng ác quả, ác thì sẽ sẽ có ác báo cũng là điểu đương nhiên. Nhưng anh lại rất may mắn, trồng ác nhân mà lại kết được thiện duyên. Niệm Niệm, em là người đáng để anh chờ đợi cả đời này.

Đồng Nhất Niệm cười thành tiếng: Nói cái gì mà ghê gớm vậy, sao khi học cấp ba anh lại không có trình độ này nhỉ?

Khi học cấp ba, sao anh ta có thể nói ra được chứ? Ngạo mạn vênh vác rồi chặn cô lại nói: Đồng Nhất Niệm, làm bạn gái của anh đi!

Kiểu này không phải là muốn ăn đòn thì còn là gì hả?

Trong mắt anh ta có chút lúng túng nhưng vẫn cười: Nếu khi đó mà nói mấy lời tình tứ này thì có phải đã xong từ khi đó rồi không? Nếu vậy thì anh sẽ phải hối hận cả đời mất! Anh lúc cấp ba sao lại ngốc vậy chứ? Đã làm anh và Niệm Niệm bỏ lỡ mất nhiều năm như vậy!

Cô cười lớn: Anh có thể ngồi máy thời gian quay về quá khứ tìm anh của khi đó xem!

Anh ngạc nhiên: Em thích xem Doraemon không? Anh thích nhất cái đó đó!

Cô sắp cười ngất rồi, cậu hai Hạ nổi danh khắp nơi lại thích xem Doraemon sao? Cô không thể tưởng tượng được dáng vẻ của anh ta khi xem Doraemon sẽ như thế nào nữa.

Đúng thế, em rất thích! Khi nhỏ cô cũng có mong ước có được một Doraemon, cho cô có một chiếc cửa thời gian thần kì, có thể quay về thời gian khi còn có mẹ, thử xem được mẹ thương yêu sẽ có cảm giác như thế nào.

Đi nào! Anh đưa em đi đến một nơi!Hạ Tử Tường không nói nhiều, chiếc Lamborghini lao đi như tên bắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.