Nhìn anh rời đi, cô bức xúc nhảy ra khỏi chăn vẫn chân không chạy đến chắn đường anh, không dễ dàng gì nói ra lời cô không muốn bở lỡ cơ hội này: “Lục Hướng Bắc, tôi bây giờ rất tỉnh táo, chúng ta nói chuyện đi!”
Anh đứng trước mặt cô, cô chân trần không mang giày cao gót nên chỉ cao không đến vai anh nên cảm thấy hơi thở của anh xuyên qua một tầng hàn khí phủ xuống xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng bao phủ nên da cô, thâm nhập vào lỗ chân lông cô, xuyên qua cơ thể rồi trở nên lạnh băng.
“Nếu như em muốn nói chuyện ly hôn thì khỏi đi!”
Anh đi qua bên cạnh cô, áo khoác vì gió thổi bay hất lên lướt qua mặt cô làm cô cảm thấy ngạt thở.
Kết quả này nằm trong dự liệu của cô, chỉ có kẻ ngốc mới đồng ý ly hôn với cô. Ly hôn rồi thì sự nghiệp lớn như vậy của nhà họ Đồng chẳng phải cũng mất sao?
Vậy thì cô nên làm gì đây? Thỏa thuận ly hông không thành chỉ còn cách đưa ra tòa nhưng cách này cũng rất khó, mất mặt nhà họ Đồng thì khỏi phải nói, ba cô và anh ta cũng sẽ huy động mọi mối quan hệ để làm cho việc ly hôn không thành, cô cùng đấu với bọn họ thì chỉ như trứng gà chọi đá mà thôi.
Cô thật sự không biết ba cố nghĩ ra sao, khi mới kết hôn còn nói với cô nếu như Lục Hướng Bắc đối xử không tốt với cô thì không cần giấu ông. Khi đó ông không thật tin tưởng Lục Hướng Bắc còn để chú Sầm người vốn sẽ nghỉ hưu tiếp tục ở lại công ty làm tổng giám tài chính chính là để giám sát Lục Hướng Bắc. Nhưng hai năm trở lại đây ông lại rất tin tưởng Lục Hướng Bắc cũng không cần quan tâm anh đối xử với cô ra sao nữa.
Tất nhiên, cô sẽ không thật sự nói với ba rằng mình không hạnh phúc như thế nào, mỗi đứa trẻ khi trưởng thành đều học được cách giả vờ mạnh mẽ.
Phần lớn các đứa trẻ khi nhỏ có thể chỉ hơi xước tý da cũng sẽ nước mắt đầm đìa tìm ba tố khổ không phải là thật sự quá đau mà chỉ là muốn hưởng thụ cảm giác được ba mẹ trân trọng và chiều chuộng mà thôi. Nhưng khi trưởng thành rồi chỉ sợ dù có khó khăn hơn, gian nan hơn nữa thì cũng sẽ chỉ nói với ba mẹ con rất tốt, thật sự rất tốt
Tuy cô từ nhỏ đã không nhận được quá nhiều sự trân trọng của ba nhưng kiên cường đã trở thành thói quen của cô. Mỗi cốc rượu khổ trong cuộc sống cô đều đã sớm học cách độc lập uống vào, tiêu hóa rồi lại để chúng âm thầm trở thành những giọt nước mắt thầm lặng bay hơi trong đêm khuya.
Cô lưỡng lự đứng nguyên tại chỗ thất thần, Lục Hướng Bắc đã thu dọn xong mọi thứ hình như chuẩn bị ra ngoài, trước khi đi thở dài đến trước mặt cô, tay phải đặt lên cổ cô cúi đầu hôn lên môi cô: “Nếu như đầu vẫn còn đau thì vào trong ngủ tiếp đi, chân trần đứng đây sẽ lạnh đấy! Buổi tối cùng nhau ăn cơm, có việc gì đợi anh quay lại rồi nói!”
“Tôi không muốn! Bây giờ nói đi!” – Cô sợ hãi phải chờ đợi, chờ anh quay lại là một quá trình lo lắng, cô chịu không nổi sự giày vò đó, mỗi khi gió thồi, mỗi lần nghe tiếng xe, mỗi lần nghe thấy tiếng bước chân đều là mỗi lần khảo nghiệm trái tim thấp thỏm lo lắng của cô.
Anh có chút do dự cuối cùng đành bỏ túi công văn xuống gọi một cuộc điện thoại: “A lô, Trình tổng phải không? Tôi là Lục Hướng Bắc, buổi gặp trưa nay liệu có thể lùi lại được không, tôi có việc gấp! Cám ơn, thật xin lỗi!”
Gọi xong điện thoại anh bế lấy cô đặt lên ghế, đặt bàn tay đang nắm chặt của cô vào tay mình. Sự ấm áp của anh từng chút từng chút đổi lấy được sự tỉnh táo trong tinh thần đang hỗn loạn và huyết mạch đang trì trệ của cô.
“Nói đi!” – Anh nhìn sắc mặt trắng bạch và đôi môi tái xanh của cô sau khi say bèn đặt hai chân cô vào trong lòng mình, lấy áo khoác quấn lấy, một cánh tay đưa ra, ngón tay ấm áp tiếp xúc với khuôn mặt lạnh toát của cô: “Nhưng trước khi nói anh muốn cho em biết, Niệm Niệm, dù sau này có xảy ra chuyện gì anh cũng không muốn ly hôn với em, thật sự.. không muốn.”