Trong suốt quá trình trưởng thành của bọn họ, những chuyện như vậy có rất nhiều nhưng cậu mãi mãi chỉ là cậu em Kiệt Tây của cô mà thôi.
“Kiệt Tây, em không thể tiếp tục như vậy được nữa, phải chăm chỉ học tập, nếu không chú Sầm…” Cô thấy mình nên ra dáng một người chị “khẩu xà tâm phật” khuyên cậu.
“Biết rồi, phiền phức!” Cậu gọi cô là “phiền phức” vì cô luôn thích ra dáng chị cả trước mặt cậu, cằn nhằn giống như mẹ cậu vậy: “Phải rồi, sao lại có người dám bắt nạt chị vậy? Lại còn ở ngay trên địa bàn của chúng ta nữa chứ!”
Cô biết có nói nữa cậu cũng chẳng nghe, cậu đã lớn rồi! Cô nhướng mày, mạnh mẽ tỏ tự hào: “Anh ta dám!”
Kiệt Tây cười: “Đúng thật là không dám! Ai mà có can đảm đó của chị chứ? Lại đi học bộ mặt chó con cắn người, em thật bội phục sự lãnh đạm của anh ta, nếu là vợ em thì đã sớm cho cô ta biết tay rồi! Có điều nói đi cũng phải nói lại, đánh là thân, mắng là yêu vậy cắn thì là cái gì đây?”
Trời ạ,con bé Vi Vi này nhìn thấy vết răng trên mặt Lục Hướng Bắc thì cũng thôi đi lại còn quảng với cáo với người khác nữa chứ.
“Chẳng là gì cả! Là anh ta thích bị chỉnh thôi.” Đồng Nhất Niệm nhẹ giọng nói
Kiệt Tây ho sặc sụa một trận, khinh bỉ nhếch mép lên: “Đúng là tự lừa bản thân! Em nói này chị Niệm Niệm, bộ dạng nhướng mày của chị ngày càng giống anh ta rồi. Niệm Niệm à, chị xong đời rồi!”
Có sao? Cô soi gương trong xe, nhướng mày thấy mơ hồ có thần thái của anh, đôi mắt lóng lánh, chỉ là thiếu một chút sự bá đạo mà thôi.
“Em đừng có mà nói linh tinh! Thích ăn đánh hả!” Cô không thể thừa nhận bản thân ngày càng chịu nhiều ảnh hưởng của Lục Hướng Bắc.
Sầm Kiệt Tây cười giảo hoạt, xông đến bên mặt cô: “Thật sao? Em cũng thích ăn đánh đấy. Cắn đi! Mau cắn đi!”
Cô bỗng cười ra tiếng, ở cùng với Kiệt Tây giống như được trở về tuổi thơ, mọi thứ đều trở nên đơn giản và thuần khiết.
Sầm Kiệt Tây không cần hỏi Đồng Nhất Niệm ăn cơm ở đâu, liền trực tiếp lái xe thẳng đến nơi cũ.
Nơi này vẫn còn lưu lại phong cảnh như trước đây, căn phòng thấp bé, mái hiên có màu của bụi bặm, mặt đất, một số chỗ thậm chí còn là đường lát đá xanh.
Vừa bước vào khu phố này lập tức có thể làm cho trái tim bốc đồng trở nên chấn định, giống như chuyển đến một không gian, thời gian khác vậy.
Ở trước có con ngõ tên là hẻm Dung Thụ, Kiệt Tây dừng xe lại, không thể lái xe vào sâu được nữa mà phải đi bộ. Con hẻm này gọi là hẻm Dung Thụ, bởi vì ở đây có một cây Dung trăm tuổi ở đầu hẻm.
Khi còn là thiếu niên, vào mùa hè Đồng Nhất Niệm thường đến dưới bóng mát của cây này cùng với một đám bạn như Kiệt Tây, Thẩm Khang Kỳ. Ở cùng với bọn họ vốn không cần lời nói, cùng sở thích, tâm ý tương thông, bối cảnh gia đình, giáo dục được tiếp thu cũng tương đồng, loại cảm giác đồng điệu mà thầm lặng đó thật sự là sự thoải mái tương thích lời nói không diễn tả hết.
Hiện tại, khi đã trưởng thành rồi, Thẩm Khang Kỳ trở thành quân nhân, cô và Kiệt Tây thỉnh thoảng vẫn trở về nơi này ăn bữa cơm, cùng đi dạo, thậm chí có khi chỉ là vì ăn một que kem của bà lão bán dưới gốc cây Dung hay là nghe tiếng giày cao gót bước trên nền đá xanh. Tâm trạng đó giống như là xem lại một bộ phim điện ảnh cũ ấm áp mà đau thương.
Chàng thanh niên Kiệt Tây từng nói cô và Lục Hướng Bắc không phải cùng một loại người, ở cùng nhau sẽ bất hạnh. Cô của quá khứ không hiểu nhưng cô của bây giờ thì hiểu rồi. Hóa ra nó khi cảm nhận được nó lại đau khổ như vậy.
“Sao chị không chọn một người trong số chúng ta chứ? Nếu mà như vậy thì hợp tình hợp lý biết bao!” Kiệt Tây từng ai oán như vậy.
Tại sao ư? Ngay cả cô cũng không biết tại sao nữa.
******
Hết chương 33