Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 233: Chương 233: Kẻ thù giai cấp




Anh liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, thốt ra một câu: Không phải em muốn xà vào lòng của Trác Thần Viễn đấy chứ?

Xà vào lòng sao? Sao lại nói khó nghe thế chứ!

Cô không để ý nhếch mày: Bản cô nương cần phải vậy sao?

Nhưng ánh măt đó của anh là sao chứ? Hoàn toàn là khinh bỉ, hơn nữa lại còn chậm rãi nói ra một câu làm nhục nhân cách cô như vậy nữa: Đừng nghĩ nhiều nữa! Người ta mà thèm nhìn đến em sao?

Lục Hướng Bắc, từ giờ chúng ta sẽ là mối quan hệ kẻ thù giao cấp!

Cô vụt đứng dậy chỉ tay ra ngoài cửa về hướng Trác Thần Viễn vừa đi ra khí thế ngất trời thề rằng: Lục Hướng Bắc, tôi nói cho anh biết, tôi chính là nhìn trúng Trác Thần Viễn đấy, người ta không biết là mạnh hơn anh biết bao nhiêu lần, bà cô đây mà không dụ dỗ được anh ta thì tôi không mang họ Đồng nữa!

Chỉ nghe thấy cửa bỗng nhiên cạch một tiếng, Trác Thần Viễn đứng ở cửa, ngón tay của cô vẫn đang chỉ vào không trung cũng vừa hay chỉ vào độ cao đến mũi của anh ta.

Lời thề vừa rồi của cô không xót chữ nào đã rơi vào tai của Trác Thần Viễn.

Đồng Nhất Niệm, mày còn có thể mất mặt hơn nữa được không hả? Cô nghĩ đến cả chết luôn rồi, thông minh như cô mà vào lúc này đầu như hoàn toàn rơi mất rồi, hoàn toàn không biết phải làm gì nữa.

Không chỉ có cô mà vẻ mặt của Di Đóa và Lục Hướng Bắc cũng rất kì quái, hai từ hoảng hốt cũng không đủ để hình dung.

Cuối cùng lại là Trác Thần Viễn đánh vỡ cục diện rối rắm này, nở một nụ cười ấm áp bên cạnh cửa: Niệm Niệm, vừa rồi chẳng phải cô nói muốn đổi chỗ khác ăn cơm sao? Vậy thì đi thôi!

Anh ta gọi cô là Niệm Niệm sao? Không phải là cô Đồng sao?

Lẽ nào là vì vừa rồi cô nói muốn dụ dỗ anh ta sao?

Lần này hiểu lầm to rồi! Phiền phức to rồi đây! Đều là họa do kẻ thù giai cấp Lục Hướng Bắc này gây ra cả!

Cô không để ý được nhiều nữa, nếu đã có cái cớ rồi thì đành chuồn thôi! Còn tiếp tục ở lại đây thì chắc cô thật sự phải đào một cái hố mất!

Vì thế cô liền thuận theo bậc thang mà Trác Thần Viễn đưa cho: Di Đóa, chúng ta đi thôi!

Cô tức giận kéo Di Đóa đi, hoàn toàn không để tâm đến phong độ, khi có Lục Hướng Bắc ở đó thì có lần nào cô bảo vệ được phong độ của mình đâu chứ? Dù sao cũng đã như vậy rồi thì cô cũng không cần phải giả vờ nữa!

Di Đóa cũng không còn cách nào chỉ đành để Đồng Nhất Niệm kéo đi, trước khi rời đi còn ra dấu ok phía sau lưng với Lục Hướng Bắc.

Đi thông qua hành lang thì vừa hay gặp được mẹ Lương đang mang thức ăn lên, thấy cô giận dữ rời đi như vậy thì ngạc nhiên: Niệm Niệm làm sao vậy? Còn chưa ăn cơm mà?

Đồng Nhất Niệm có tức giận hơn nữa thì cũng chỉ là ở trước mặt Lục Hướng Bắc mà thôi, chứ không dám tức giận với mẹ Lương nên chỉ đành tỏ vẻ xấu hổ khó kiềm chế bặm môi nói: Mẹ Lương, con có chút việc phải đi trước đây, lần sau lại đến ăn món mẹ nấu!

Có việc gì mà vội vậy chứ, còn chưa ăn cơm nữa?

Hai tay của mẹ Lương đều đang bê thức ăn nên không có tay nào để kéo cô lại mà chỉ thấy kì lạ hỏi cô.

Đồng Nhất Niệm đã đi xa nhưng Trác Thần Viễn lại trả lời thay cô: Chúng tôi có chút công việc phải đi trước, đang rất gấp nên đành tạm biệt mẹ Lương. Lần sau nhất định sẽ đến thử tay nghề của mẹ Lương!

Là vậy à.. vậy thì công việc quan trọng hơn, mọi người mau đi đi! Mẹ Lương nhìn bát trong tay vẫn thấy có chút tiếc nuối, thật là rất muốn được ăn một bữa cơm với hai vợ chồng này!

Lục Hướng Bắc cũng đi ra theo, đỡ lấy bát trong tay mẹ Lương, cười nói: Mẹ à, họ không ăn thì để con ăn, con sẽ một mình ăn hết!

Mẹ Lương do dự một lúc liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm liền cau mặt: Không đúng, khi Niệm Niệm rời đi không vui một chút nào, con nói xem, có phải con lại làm con bé tức giận rồi không?

Lục Hướng Bắc thành thật nhận lỗi: Mẹ à, thật ra.. chúng con đã ly hôn rồi..

Vừa rồi chẳng phải con nói con bé có thai rồi sao? Bà nhất thời không hiểu được.

Đúng.. là có thai rồi, nhưng chúng con cũng ly hôn rồi!

Sau một lúc sững sờ, mẹ Lương bắt đầu mắng anh: Thẳng nhóc con, có phải con lại làm chuyện gì hoang đường không? Mẹ biết đứa bé Niệm Niệm này từ nhỏ, là một cô gái rất tốt, có biết bao nhiêu đàn ông thích nó đấy! Thằng nhóc con con phải phúc đức ba đời mới lấy được nó vậy mà còn ly hôn với nó là sao?

Mẹ à.. Anh kéo dài âm thanh gọi bà: Mẹ nói đúng, là con không tốt. Nhưng mẹ yên tâm đi, con dâu của mẹ thì mãi mãi sẽ là con dâu của mẹ, cháu của mẹ cũng sẽ là cháu của mẹ thôi! Nhất định không chạy thoát được đâu!

Mẹ Lương càng nghe càng thấy hồ đồ không hiểu được: Sao.. mẹ nghe mà không hiểu gì hết vậy?

Hai tay Lục Hướng Bắc dọn cơm, mắt chớp chớp: Mẹ à, có gì khó hiểu chứ? Con là ba của đứa bé, cô ấy là mẹ của đứa bé, cả nhà chúng con có thể tách ra được sao? Nhưng có điều..

Có điều làm sao? Bà biết ngay là nhóc con này có vấn đề mà.

Chỉ có điều Niệm Niệm đang giận con, giận rất lớn. Mẹ à, nếu như mẹ muốn Niệm Niệm tiếp tục làm con dâu mẹ, muốn cháu mẹ gọi mẹ là bà nội thì mẹ phải giúp con đấy!. ngôn tình hài

Cái này còn cần phải nói sao? Phải giúp thế nào thì con cứ nói xem! Còn nữa, hai đứa làm sao mà lại ly hôn vậy? Phải nói cho mẹ biết chứ! Tại sao Niệm Niệm lại không chịu tha thứ cho con? Mẹ thấy tám phần là do con có người ở ngoài đúng không? Không phải là Như Kiều vẫn còn bám lấy con đấy chứ? Ra mặt theo đuổi vợ giúp con trai là việc không thể nề hà! Nhưng vẫn có chút thần hồn nát thần tính, cái bóng của quá khứ vẫn còn chưa hết sạch.

Không có chuyện đó đâu ạ! Nào, mẹ à, chúng ta vào trong rồi nói!

Hai mẹ con đóng cửa phòng riêng lại, mỗi người đều có rất nhiều việc muốn nói.

Còn Đồng Nhất Niệm vừa ra khỏi quán ăn tư nhân nà họ Lương thì vội vàng giải thích với Trác Thần Viễn: Anh Trác à, thật sự xin lỗi anh, vừa rồi..

Trác Thần Viễn cười mà tiếp lời: Vừa rồi chỉ là lấy tôi làm đạo cụ để chọc tức chồng trước chứ gì?

Anh ta quả nhiên là đã biết.

Thậm chí còn biết cả động cơ của cô nữa.

Cả đời cô luôn chiến đấu cùng với người quá mức thông mình nên lại làm cho một người vốn cũng rất thông minh là cô lại có chút trở nên ngốc nghếch.

Được rồi, nếu đã như vậy thì cũng không cần thiết phải giải thích nữa, như vậy là tốt nhất!

Thật là ngoại quá.. Mặt cô vẫn chưa hết đỏ, cúi đầu giống như một cô học sinh mắc lỗi vậy.

Anh ta lại cười ha ha: Không sao, về sau có chỗ nào cần dùng đến tôi thì chỉ cần mở miệng là được, tôi nhất định sẽ phối hợp với cô!

Mặt Đồng Nhất Niệm càng đỏ hơn: Thật ngại quá, làm anh còn không được ăn cơm, hay là đổi một chỗ khác để tôi mời anh đi!

Cũng được! Anh ta luôn dễ nói chuyện như vậy.

Lần này, Đồng Nhất Niệm cũng không chọn nhà hàng nào có ẩm thực quá đặc sắc nữa mà trực tiếp đi đến khách sạn, mong là sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, cô không thể mất mặt hơn được nữa đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.