Bà cười: Phải giữ chứ!
Phải giữ chứ.
Bà đâu chỉ giữ cành đào đó mà tất cả sách vở hai anh em họ từng dùng, quần áo từng mặc bà vẫn còn giữ lại hết. Mấy năm nay, mỗi lần lấy ra xem là lại đau như đứt ruột đứt gan.
Bà vẫn chảy nước mắt nhưng cũng đã cười rồi.
Trong lòng anh, nụ cười của bà đã kết thúc được tất cả.
Nước mắt lấp lánh, ngây ngô, ngốc nghếch, anh lại gọi một tiếng mẹ
Trịnh trọng.
Hai mẹ con lại ôm nhau lần nữa, lần này chỉ có sự vui vẻ.
Mẹ, con xin lỗi.. Khi anh cúi đầu nhìn thấy những sợi tóc bạc lẫn lộn trên mái tóc từng rất mềm mại đen nhánh của bà, bà đã đau khổ đến thế nào thì mới làm tóc bạc sớm như vậy chứ?
Anh có lỗi với bà, có lỗi với cái nhà này, giống như ba Lương đã nói, anh là sao chổi của cái nhà này, là người hại chết anh trai, là anh làm cho nhà tan cửa nát phân li, đây là nỗi đau khổ mãi mãi trong lòng anh, cũng là cái gai mãi mãi tồn tại trong lòng của ba Lương.
Trên thế giới này không có người mẹ nào ghi thù mãi mãi, hơn nữa việc này cũng không thể hoàn toàn trách anh. Từ rất lâu trước đó, bà đã tha thứ cho anh rồi, sự nhớ nhung nhiều năm lại càng làm cho lòng một người mẹ bình dị nhất trên thế gian như bà chỉ còn lại nỗi nhớ nhung con trai mà thôi.
Bà từng vô số lần mơ thấy được trùng phùng với đứa bé nghịch ngợm này trong giấc mơ, mỗi lần đều cầu khấn thần phật, ước nguyện lại được gặp lại đứa trẻ này. Thậm chí sau khi người khác đều đã chuyển đến những căn nhà kiểu tây rồi nhưng bà vẫn không nỡ chuyển đi, chỉ sợ lỡ như đứa trẻ này quay về lại không tìm thấy bà.
Càng nghĩ thì nước mắt lại càng không nhịn được rơi lã chã, trong lòng vui mừng, ngẩng đầu nhìn kĩ đứa trẻ nghịch ngợm giờ đã trở thành một người đàn ông cao lớn. Hình dáng này, khí chất này mạnh mẽ hơn bất cứ ai!
Đó lại chính là con trai của bà đấy!
Sự kiêu ngạo trong xương cốt của bà lại tự nhiên bùng cháy, nhìn thấy cổ áo sơ mi của anh có chút không được cân liền đưa tay ra chỉnh lại giúp anh, bà than thở: Cuối cùng cũng gặp được rồi! Đúng là bồ tát có mắt! Lần này dù có chết cũng nhắm mắt được rồi!
Mẹ nói gì vậy chứ? Cái gì mà chết mới không chết! Mẹ phải sống thêm mấy chục năm nữa, phải sống đến 120 hay 200 tuổi để con hiếu kính với mẹ thật tốt! Gộp cả phần của anh trai cùng hiếu kính với mẹ! Anh nói thầm trong lòng.
Bà cười trong nước mắt, kéo anh ngồi xuống: Vậy thì mẹ sẽ trở thành yêu quái ra ngoài dọa người ta sợ chết mất!
Cái gì chứ, mẹ mãi mãi là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới! Anh ngồi xuống cùng bà, thân thiết như khi còn nhỏ.
Thôi đi thôi đi, đừng có nịnh mẹ nữa! Mẹ đã già rồi.. Cùng với sự vui mừng, thì trong ngữ khí của bà lại hơi có phiền muộn.
Anh cười, lấy từ trong túi ra một cái hộp: Mẹ không hề già chút nào! Ít nhất thì trong trái tim con mẹ mãi mãi trẻ trung. Con vẫn còn nhớ ngày xưa hay giúp mẹ đưa kẹp tóc, khi đó con đã thề là chỉ có kẹp tóc xinh đẹp nhất trên thế giới mới có thể xứng với người mẹ xinh đẹp nhất của con mà thôi. Khi con lớn lên, khoản tiền đầu tiên con kiếm được sẽ mua cho mẹ một chiếc kẹp tóc xinh đẹp nhất!
Anh mở chiếc hộp ra, trong hộp nhung màu xanh đậm là một chiếc kẹp tóc có nạm kim cương lấp lánh xinh đẹp: Mẹ, chiếc kẹp tóc này không phải là rất đắt nhưng là con dùng tháng lương đầu tiên sau khi con đi làm để mua, là tiền tự con kiếm được bằng sức mình, không có liên quan gì đến nhà bên đó cả, chỉ là con đã mua rất nhiều năm trước rồi, không biết kiểu dáng này còn hợp thời không nữa. Mẹ à, khi con ra đi đã tự nói với mình là con nhất định sẽ trở lại, thế nên vừa đi làm là con đã mua chiếc kẹp tóc này mà không hề do dự, để chờ đến khi trở về tặng cho mẹ. Nhưng con không ngờ là lần quay về kia lại xảy ra chuyện của anh trai nên chưa đưa được đến tay mẹ, con vẫn luôn giữ nó và tin rằng có một ngày sẽ có cơ hội tặng cho mẹ, nhưng lại bị muộn mất nhiều năm như vậy..
Mẹ Lương nghe xong mà trên mặt lại đầy nước mắt, cầm chiếc hộp trong tay run run, không nói được lời nào, chỉ lặp đi lặp lại: Đứa con ngốc.. đứa con ngốc..
Mẹ.. con đói rồi, rất muốn ăn mỳ kéo tay mẹ làm.. Người đàn ông gần ba mươi tuổi lại nhõng nhẽo giống khi còn là một đứa trẻ vừa với tan học.
Đứa bé này thật là! Mẹ đi làm bây giờ đây! Bà cười thành tiếng, chọc yêu vào trán anh. Đây là một đứa trẻ to xác còn to hơn bà cả một vòng đấy nhưng trong lòng người mẹ thì vẫn mãi mãi chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Anh hưởng thụ cảm giác đầu ngón tay dịu dàng của mẹ chọc vào trán, đó là sự yêu chiều đẹp đẽ nhất trên đời. Anh đúng là rất muốn ăn mì kéo do chính tay mẹ làm nhưng cũng không đến mức gấp như vậy, chỉ là không muốn mẹ khóc tiếp nữa vậy nên với nhõng nhẽo như vậy.
Vừa nghĩ đến việc này thì anh lại lấy ra một chiếc hộp nữa: Mẹ, cái này là để tặng ba, con.. không dám đưa cho ông ấy..
Ánh mắt của mẹ Lương như ngây ra, mang theo chút phiền muộn: Con người ba con có hơi cố chấp, nhưng không sao, có gì cứ giao cho mẹ, có mẹ đỡ cho con mà!
Mẹ Lương mở hộp ra xem, món quà là một chiếc đồng đồ quả quýt cổ, bà ngạc nhiên: Ba con vẫn luôn muốn có một chiếc đồng hồ quả quýt nhưng lại tiếc không mua, cái này.. đắt lắm nhỉ!
Cũng không đắt lắm ạ, chỉ cần ba thích là được ạ! Trong lòng anh có chút rụt rè, dù cho ba thích chiếc đồng hồ này nhưng chưa chắc đã thích người tặng nó.
Mẹ đi làm mì cho con trước đã, con chờ chút nhé! Bà cười đóng hộp đồng hồ lại, đứng lên rời đi.
Bà vừa ra đến cửa liền kinh ngạc.
Chú Lương đang đen mặt đứng ở cửa.
Bà có chút khó xử, phần lớn là căng thẳng, cố nặn ra nụ cười: Ba nó à.. ông làm gì ở đây vậy..
Lục Hướng Bắc ở bên trong nghe thấy liền vội vàng đi ra, trên mặt sợ hãi, cẩn thận gọi một tiếng: Ba..
Chú Lương nghe thấy vậy liền nổi giận, hét lên với anh: Đừng gọi tôi là ba! Tôi không có được cái may mắn có được người con trai như anh!
Mẹ Lương lo lắng vội chọc vào eo ông: Ông bốc hỏa cái gì trước mặt con chứ! Kkó lắm con nó mới quay về, ông lại muốn dọa nó bỏ đi sao?
Đi! Để nó đi đi! Để nó lập tức cút khỏi nhà họ Lương đi! Nhà họ Lương nhỏ bé của chúng ta không nuôi nổi con rồng lớn như nó đâu! Người chú Lương hơi tránh ra để một con đường, tay chỉ về phía cửa chính, muốn đuổi Lục Hướng Bắc đi.
Mẹ Lương cũng nổi giận, tranh chấp với chú Lương: Không được để nó đi! Nó là một tay tôi nuôi lớn! Là con của nhà chúng ta! Sự việc năm đó vốn không thể trách nó được! Ông đúng là lòng dạ hẹp hòi, vẫn còn nhớ mãi không quên à! Nhuận Nam đúng là con trai của chúng ta nhưng Hướng Bắc cũng vậy mà không phải sao? Lòng bàn tay, mu bàn tay cũng đều là thịt, sao ông lại đối xử bất công như vậy? Phí công con còn mang quà về cho ông nữa kìa!
Bà đưa chiếc đồng hồ quả quýt cho chú Lương nhìn.
Chú Lương nhìn thấy liền đoạt lấy rồi ném xuống đất thật mạnh: Tôi chỉ có một đứa con họ Lương, không có đứa nào họ Lục cả. Con cháu nhà họ Lương chúng tôi tuyệt đối không thể là loại người vong ân bội nghĩa được! Tôi thiên vị sao? Tôi thấy có mà bà mới thiên vị ấy! Nếu như bà đã thiên vị nó như vậy thì bà cũng cút đi cùng nó luôn đi!
Chiếc hộp bị ném xuống đất vỡ toang, chiếc đồng hồ ở bên trong cũng bắn ra rất cao, khi rơi xuống đất làm nắp đồng hồ cũng bị vỡ theo, kim đồng hồ và các linh kiện cũng bung ra hết.
Đúng lúc đầu hành lang bên kia, nhân viên phục vụ đang dẫn khách vào nên đế đồng hồ đó đã bắn vào chân anh ta.
Chú Lương, mẹ Lương, mọi người làm sao vậy?
Một giọng nói trong trẻo truyền đến, mọi người đều hướng về phía giọng nói kia phát ra, nhân viên phục vụ lùi sang một bên, ba người Đồng Nhất Niệm, Di Đóa, Trác Thần Viễn đang đứng ở đầu bên kia nhìn thấy cảnh này, mở to mắt ngạc nhiên chỉ vì thấy người đang đứng đối diện là Lục Hướng Bắc.
Lục Hướng Bắc nhìn Di Đóa với ánh mắt dò hỏi, Di Đóa liền làm vẻ mặt quỷ, chỉ vào di động.
Anh lấy di động ra xem thì thấy Di Đóa vốn có gửi tin nhắn cho anh, nói với anh là nhiệm vụ đã hoàn thành, thành công ngăn cản Niệm Niệm hẹn hò với Hạ Tử Tường, đang trên đường đến quán ăn nhà họ Lương ăn trưa.
Chắc là vừa rồi gặp mẹ nên không chú ý đến chuông báo tin nhắn.
Sau khi bầu không khí như ngưng trệ một chút thì mẹ Lương liền đổi mặt cười chào Đồng Nhất Niệm: Niệm Niệm à, lâu lắm rồi không thấy cháu đến! Vừa hay, Lục Hướng Bắc cũng ở đây, cùng ngồi xuống ăn cơm đi, chú Lương của cháu sẽ đích thân xuống bếp!
Nói xong bà lại chọc vào eo chú Lương, véo tai ông: Có khách ở đây, đừng có làm Niệm Niệm mất mặt nữa, đừng có làm ảnh hưởng đến danh tiếng của quán, có gì thì để nói sau đi!
Tức giận của chú Lương còn chưa nguôi nên hừng hực rời đi, một chân lại giẫm lên chiếc hộp đồng hồ quả quýt trên đất, chiếc hộp bị giẫm nát.
Đồng Nhất Niệm nhìn chiếc hộp mà thấy nó giống như trái tim mình vậy, bị sự giận giữ nghiền nát.
Mẹ Lương nhìn vậy trong lòng cũng đau liền vội vàng nắm chặt tay Lục Hướng Bắc thể hiện sự an ủi, đồng thời cười chào hỏi với Đồng Nhất Niệm: Niệm Niệm, đây đều là bạn cháu sao? Hay là cùng ăn với Hướng Bắc luôn đi?
Mẹ Lương chắc còn chưa biết mình đã ly hôn rồi nhỉ? Đồng Nhất Niệm đang định nói không thì nghe Di Đóa nói trước: Được đấy, Niệm Niệm, cùng nhau ăn đi! Anh Trác, anh không để ý chúng ta có thêm một người bạn chứ?
Tất nhiên là không để ý rồi! Vậy thì ăn cùng nhau đi! Trác Thần Viễn cười vẻ sâu xa.
Đồng Nhất Niệm có chút phiền não lườm Di Đóa, Di Đóa có phải là không hiều chuyện không? Rõ ràng cô ấy biết cô và Lục Hướng Bắc như nước với lửa mà còn rủ cùng ăn cơm là sao?
Đối mặt với ánh mắt của cô, Di Đóa chột dạ cười lại, sau khi chờ Lục Hướng Bắc và Trác Thần Viễn vào trong phòng riêng thì cô ấy cố ý kéo tay Đồng Nhất Niệm ở phía sau rồi nhanh chóng giải thích: Chúng ta dù sao cũng là lần đầu tiên ăn cơm với Trác Thần Viễn, lỡ như uống say rồi ra tay với chúng ta thì sao? Có thêm một vảo vệ càng tốt chứ sao?
Đồng Nhất Niệm đúng là phục cô ấy rồi, lúc trước người khen Trác Thần Viễn lên tận trởi kia là ai chứ?