Tình yêu không thể có sự lừa dối. Câu này không biết là vị cao nhân nào đã tổng kết lại, vô cùng đúng, cảm giác bị lừa dối thật khó chịu, cô thà là anh chưa từng hứa hẹn với cô điều gì còn hơn là hứa hẹn rồi lại không làm được, như vậy chỉ làm cô cảm thấy tất cả những gì anh nói đều chỉ là làm cho có lệ mà thôi..
Hít một hơi thật sâu cô ngồi dậy phát hiện bản thân mặc áo ngủ, nghĩ lại thì chắc là tối qua Lục Hướng Bắc thay cho cô.
Anh biết cô muốn xuống giường liền kéo lấy cánh tay cô.
Cô cũng biết anh chắc chắn sẽ cản cô, nhưng cũng chẳng muốn giận hờn với anh nữa, cô không nghĩ ra còn giận hờn nữa thì có được tác dụng gì, cố chịu đựng cơn đau đầu, cô thản nhiên nhìn anh hỏi một câu: “Lục Hướng Bắc, anh yêu em sao?”
“Yêu!” – Lục Hướng Bắc trả lời không hề do dự.
Cô cười trào phúng: “Cám ơn, nhưng anh cảm thấy tôi còn có thể tin nổi sao?”
Ánh mắt Lục Hướng Bắc như bị ngưng đọng.
Hôm qua khi anh vội vã để đến kịp nhà hàng nhưng lại không thấy cô thì đã biết sẽ có kết quả như thế này..
Đồng Nhất Niệm yên lặng chờ năm giây, hai người nhìn nhau không nói gì.
Cô lạnh lùng hứ một tiếng: “Còn không buông tay ra?”
Anh quả nhiên buông tay ra.
Không hề giải thích, có lẽ đến cả bản thân anh cũng cảm thấy có giải thích cũng chỉ là những lời thừa thãi, những gì cô nhìn thấy chính là sự thật không phải sao? Cô không cảm thấy là giữa anh và Oanh Oanh có cái gì chỉ là cảm thấy con người này không còn đáng tin nữa mà thôi..
Cô đanh mặt chèo qua người anh xuống giường.
Chải đầu, luyện yoga giống như thường còn anh cũng tương tự dựa người trên đầu giường lặng lẽ nhìn cô, nhìn cơ thể mềm mại của cô uốn cong đến độ cong không ngờ được.
Chỉ có bọn họ biết thực ra tất cả đều đã không còn giống bình thường được nữa rồi..
Nếu như đến khi giải thích và cãi nhau đều không còn sức lực thì ai sẽ dừng lại vì ai đây?
Cô cảm thấy ánh mắt nhìn chằm chằm sau lưng cô như lửa, như băng nhưng cho dù có bao nhiêu nóng bỏng hay bao nhiêu giá lạnh cũng đã trở nên nên tê tái hết rồi.
Theo như sắp xếp của công ty thì tuần này cô sẽ đi công ty chi nhánh ở thành phố G, nhậm chức một cách phi chính thức, chỉ là công tác chuẩn bị trước khi đi vào vận hành. Cô cảm thấy như thế thật tốt, xa nhau một chút làm cho hai bên bình tĩnh lại. Không, cô thay đổi suy nghĩ, cần bình tĩnh là cô, còn anh thì có lẽ luôn luôn rất bình tĩnh rồi..
Cô cười khổ cuối cùng vẫn là bản thân không tình nguyện, cô càng yên tĩnh để suy nghĩ cẩn thận, ba tháng hay nửa năm thử thách này liệu có còn cần thiết nữa không
Trước khi đi thành phố G cô cần đi thăm Giai Mi một chuyến, đã lâu không gặp cô ấy rồi, cô ấy bây giờ đã mang thai hơn ba tháng rồi nhỉ? Phải nói với Giai Mi cô muốn làm mẹ nuôi của em bé.
Nghĩ đến con cái cô liền xoa xoa bụng mình, bây giờ liệu có nên thấy may mắn vì cô và Lục Hướng Bắc không có con cái? Nếu không làm sao có thể để đứa bé lớn lên khỏe mạnh trong một gia đình như thế này được?
Nhưng lần này đến nhà Giai Mi cô lại phát hiện Giai Mi dù đón tiếp cô với nụ cười nhưng trong mắt lại mang theo sự đau buồn muốn giấu diếm.
“Giai Mi, cậu làm sao vậy?” – Cô biết Giai Mi làm con dâu trong một nhà Như nhà Minh Khả có nhiều nỗi khổ mà chỉ có thể nuốt vào trong lòng, trong cái thành phố này chỉ có cô được xem là thân thiết với Giai Mi, Giai Mi có lẽ bình thường gắng gượng cười đã mệt đến cực điểm rồi vì thế bây giờ nhìn thấy cô lại cảm thấy lộ ra sự đau lòng.
Quả nhiên cô chỉ vừa mới hỏi như vậy mắt Giai Mi liền đỏ lên xoay người lại không nói gì.
“Cậu rốt cuộc là sao vậy?” – Giai Mi càng như vậy cô càng lo lắng, đỡ cô ngồi xuống ghế sô pha, suy đoán nói: “Có phải mẹ chồng cậu lại nổi giận với cậu à?”
Giai Mi quệt nước mắt lắc đầu.
“Vậy thì là tên Minh Khả kia bắt nạt cậu à? Để tớ tìm anh ta tính sổ, báo thù cho cậu!” – Trong mấy người chơi với nhau thì tiếng nói của cô khá có trọng lượng, thực ra nói trắng ra là mấy người đàn ông đó, không, bây giờ nói ra thì là đàn ông đều chỉ là nhường cô mà thôi.
Giai Mi nắm lấy tay cô do dự một lúc mới giấu diếm hỏi: “Niệm Niệm, tớ mấy ngày nay có đọc một câu chuyện nói về việc nếu như chồng mà có mấy biểu hiện dưới đây rất có khả năng là ngoại tình..”
Đồng Nhất Niệm ngây người: “Cậu nói Minh Khả sao? Ngoại tình? Làm sao có thể?”
Cô vẫn nhớ ban đầu khi còn ở trong trường học Minh Khả đã bảo vệ Giai Mi như thế nào, bọn họ đã có với nhau mười năm tình cảm! Khi gia đình Minh Khả phản đối bọn họ bên nhau, Minh Khả thà từ bỏ quan hệ với gia đình cũng phải lấy Giai Mi vì thế dù ai có ngoại tình cô cũng tin chỉ là không thể tin Minh Khả có thể phản bội Giai Mi nếu không bảo cô phải làm sao để tin tưởng vào tình yêu đây?
Trong mắt Giai Mi dâng lên tầng nước mắt, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch và chật vật: “Mình cũng không biết.. không xác định.. có thể là do mang thai, ở nhà dưỡng thai không có việc gì nên nghĩ nhiều quá chăng..”
“Giai Mi, Minh Khả rốt cuộc là làm sao? Có gì thì cậu nói cho mình đi, nếu không cậu một mình chịu đựng sẽ suy nghĩ càng nhiều nói không chừng lại đè nén đến trầm cảm mất!”
Giai Mi cẩn thận nhìn Đồng Nhất Niệm mới nói ra: “Tớ có xem một bài viết có nói nếu như chồng có những biểu hiện dưới đây thì có thể là ngoại tình. Thứ nhất là buổi tối thường về muộn, có khi thậm chí còn không về; thứ hai thường xuyên đi công tác đặc biệt là vào cuối tuần đi công tác càng nhiều; thứ ba chi tiêu bỗng nhiên rất nhiều, tiêu tiền rất nhanh hơn nữa còn không thể nói được cụ thể là tiêu vào việc gì; thứ tư thời gian dài không trở về phòng..”
Nói đến đây Giai Mi nhút nhát còn đỏ mặt: “Niệm Niệm, tớ đối chiếu thì trừ điểm thứ ba ra thì tất cả đều phù hợp, tớ bây giờ đang mang thai, tớ có thể chất rất dễ lưu sản vì thế việc chung phòng là không thể, còn về tiền thì trước giờ tớ chưa bao giờ quản tiền của anh ấy, anh ấy tiêu tiền như thế nào tớ cũng không biết..”
“Có thể là anh ấy chỉ là bận công việc.. đãi khách nhiều?” – Đồng Nhất Niệm an ủi Giai Mi đồng thời cũng thuyết phục bản thân mình, Minh Khả nhất định không phản bội Giai Mi đâu, cô có lòng tin với bản thân.
Giai Mi cười cười, cả mặt đều là chua xót: “Có thể như vậy, có thể là do bận việc..”
Đồng Nhất Niệm biết bản thân không thuyết phục Giai Mi, hôn nhân chỉ có hai người trong cuộc mới biết lạnh nóng bên trong.
Cô nhớ lại chuyện lần trước ở gần Y Niệm nhìn thấy Minh Khả đi mua canh mai chua liền khuyên: “Giai Mi, ngày mai tớ đi thành phố G rồi, có thể sắp tới sẽ khó đến thăm cậu được, cậu không có việc gì thì cứ gọi điện cho tớ, đừng để một mình trong nhà bí bách lại dẽ suy nghĩ linh tinh, thật ra tớ thấy Minh Khả rất thương cậu, lần trước còn gặp cậu ấy đặc biệt đi mua canh mai chua cho cậu mà!”
“Canh mai chua?” – Giai Mi ngay người sau đó cười khổ: “Tớ chưa bao giờ được uống canh mai chua anh ấy mua về cả..”
Đồng Nhất Niệm triệt để sững sờ..
Sau khi lấy lại tinh thần việc đầu tiên là hối hận, hối hận bản thân nhiều lời càng làm tăng sự nghi hoặc và đau lòng của Giai Mi.
“Vậy.. có thể là cuối cùng đã không mua được rồi, mình thật sự là đã nhìn thấy mà!” – Cô tự mình cũng cảm thấy giải thích như vậy cũng là quá miễn cưỡng rồi..
Giai Mi vậy mà lại nghĩ thoáng hơn cô, nói với Đồng Nhất Niệm: “Niệm Niệm, thật ra tớ cũng suy nghĩ rất nhiều, nghĩ nhiều rồi lại thấy cũng không còn đau khổ lắm nữa, đúng vậy cậu nói mình đã ở cũng với Minh Khả mười năm rồi, bây giờ còn có gì để duy trì được mười năm nữa chứ? Tình yêu sao, đó là khi thời gian huy hoàng, anh ấy có thể yêu mình mười năm mình thấy cũng đủ rồi, chỉ là thật đáng thương cho đứa trẻ này, nếu như không có con thì tớ sẽ không thèm quay đầu lại mà ra đi, mình gả vào nhà Minh Khả đã chịu bao nhiêu uất ức cậu cũng biết đấy nhưng mình không để ý bởi vì chỉ vì anh ấy, chỉ cần anh ấy yêu mình thì cái gì cũng đáng, nhưng khi anh ấy không còn yêu mình nữa thì mình cũng không còn gì phải lưu luyến nữa..”
Những câu nói này làm cho Đồng Nhất Niệm cũng phải rơi nước mắt, cô nhớ lại lần trước khi đến thăm Giai Mi, Giai Mi còn khuyên cô không nên xúc động không ngờ khi Giai Mi gặp phải chuyện này còn bình tĩnh hơn cả cô..
Nhìn Giai Mi lúc này khẳng định là không còn chỉ là hoài nghi nữa, nhất định đã có đến chín phần nắm chắc rồi nếu không với mười năm tình cảm của bọn họ cô ấy sẽ không dễ dàng nghi ngờ Minh Khả: “Vậy người con gái kia là ai?” – Đồng Nhất Niệm suy đoán Giai Mi đã biết người thứ ba kia là ai rồi..
Giai Mi lại lắc đầu cười: “Là ai không quan trọng, trái tim một người nếu như muốn bay đi thì dù là không có cô ta thì rồi cũng sẽ có người khác xuất hiện thôi vì thế chủ yếu là vấn đề trái tim của anh ấy có còn ở bên mình nữa không thôi.”
Đồng Nhất Niệm nhất thời đơ người, cách nghĩ của Giai Mi thật quá siêu nhiên rồi, siêu nhiên đến không giống người trần nữa, cô cũng rất muốn khuyên Giai Mi muốn cô ấy hãy suy nghĩ thận trọng nhưng lại không biết nói gì mới tốt.
Thật ra ngoài mặt Giai Mi có vẻ như là yếu đuối nhưng khi gặp chuyện lại luôn có cách nghĩ riêng, một khi đã quyết định việc gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi nếu không trước khi kết hôn đã không kiên trì nắm tay Minh Khả cùng chiến đấu với áp lực lớn từ phía gia đình Minh Khả, khi đó cô đã nghĩ nếu như đổi lại là cô thì đã từ bỏ hết rồi.
Bây giờ trong lòng Giai Mi đã có cách nghĩ riêng chỉ là Giai Mi đã bị đè nén trong một thời gian dài giờ cần có một người để thổ lộ mà thôi chứ không cần Đồng Nhât Niệm khuyên giải gì cả.
Cuối cùng Đồng Nhất Niệm chỉ ôm lấy Giai Mi, một cái ôm nói lên tất cả, nói với cô ấy: “Giai Mi mình cũng không biết nói gì tóm lại dù cậu quyết định như thế nào mình đều sẽ ủng hộ cậu còn cậu dù cho thế nào cũng đừng ngược đãi bản thân, việc gì cũng vì hạnh phúc của mình là hàng đầu.
Điều Giai Mi cần thực sự chỉ là cái ôm của cô nên cũng ôm lấy cô nói trong nước mắt:“ Niệm Niệm còn nhớ trước đây tớ từng khuyên cậu không nhưng bây giờ tớ mới biết cái mùi vị này có bao nhiêu là khó chịu, mình cũng không biết nói gì nữa chỉ cần cậu vui vẻ là được, thế nào để vui vẻ thì làm như thế đấy! “
“ Ừ! “– Đồng Nhất Niệm ôm lấy người bạn tốt cùng động viên nhau:“ Tớ sẽ vui vẻ, cậu cũng vậy, chúng ta đều vui vẻ!”