Nhìn lại mấy ngày trước cô đã viết: Trách nhiệm, áp lực, tương lai, ngày buồn nhất chính là buổi tối hôm chôn cất ba cô, cô viết ra: Tôi vẫn sống..
Nếu như sống cũng là một loại sở hữu vậy thì tâm trạng của cô khi đó phải tối tăm cùng đường đến cực độ thế nào chứ?
Cạn kiệt sức lực, giày vò tinh thần, cô vừa trở về từ nghĩa trang thật sự chỉ có một cảm giác đó chính là cô còn sống.
Đúng thế, cô vẫn còn sống.
Còn sống thì phải nghĩ đến việc ăn cơm, ngồi trước bàn ăn lại phải nghĩ ăn xong bữa này rồi thì ngày mai còn gì để ăn không?
Còn sống là phải đối mặt với việc mặt trời mọc hàng ngày, bản thân dưới ánh mặt trời đó phải làm chút gì đó. Còn sống còn phải đối mặt với hai người phụ nữ khác không ngừng hỏi “làm sao đây, làm sao đây?”
Vì thế cô bắt buộc phải nghĩ làm sao đây, làm sao đây..
Cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ trở thành người chủ gia đình nhưng người lại bị ép đến bước đường này không còn cách nào khác là phải đương đầu đi tiếp.
Cô đã từng cảm nhận sự vừa đẹp đẽ vừa gian nan của ấu trùng biến thành bướm, còn hôm nay cô phải trải qua giai đoạn đen tối nhất trong đời người. Đang ưtrong những ngày tháng trời yên biển lặng và đẹp đẽ dang cánh bay cao, nhưng còn bầu trời và biển hoa để cô rong chơi đâu?
Cô cầm bút, vẽ một vòng vào ngày hôm nay, trên vòn tròn vẽ một con bướm nhỏ, dùng để mai tang đi những đau khổ từng trải qua trong quá khứ. Dù cho chỉ ngắn ngủi vài ngày nhưng cũng đủ để cô trải qua đau, hận, làm việc xấu để trở thành trùng trong những đau khổ đó.
Cô uống một cốc sữa nằm trở lại giường.
Sau mấy ngày nghỉ ngơi không biết trời đất, ngủ trở thành một vấn đề đối với cô. Bời vì phải suy nghĩ quá nhiều việc vì thế buổi tối thường trong trạng thái mất ngủ. Nếu như trước đây thì cô có thể uống một viên thuốc an thần nhưng bây giờ có thai rồi chỉ có thể uống sữa hoặc đếm số thôi.
Nhưng cô đếm mãi rồi suy nghĩ sẽ bị chuyển dời nhưng sẽ lại nghĩ đến Y Niệm.
Y Niệm là một cây liễu mà cô vô tình trồng nhưng bây giờ lại trở thành chỗ duy nhất để cô tiếp tục sinh tồn. Còn Kiệt Tây chính là bảo bối của cô, là linh hồn của Y Niệm.
Làm thời trang sao có thể thiếu nhà thiết kế được? Cô vốn vẫn còn lo để Kiệt Tây ở lại Y Niệm giúp cô có phải là ủy khuất Kiệt Tây rồi không, bản thân có phải lại mắc phải tính ích kỉ rồi không?
Thế nên mới hỏi Kiệt Tây trước xem có dự định gì. Nếu như Kiệt Tây muốn đi, cô nhất định sẽ không cô níu kéo nhưng không ngờ là Kiệt Tây lại đề nghị trước ở lại Y Niệm. Cô nghĩ Kiệt Tây có thể ở lại Y Niệm từ bỏ cơ hội đi du học phần lớn nguyên nhân là vì cô. Cậu cũng biết cô trừ Y Niệm ra không còn gì cả, còn Y Niệm mà không có Kiệt Tây thì không là gì cả, vì thế Kiệt Tây của cô, cậu em thân thiết của cô mới vào lúc này không hề chần chừ mà ở lại.
Thế nên cô nhất định không phụ tấm lòng này của Kiệt Tây, phải phát triển Y Niệm, không thể để lãng phí tài năng của Kiệt Tây được!
Muốn phát triển Y Niệm cô cần phải có đầy đủ sức khỏe, thế nên bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải đi ngủ, chính là ngủ. Cô nhận ra mình lại quên mất mình đếm số đến đâu rồi, bỏ qua hết những viễn cảnh tốt đẹp của Y Niệm trong đầu, bắt đầu đếm lại từ đầu.
Bởi vì có mục tiêu và hi vọng mới nên trái tim cũng không còn là một vũng nước nữa, mà luôn cảm thấy có thứ gì đó đang rục rịch, thật là khó mà đè xuống được.
Đêm cũng dần trở nên tĩnh mịch.
Lục Hướng Bắc lần này coi như giữ chữ tín, nói hai ngày là hai ngày sau quả nhiên trở về.
Khi anh gọi điện đến Đồng Nhất Niệm vừa hay ở Y Niệm.
Đây là lần đầu tiên cô và Kiệt Tây đến Y Niệm từ sau khi ba mất, coi như là chính thức tiến hành quy hoạch lại hệ thống của Y Niệm. Trước đây chỉ là vừa làm vừa chơi, đến cả nhập xuất sổ sách cũng không thèm quan tâm, nhưng bây giờ khác rồi.
Cũng là vì lần này cô mới phát hiện Y Niệm đã sửa thành tên cô, trước đây là dùng tên của Vi Vi đăng kí. Sau khi phát hiện chuyện của Vi Vi và Minh Khả, cô liền bảo Kiệt Tây đuổi Vi Vi đi, nên Y Niệm tất nhiên cũng đổi chủ. Nhưng cô thật sự không ngờ Kiệt Tây lại để Y Niệm dưới tên cô.
Cô xem qua sổ sách phát hiện thật ra Y Niệm kiếm được rất nhiều tiền, chỉ có điều vẫn còn cách xa mục tiêu của cô, cách tầm cao của Đồng thị trước kia lại càng xa. Y Niệm bây giờ chủ yếu làm “tiệm may” cho mấy phu nhân tiểu thư tầng lớp thượng lưu mà thôi. Nói dễ nghe một chút là “phòng thiết kế”, tuy lợi nhuận cao nhưng so với công ty thời trang thật sự còn kém rất xa.
“Kiệt Tây, chúng ta nhất định phải mở rộng sản xuất, phải kết hợp giữa sản xuất số lượng lớn và hàng cao cấp, nếu như vậy phải có nhà xưởng, phải có công nhân, phải thành lập công ty thật sự.. Chúng ta không chỉ sản xuất quần áo, sau này còn có thể sản xuất túi xách, trang sức, giày, các loại phụ kiện..” Nhưng vậy cũng cần có vốn đầu tư, tiền là một vấn đề rất lớn, nếu chỉ dựa vào tiền kiếm được của Y Niệm bây giờ thì chỉ là như muối bỏ biển thôi!
Cô cười: “Không sao, chúng ta từ từ làm, ăn một miếng không thể trở thành tên béo nổi đâu!”
Kiệt Tây cũng cười vỗ vai cô: “Không vội, Y Niệm bây giờ cũng đủ để chị và em bé không phải lo cơm ăn áo mặc rồi, em sẽ cố gắng!
“ Chúng ta cùng cố gắng! “
Đúng thế, cố gắng, cả người cô đều cảm thấy tràn đầy năng lượng, dường như nhìn thấy Y Niệm trong tay cô dần dần lớn mạnh vậy.
Chả trách thường nói sự nghiệp chính là cách tốt nhất để chữa bệnh thất tình. Người phải làm chuyện gì đó để di dời sự chú ý nếu không sẽ làm bản thân bị đóng chặt trong diệt vong đau khổ mất.
Đúng lúc cô và Kiệt Tây đang cổ vũ nhau thì điện thoại của Lục Hướng Bắc gọi đến, Đồng Nhất Niệm nhìn Kiệt Tây một cái rồi đi đến chỗ khác nghe máy:“ Cảnh sát Lục, trong lúc bận rộn cuối cùng đã nhớ đến người nhà nghi phạm là tôi rồi à? “
“ Ở đâu? “.
||||| Truyện đề cử: Nàng Dâu Cực Phẩm |||||
Hình như anh ngày càng lời ít ý nhiều rồi, đến cả câu hỏi cũng chỉ rút gọn trong hai chữ
“ Tôi ở đâu không quan trọng, tôi tưởng là chúng ta chỉ cần hẹn gặp nhau ở đâu là được rồi, cục dân chính hay tòa án? “Cô thờ ơ nghịch quần áo trên mắc áo, nhàn nhạt nói.
“ Lúc này thì cả cục dân chính và tòa án đều đóng cửa rồi! “Giọng nói của anh nghe có vẻ bực bội.
Cô giơ tay lên xem đồng hồ, đúng thật sắp năm giờ rồi, bất giác đã ngâm mình ở Y Niệm cả một ngày rồi.
“ Vậy thì ngày mai đi, đi sớm, sáng mai tám giờ gặp ở cục dân chính, đi tòa án rắc rối lắm, tôi bây giờ không có thời gian để lãng phí vào mối quan hệ của chúng ta, anh thấy thế nào? “Lời của cô bao hàm không cho từ chối, cô cũng không nghĩ ra lý do anh lại muốn từ chối nữa, bọn họ bị ngăn cách bởi cái rãnh này, dù là ai cũng không bước qua được.
Anh không nói gì, Đồng Nhất Niệm liền ngắt điện thoại, cô biết anh sẽ đi.
Quay người lại, Kiệt Tây đang nhìn cô, cô không sao nhếch vai:“ Lục Hướng Bắc, ngày mai ly hôn, không có gì, nhìn thoáng rồi! “
Hai chữ” nhìn thoáng “này sao có thể nói dễ dàng như vậy được? Kiệt Tây hiểu tính cô, cũng không vạch trần cô chỉ hỏi:“ Cần em đi cùng chị không? “
Cô cười:“ Làm sao? Đi đánh nhau à? Không cần! Chị tự đi được. Nếu em có thời gian thì nhanh chóng thiết kế mấy mẫu mùa này đi, chúng ta chuẩn bị một cuộc họp báo, tranh thủ đơn đặt hàng quy mô lớn đầu tiên! “
Buổi tối hôm nay, cô đã sớm ném mình lên giường, ngày mai phải lấy diện mạo tinh thần tốt nhất xuất hiện trước Lục Hướng Bắc, hai lần gặp mặt trước, hình tượng của cô đã thảm vô cùng rồi.
Ngày hôm sau ngủ đến khi tỉnh, trong lòng vẫn ghi nhớ việc cần làm nên không ngủ quá sâu, lúc tỉnh dậy vừa đúng sáu rưỡi.
Cô rất vừa lòng với thời gian này, cô có thể ung dung tắm rửa, sấy tóc, ăn sáng, sau đó còn trang điểm nhẹ.
Tóc đã dài hơn trước kha khá làm cô mất khá nhiểu thời gian để sửa soạn. Nhớ lại mình trước đây để tóc dài rất dễ chỉnh lý, phần lớn thời gian là gội ở salon tóc, dù cho sáng tỉnh dậy cũng chỉ cần vuốt mấy cái là vào nếp rồi, những lọn tóc xoăn vừa mềm mại xõa ra rất có cảm giác đàn hồi.
Nhưng đó cũng là trước đây rồi, nuôi tóc là một quá trình vất vả đầy khó khăn.
Cô nhìn bản thân tóc ngắn trong gương phát hiện hình như đã không nhớ nổi hình dáng bản thân khi để tóc dài nữa rồi.
Bảy rưỡi, đồng hồ báo rức reo lên.
Đây là thời gian cô chọn, nhắc nhở mình lúc này phải ra ngoài.
Mím mím môi để màu son được đều hơn, khóe môi hơi dương lên cười, cô ở trong gương dưới sự che phủ của lớp trang điểm nhẹ vẫn xinh đẹp như vậy.
Cô đặc biệt chọn một bộ đồ tây màu xanh nhạt rất hợp với màu da của cô, váy xanh mặt phấn, da dẻ láng mịn, tạo cảm giác hoa sen đầu mùa, xinh đẹp tươi mới.
Vậy là đủ rồi, để Lục Hướng Bắc biết những ngày tháng không có anh ta cô sống càng tốt hơn!
Bây giờ lái xe đi, chắc đến được cục dân chính cũng phải quá tám giờ, để Lục Hướng Bắc đợi đi, anh cũng hãy nếm thử mùi vị này, ngày tháng đợi anh về nhà cô đã chịu đựng đủ rồi!
Quả nhiên không ngoài dự liệu của cô, Lục Hướng Bắc đã ở trước cục dân chính chờ cô, dựa vào chếc xe lần trước từng thấy, hơi cúi đầu, làn khói nhẹ bay lên từ giữa hai ngón tay anh.
Cô dừng xe ở bên cạnh xe của anh.
Anh chú ý đến cô liền dập thuốc lá trong tay đi ném vào thùng rác.
Cô đi ra khỏi xe dừng trước mặt anh.
Anh lại mặc bên trong áo khoác là chiếc áo sơ mi màu tím mà cô tặng anh.
Mắt như bị thứ gì đó chọc vào.
Mặc áo này đến là có ý gì đây? Ngoài nhắc nhở cô giữa bọn họ là bao nhiêu mạng người thì còn có tác dụng khác sao?
Cô hơi hơi xoay mặt đi nhàn nhạt nói ba chữ:“ Đi vào thôi! “
Cũng không chờ anh mà tự mình quay người đi về phía cục dân chính.
Mới chỉ tám giờ hơn một chút mà xếp hàng kết hôn ly hôn đã có mấy hàng, phía bên ly hôn cũng không hề kém bên kết hôn bao nhiêu.
Một bên là vui vẻ, một bên là chán nản. Một bên là tiếng cười không dứt, một bên thì vừa khóc vừa mắng, bên nào cũng náo nhiệt cả.
Đồng Nhất Niệm nhìn mấy đôi vợ chồng trẻ đến kết hôn, nhớ lại bản thân khi xưa đến đăng kí có tâm trạng thế nào nhỉ? Quên mất rồi, thật sự là quên mất rồi.
Ánh mắt trở về bên ly hôn, một đôi vợ chồng vừa làm xong thủ tục mà hai người vẫn chưa buông tha nhau, cả đường vừa đánh vừa mắng đi ra ngoài. Mắng còn toàn dùng những lời lẽ thô tục. Vừa hay lại có một đôi vừa làm xong thủ tục kết hôn, mở kẹo hỉ ra phát khắp hành lang văn phòng, trên mặt đều là nụ cười, làm người ta ngưỡng mộ và ghen tị.
Cô không ngừng cảm than, những cặp vợ chồng trên thế gian này tan rồi lại hợp, hợp rồi lại tan. Giống như cặp ly hôn vừa rồi giống như oan gia sống chết vậy, khi xưa kết hôn cũng chẳng phải cả mặt đều cười vui vẻ đấy sao?
Còn những đôi đang hạnh phúc kết hôn này có nghĩ đến có thể sẽ có một ngày nào đó bọn họ cũng mỗi người một ngả không? Giống như Lục Hướng Bắc từng nói:“ Niệm Niệm, anh chưa từng muốn ly hôn với em, cho anh một chút thời gian, anh sẽ trả lại em cả đời.. “
Hừ, thì ra là anh ta có ý này.
Cho anh ta thời gian để phá án, sau đó để cô giẫm lên xác ba mình cùng anh ta sống cả đời bên nhau.
Bỗng nhiên cô cảm thấy tay ấm lên, thì ra tay bị anh nắm lấy:“ Niệm Niệm, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ ly hôn, bây giờ vẫn vậy, không muốn ly hôn. “
Cô chỉ cảm thấy lưng bàn tay nóng như một cái bàn là úp lên vậy, nóng đến phát đau, không ngừng cảm thấy buồn cười. Anh ta không muốn ly hôn sao? Trong thế giới của anh ta vĩnh viễn là anh ta muốn hay không sao?
Quá khôi hài rồi!
“ Không ly hôn cũng được, anh cho phép tôi mỗi tối ôm di ảnh ba tôi cùng anh làm tình thì tôi sẽ không ly hôn nữa! “Đến cô cũng cảm thấy bản thân ngày càng ăn nói gay gắt rồi.
Cô rõ ràng có thể cảm nhận được cái tay đang nắm lấy tay cô kia dùng sức mạnh hơn, sau đó lại từ từ buông ra.
Cuối cùng khi trượt khỏi tay cô dường như có một cảm giác lạnh lẽo lượt qua, lưng bàn tay xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
“ Đến hai người rồi! “Bên trong cửa có người gọi họ.
Đồng Nhất Niệm không cần nghĩ đứng lên đi vào.
Nhân viên phụ trách làm thủ tục ly hôn ngẩng đầu lên nhìn lộ ra vẻ kinh ngạc:“ Sao lại là hai người? Hai người cũng ly hôn à? “
Đồng Nhất Niệm ngây người, không nhớ đã gặp người này ở đâu rồi.
“ Trời ạ, thế giới này làm sao vậy, cặp kim đồng ngọc nữ chúng tôi coi trọng nhất cũng muốn ly hôn rồi!”Nhân viên làm việc than vãn.