Trang mạng từ từ mở ra, một gương mặt đàn ông rất đẹp trai hiện ra trước mặt cô hơn nữa còn là một người đàn ông đẹp trai đang mặc đồng phục.
Lương Nhuận Nam là cảnh sát, trong khi chấp hành nhiệm vụ đã không may hy sinh.
Còn một đoạn văn giới thiệu nói anh tốt nghiệp tại một trường đại học cảnh sát nổi tiếng, học lực ưu tú, công việc cũng rất xuất sắc.
Cô lục tìm trong ký ức của mình, tìm ấn tượng về người đàn ông này trong ký ức tuổi thơ của mình nhưng lại không nhớ ra một điều gì.
Cô nghĩ bản thân thường đến nhà mẹ Lương chơi là khoảng năm thứ tư thứ năm tiểu học. Bởi vì ngõ nhỏ cách nhà khá xa nhưng lại cách trường học rất gần, khi đó chỉ cần được nghỉ học sớm là cùng bọn Khang Kỳ đến đây chơi. Cuối tuần và nghỉ hè thì chủ yếu đều chơi trong khu nhà Khang Kỳ. Cũng đúng thôi, nghe mẹ Lương nói hai anh em họ từ cấp hai đã bắt đầu sống ở trường, nửa tháng mới về nhà một lần, khi bọn họ về mình lại không đến, vì thế mới chưa gặp bao giờ.
Đến sau này cô lên cấp ba, áp lực học tập lớn nên số lần đến cũng ít đi nhiều, còn sau khi lên đại học thì không sống ở đó nữa nên số lần đến càng ít.
Bỗng nhiên cô nghĩ đến trái phải mấy mét này cô và bọn họ liệu có khi nào từng đi ngang qua nhau với khoảng cách rất gần chưa? Cùng một địa điểm khi cô đi qua thì bọn họ không ở đó, khi bọn họ quay lại cô lại đã rời đi rồi. Thời gian hơn mười năm, hàng nghìn hàng vạn cơ hội gặp mặt nhưng lại chưa từng gặp qua một lần nào.
Đây có thể gọi là vô duyên không?
Khi hai chữ “vô duyên” đang thăng cấp trong lòng thì gương mặt xa cách thản nhiên của Lục Hướng Bắc cũng dần xuất hiện trong đầu lúc gần lúc xa.
Anh mắt của cô rơi trên đơn kiện ly hôn đã viết xong bên cạnh máy tính, lời của Lục Hướng Bắc lại vang lên bên tai: « Ly hôn mới là đang trốn tránh vấn đề, ly hôn rồi em sẽ không còn yêu anh nữa sao?
Sau khi đau đớn rất nhanh qua đi cô không hề do dự cầm đơn kiện đi ra khỏi phòng. Đúng vậy, không yêu nữa, cô có thể làm được!
Trên xô pha Kiệt Tây đã ngủ siêu vẹo rồi, trên bàn bày một trai rượu trống không, một ly rượu thì nằm bên cạnh.
Trong lòng cô có chút đau xót vì Kiệt Tây như vậy.
Vào phòng Kiệt Tây lấy một cái chăn ra đắp cho cậu.
Cậu hình như có chút cảm nhận được nên hơi động, trong miệng còn nhẹ gọi tên: « Niệm Niệm.. »
Cô ngây người, xót xa dâng lên tận cánh mũi.
Nghe nói sau khi say rượu cái tên thốt ra trong mơ sẽ là người mà bạn yêu nhất. Kiệt Tây gọi tên cô, còn Lục Hướng Bắc khi đó lại gọi tên ai?
Trở về phòng dứt khoát để đơn kiện vào túi không chút do dự.
Ngày hôm sau cô không để Kiệt Tây đưa cô đi mà đi một mình lên tòa đưa đơn kiện.
Cô cũng đoán được là vụ kiện này không dễ dàng kết thúc được, nghĩ đi nghĩ lại vẫn đến nhà họ Thẩm thăm hỏi một chút.
Sau vụ lũ lụt kia cô vẫn chưa từng đến Thẩm gia, cũng đã lâu thế rồi đấy.
Vì thế khi đến cô chọn mua một ít quà.
Thẩm phu nhân vẫn nhiệt tình đón tiếp cô như trước kia, nhiệt tình kéo tay cô vào nhà, còn xin lỗi việc lần trước cô đi đến vùng thiên tai tìm Khang Kỳ nữa.
« Bác gái không cần khách sáo vậy đâu, cháu là gì của bác chứ? Không phải là con gái bác sao? Hơn nữa cháu cũng không có làm được gì mà! » Cô thân thiết dựa vào vai bà Thẩm, có chút làm nũng.
« Đúng thế, hay là cháu làm con nuôi bác đi! » Thẩm phu nhân vuốt mũi cô từ ái cười, cuối cùng lại chỉ trán cô: « Đừng nói là không làm được gì nhé? Công lao của cháu lớn lắm đấy! Nhưng là lỗi của bác, không nên để cháu đi, nếu như cháu có làm sao chúng ta làm sao ăn nói được với ba cháu đây? Vì thế mà bác trai cháu chút nữa là đã cấm túc bác rồi! »
Đồng Nhất Niệm liền cười, thật ra thì Thẩm tư lệnh đúng là rất thích cô chỉ là phương pháp khác với Thẩm phu nhân. Thẩm phu nhân lúc nào cũng thể hiện sự yêu thích ra ngoài mặt nhưng Thẩm tư lệnh lại rất ít khi lộ ra ngoài, đây có lẽ là sự khác nhau giữa đàn ông và đàn bà.
Nghe thấy tiếng của Đồng Nhất Niệm, Thẩm tư lệnh cũng đi xuống nên Thẩm phu nhân lại vội vã đi chuẩn bị hoa quả, rót trà để hai người họ nói chuyện.
Đồng Nhất Niệm suy nghĩ một chút làm sao mở lời, xong liền nói rõ ý của mình với Thẩm tư lệnh.
Thẩm tư lệnh nghe xong liền gật đầu luôn: « Cái này cháu cứ yên tâm, bác sẽ thúc giục để anh ta nhanh chóng lập án, lần trước bác đã nói qua rồi, sau đó lại nghe thấy chuyện họ Lục kia đi cứu cháu nên tưởng hai người đã làm lành rồi nên mới không nghe ngóng vụ này nữa. Làm sao vậy, lại không làm lành nữa à? »
Đồng Nhất Niệm cười khổ: « Bác Thẩm à, có những chuyện vốn là cốt lõi bản tính rồi không sửa chữa được.. »
Thẩm tư lệnh thấy sắc mặt cô thất vọng nên thấy đau lòng vỗ vỗ tay cô động viên: « Niệm Niệm, không có gì to tác cả! Có mất đầu thì cũng chỉ là một vết sẹo to như cái bát mà thôi, ly hôn có là gì chứ? Còn có chúng ta thương yêu cháu mà! »
Ý trong lời này cũng rất rõ ràng, nghĩa là có ly hôn rồi thì vẫn có bọn họ mong cô làm con dâu.
Tuy trong lòng cô không hề có ý định gả cho Khang Kỳ sau khi ly hôn nhưng phần từ ái này của Thẩm tư lệnh vẫn làm cô rất cảm động. Gia đình tốt như vậy, Khang Kỳ lại tốt như thế xứng đáng có được một cô gái tốt hơn.
Đang nói thì Thẩm phu nhân liền mang hoa quả lên cũng nói theo: « Đúng vậy đó, bác gái đã nói rồi mà chúng ta là nhà đẻ của cháu, có gì khó chịu chúng ta sẽ làm chỗ dựa cho cháu, vừa rồi không phải còn đồng ý nhận lời làm con gái nuôi nhà họ Thẩm sao? »
Đồng Nhất Niệm cười, Thẩm phu nhân lại nhắc đi nhắc lại chuyện « con gái nuôi » ba chữ này.
Có lẽ là do cô nhạy cảm quá.
Người phụ nữ sắp ly hôn dù sao cũng có chút nhạy cảm, nhưng đúng là làm con nuôi tốt hơn làm con dâu nhiều. Nói chuyện với hai người lớn một lúc lại ăn chút hoa quả liền một lần nữa cám ơn Thẩm tư lệnh rồi chào từ biệt ra về.
Sau khi Đồng Nhất Niệm ra khỏi nhà họ Thẩm, Thẩm phu nhân cau mày với Thẩm tư lệnh nói: « Niệm Niệm muốn ly hôn rồi mà ông còn hứa hẹn cái gì mà làm con dâu nhà chúng ta chứ? »
« Làm sao nào? » Thẩm tư lệnh mặc kệ nhìn bà: « Bà chẳng phải rất thích con bé sao? »
« Thích là thích nhưng dù sao cũng là từng ly hôn, nếu cùng với Khang Kỳ nhà ta cảm thấy có chút không thoải mái.. hơn nữa người khác sẽ xem và nói chúng ta thế nào chứ? » hẩm phu nhân vừa thu dọn vừa thấp giọng lẩm bẩm.
Thẩm tư lệnh liếc bà: « Đúng là cái nhìn của đàn bà, từng ly hôn thì đã sao, liên quan gì đến Niệm Niệm chứ, nó có muốn thế đâu, nó cũng chỉ là người bị hại mà thôi! Tôi thật không hiểu nổi đàn bà các bà, trước mặt một kiểu, sau lưng lại một kiểu. Trước mặt Niệm Niệm thì bày ra vẻ mặt như một người mẹ hiền vậy thế mà sau lưng lại vẫn giữ cái nhìn phong kiến gia trưởng! »
«Tôi cũng không phải là không thích Niệm Niệm, tôi nói rồi mà vẫn muốn nó làm con nuôi! Chỉ là.. tôi cũng chỉ là muốn tốt cho con trai mà thôi! » Thẩm phu nhân thẳng thắn nói.
« Được rồi, cái gì mà con gái nuôi chứ cũng chỉ là không muốn nó và Khang Kỳ ở bên nhau thôi chứ gì nên mới quàng cho bọn nó cái quan hệ anh em không phải sao? Nếu không có Niệm Niệm thì bây giờ còn không biết con trai bà đang ở đâu đâu! Lúc bà bảo người ta đi tìm con trai bà thì bà nghĩ gì? Đúng thật là! » Thẩm tư lệnh mất kiên nhẫn muốn đứng dậy đi lên.
« Nó không đi thì con trai vẫn cứ an toàn thôi, cũng đâu phải nó cứu.. » Thẩm phu nhân vẫn chưa phục lại lẩm bẩm thêm một câu. Nhân lúc Thẩm tư lệnh chưa nổi giận vội vàng đi vào bếp.
Sau khi đưa đơn kiện Đồng Nhất Niệm vẫn không cảm thấy nhẹ nhõm hơn, quá trình chờ đợi án được lập làm người ta rất lo lắng. Bây giờ dù sao tuổi cũng lớn rồi lại thêm hai năm nay bị ảnh hưởng bởi Lục Hướng Bắc nên đối với công việc của công ty cũng không quá đề cao nữa. Hơn nữa lần trước về thăm ba, dáng vẻ lão hóa của ba cũng làm cô có chút xúc động nên cô không thể không suy nghĩ cho công ty sẽ ra sao sau khi ly hôn.
Nếu như ly hôn được thì Lục Hướng Bắc chắc chắn sẽ bị kéo xuống khỏi vị trí đứng đầu công ty. Với tình hình trước mắt còn rất nhiều thứ chưa hiểu hết cô không thể nào gánh vác công ty được.
Còn nếu lần kiện tụng này thất bại thì không còn nghi ngờ gì là cô sẽ kiện tiếp, có điều thời gian hao phí ở giữa không phải chỉ một hai ngày. Trong thời gian này Lục Hướng Bắc sẽ có những động tác gì? Sự tấn công của anh với nhà họ Hạ có ảnh hưởng đến nhà họ Đồng không?
Vì thế nên cho dù thế nào cô cũng cảm thấy không thể tiếp tục đứng nhìn Lục Hướng Bắc lấy công ty ra làm lá bài đối phó nhà họ Hạ được. Cho dù thế nào cô và công ty không thể tiếp tục dựa dẫm vào Lục Hướng Bắc nữa.
Nghĩ lại thì con người rồi sẽ thay đổi.
Đừng nói là hai năm trước mà mới chỉ nửa năm trước thôi cô vẫn còn ghét Lục Hướng Bắc lấy việc công ty đến làm phiền cô, càng ghét Lục Hướng Bắc lôi cô đi đến các buổi xã giao, đi gặp những người cô không thích, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn cô lại bắt đầu chủ động lo lắng cho công ty rồi.
Nhưng kỳ lạ là Lục Hướng Bắc sao lại làm vậy? Bây giờ nghĩ lại thì hình như dự đoán được cô rồi sẽ có ngày sẽ trưởng thành, trở thành hạt nhân của công ty sao? Lẽ nào anh đang cố ý bồi dưỡng cô?
Không, không thể nào
Nghĩ đến đây làm đầu cô bắt đàu có chút rối loạn rồi.
Hình như chỉ cần liên quan đến Lục Hướng Bắc là cô sẽ rối loạn.
Thôi đi, không nghĩ nữa, cô định về công ty xem sao, lần này cô sẽ không làm đà điểu nữa. Trốn trong chung cư của Kiệt Tây không thể nào giải quyết được vấn đề. Việc cần thiết trước mắt là ly hôn và gánh vác công ty.
Cô nhìn thời gian, tầm này Lục Hướng Bắc nhất định đang ở công ty vì thế cô liền về nhà một chuyến để tắm rửa thay quần áo. Dọn một chút đồ dùng hàng ngày đem vào xe sau đó lái xe ra ngoài đến thẳng công ty.
Trong công ty vẫn như ngày thường nên cô lên thẳng phòng làm việc của mình.
Nhưng muốn đến phòng làm việc của cô thì phải đi qua phòng làm việc của Lục Hướng Bắc. Vừa hay Di Đóa đang pha một cốc trà Bích loa xuân đang định đi vào. Vừa ngửi thấy mùi Bích loa xuân, trái tim cô lại như thắt lại.