“Thôi kệ, cứ đi thôi!” – Trong xe, Đồng Nhất Niệm vẻ mặt lạnh lùng nhìn nhà của cô.
Thẩm Khang Kỳ cầu còn không được, lập tức lái xe đi.
Đi cùng Thầm Khang Kỳ đi bệnh viện, chạy đôn chạy đáo bên ngoài cả đêm cuối cùng nghĩ ra vẫn nên về nhà, đây là nhà của cô không phải sao?
Nhưng trước cửa nhà lại nhìn thấy một màn như vậy, cô ta ôm lấy anh, không nỡ rời đi, đêm nay rõ ràng là họ đã ở cùng nhau.
Vòng ôm của anh chưa bao giờ chỉ thuộc về mình cô cả, cô nhìn thấy Oanh Oanh khóc trong lòng anh, vòng ôm đó cũng từng là hơi ấm tồn tại trong sự thiếu thốn tình cảm của cô nhưng hôm nay lại bị Oanh Oanh chiếm giữ nhưng rất kỳ lạ là cô lại không cảm thấy đau đớn nữa.
Cả trái tim là một sự mù mờ, cứng ngắc sẽ không bao giờ còn cảm giác thấy như bị kim châm nữa, như vậy rất tốt..
Chỉ là muốn cô làm sao có thể ở cùng anh trong một không gian, hít thở chung một bầu không khí nữa được đây? Ít nhất bây giờ cô không làm được cô sợ bản thân sẽ vì thiếu không khí mà ngạt thở chết mất.
Vì thế tạm thời rời đi cô cần suy nghĩ lại cẩn thận.
Không hỏi cô muốn đi đâu, nhà họ Thẩm hình như cũng không được tiện lắm vì dù sao cũng có người lớn nữa. Bình thường đến chơi là một chuyện, ở nhà họ Thẩm vài ngày người lớn cũng không hỏi gì nhưng tình trạng của Đồng Nhất Niệm bây giờ không thích hợp bị hỏi nhiều như vậy.
Thẩm Khang Kỳ lái xe đến chung cư của Kiệt Tây.
Căn phòng của Kiệt tây anh có chìa khóa hơn nữa Kiệt Tây thường hay ở trường vì thế căn hộ thường để không.
Đồng Nhất Niệm ngồi trên ghế sô pha không động đậy, trong mắt là một màn ảm đạm, nhìn chằm chằm về một hướng, không hề thay đổi từ khi bước vào.
Thẩm Khang Kỳ vào bếp nấu một bát mỳ ra phát hiện Đồng Nhất Niệm vẫn giữ tư thế ngồi như vậy liền đặt bát mỳ lên bàn trà rồi ngồi xuống trước mặt cô.
Một người to lớn như anh đang ngồi trước mặt cô mà cô cũng chẳng có phản ứng gì vẫn ngồi ngây ra nhìn về phía trước mà phía trước chính là anh nhưng trong mắt cô lại không có anh dường như đang nhìn xuyên qua anh để nhìn một nơi xa xăm nào đó.
Anh có chút chán nản liền đập đôi đũa xuống bàn: “Nha đầu, em vẫn còn lưu luyến cái gì chứ?”
Cô cuối cùng đã có phản ứng nhìn vào anh một với vẻ mờ mịt.
Trong mắt Thẩm Khang Kỳ đầy sự yêu thương và thương xót ngồi xuống bên cạnh cô, ôm lấy cô như khi còn thiếu niên mỗi khi cô ở nhà phải chịu sự khó chịu của mẹ nhỏ và em gái đều trốn vào lòng anh vậy.
“Niệm nha đầu, ly hôn đi! Rời khỏi anh ta, em còn luyến tiếc điều gì chứ? Anh ta không xứng đáng với tình yêu của em!” – Theo truyền thống Trung Quốc, thà phá bỏ mười tòa miếu cũng không nên phá hủy một cuộc hôn nhân nhưng anh thực sự không thể nhìn sự việc như vậy thêm nữa, anh không thể chịu nổi việc nhìn thấy tiểu nha đầu phải chịu cái tội này thêm nữa, Lục Hướng Bắc không phải là một người chồng tốt
Ly hôn? Cô nghe thấy hai chữ này miệng liền run run.
“Đúng thế, ly hôn đi, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người yêu em chắc chắn sẽ có người đàn ông đáng để em trân trọng, rời khỏi Lục Hướng Bắc đi! Đi tìm hạnh phúc của em, Niệm nha đầu em cũng biết tình cảm của anh đối với em từ trước đến nay chưa bao giờ thay đổi và em nên biết rõ trên thế giới này sẽ không còn người nào yêu em hơn anh, quý trọng em hơn anh, chúng ta chỉ là đã bỏ qua một thời cơ mà thôi. Nhưng thời cơ cũng có thể tạo ra được, nếu như em và Lục Hướng Bắc hạnh phúc thì anh nhất định chỉ đứng một bên chúc phúc cho em nhưng anh ta bây giờ lại hủy hoại em đến mức này anh không thể nhịn thêm được nữa! Em vốn là của anh, anh đã chờ đợi em chờ em trưởng thành lâu như vậy thế mà lại bỏ lỡ mất em nên lần này anh quyết không để lỡ mất em nữa!”
Thẩm Khang Kỳ nói rất nhiều Đồng Nhất Niệm chỉ yên lặng lắng nghe cảm nhận được quá trình hòa trộn của nỗi đau xót và sự ấm áp đó, nước mắt dần dần tràn ra khỏi đôi mắt.
“Niệm nha đầu, em còn nhớ không, khi còn nhỏ khi thấy người khác kết hôn em đã rất ngưỡng mộ bộ váy cưới của cô dâu, em cảm thấy nó rất đẹp, khi chúng ta nói chuyện về ước mơ em đã nói khi em lớn lên sẽ làm cô dâu, anh hỏi em muốn làm cô dâu của ai em đến nghĩ cũng không cần nghĩ mà trả lời muốn làm cô dâu của Khang Kỳ bởi vì chỉ có Khang Kỳ mới mua quần áo đẹp cho em, mua đồ ăn ngon cho em..
Anh đã đợi và đợi, cuối cùng đã đợi được em trưởng thành, em có biết không, váy cô dâu anh cũng đã chuẩn bị xong rồi, khi em hai mươi tuổi anh sẽ ép Kiệt Tây thiết kế thật đẹp cho em chỉ đợi em tốt nghiệp sẽ để em mặc vào nhưng cuối cùng em lại mặc áo cưới của người khác..
Còn nhẫn cưới nữa, anh cũng đã mua rồi, vì sợ dọa đến em vì thế chưa bao giờ đưa cho em, ngày nào cũng chờ đợi, đợi em trưởng thành, đợi em tốt nghiệp, anh chưa bao giờ nghĩ Niệm Niệm của anh sẽ thuộc về người khác vì thế anh không vội..
Niệm Niệm, bỏ lỡ em anh đã rất hối hận, em lấy Lục Hướng Bắc chẳng lẽ không hối hận sao? Anh ta đã yêu em như thế nào? Có ở bên cạnh em khi em buồn không? Đã thật lòng nghe mỗi lời em nói bao giờ chưa? Khi em lạnh đã bao giờ mặc thêm áo cho em chưa? Khi em vui anh ta có cùng em đi làm vài chuyện ngốc nghếch không? Khi tâm trạng của em thay đổi anh ta có nhận ra không? Anh ta có hiểu em không? Anh ta có quan tâm em không? Anh ta yêu em không?”
Mỗi câu hỏi của Khang Kỳ như những viên đá, mỗi viên đều ném trúng chỗ yếu đuối nhất trong tim cô, những đau đớn đó sau cơn mơ màng đã hồi phục lại, mỗi một câu nói là trong tim lại thêm một cái lỗ, nói đến câu cuối cùng thì cả trái tim đã thủng lỗ chỗ rồi, một tiếng sấm sét vang lên là sụp đổ hoàn toàn.
Lớp phòng bị bị vỡ, cô liền khóc lớn trong lòng Thẩm Khang Kỳ giống như trong quá khứ vậy.
Đúng vậy, anh chưa bao giờ, anh chưa bao giờ khóc cùng cô, cười cùng cô, anh chưa bao giờ thật tâm lắng nghe cách nghĩ của cô, anh chưa bao giờ mặc thêm áo cho cô, cảm xúc của cô anh không thể cảm nhận được, thế giới của anh cô chưa bao giừo bước vào được, anh không hiểu cô, không quan tâm cô cũng không yêu cô, cô thậm chí không bằng một vũ nữ, cũng không bằng một người “em gái” nào đó..
Cô khóc như một đứa trẻ, chỉ có khi còn bé cô mới không kiêng kỵ gì mà khóc lớn trong lòng Thẩm Khang Kỳ như vậy, sau khi lớn lên cô đã học cách giấu mọi nỗi đau trong lòng, đã lâu rồi không có khóc thoải mái như vậy, rất thoải mái, rất triệt để.
“Khóc đi, khóc ra hết sẽ thoải mái hơn..” – Thẩm Khang Kỳ rất hiểu cô trước giờ đều chôn giấu mọi chuyện trong lòng, là một người giống như đà điểu vậy, dù là ở trước mặt anh thì cô của sau này cũng vẫn giữ lại không nói ra, còn lúc này dường như giống như trở về lúc còn nhỏ không có sự xa cách, không có Lục Hướng Bắc cô lại là Niệm Niệm của anh, anh là Khang Kỳ của cô.
Trong lúc khóc cô nhận ra cánh tay của Thẩm Khang Kỳ xiết chặt. Cô cũng nhờ vào đó càng rúc sâu vào lòng anh tìm kiếm hơi ấm, cô đã cô đơn quá lâu rồi, lạnh lẽo qua lâu rồi, cô thật sự cần hơi ấm..
Những chuyện đã qua cứ lật qua lật lại trong lòng cô, cô lật qua từng chuyện, trong thời gian qua chỉ có Thẩm Khang Kỳ lo cô lạnh, lo cô đói chỉ có Khang Kỳ ôm cô khi cô khóc, làm chuyện ngốc nghếch cùng cô khi cô vui, chỉ có Khang Kỳ hiểu cô mà cô cũng hiểu Khang Kỳ, chỉ có Khang Kỳ quan tâm cô thậm chí là yêu cô..
Thì ra sự quan tâm đó gọi là **..
Chỉ là cô đã hiểu ra quá muộn..
“Khang Kỳ, tại sao? Sao anh không nói sớm, sao không sớm nói với em..” – Cô thút thít trong lòng Khang Kỳ.
Sao anh không sớm nói với cô chứ, anh yêu cô, anh muốn lấy cô. Dù sao cô cũng muốn lấy chồng thì sao lại không lấy Khang Kỳ chứ, dù cho lúc đó cô vốn không biết yêu là gì, càng không biết mình có yêu Khang Kỳ không nhưng dù sao sau khi kết hôn cô cũng đã yêu Lục Hướng Bắc đấy thôi ai biết được là cô cũng có thể sẽ yêu Thẩm Khang Kỳ thì sao.
Nếu như lấy Thẩm Khang Kỳ cô sẽ có một gia đình ấm áp sẽ có bố mẹ chồng yêu thương cô, sẽ có Khang Kỳ chồng cô yêu cô bảo vệ cô như vậy thì trong cuộc sống của cô sẽ không xuất hiện một Lục Hướng Bắc đã làm cho cuộc sống của cô trở lên hỗn loạn..
Thẩm Khang Kỳ ôm cô cười khổ, tại sao không nói ra sớm ư? Lẽ nào câu này còn phải nói với cô sao, anh đã bảo vệ cô từ nhỏ đến khi trưởng thành như vậy mà cô còn không hiểu đó là yêu cô sao? Anh cho rằng giữa bọn họ không cần phải nói ra..
Thì ra, anh đã sai rồi, yêu là phải nói ra..
Anh cúi đầu hôn lên mái tóc ngắn mới của cô, hôn lên trán cô: “Không muộn, Niệm Niệm vẫn chưa muộn chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu vì thế hãy rời xa Lục Hướng Bắc đi để anh bảo vệ em cả đời!”
Không muộn sao? Đã muộn rồi! Sau khi cô gặp phải Lục Hướng Bắc thì đã muộn rồi..
Người đàn ông đáng ghét đó đã trộm mất trái tim cô, cô sao có thể giao cho Thẩm Khang Kỳ một bản thân không có trái tim chứ? Sẽ là không công bằng với Thẩm Khang Kỳ
Nghĩ vậy cô càng khóc to hơn thậm chí còn không phát hiện ra Thẩm Khang Kỳ hôn lên tóc và trán cô, toàn bộ trái tim đều chìm đắm trong nỗi bi thương của mình, khóc cho đến khi kiệt sức mới dần dần dừng lại nức nở trong lòng Thẩm Khang Kỳ.
Thẩm Khang Kỳ muốn khuyên cô trước tiên ăn chút mỳ đã nên đã động người một chút Đồng Nhất Niệm sợ hãi lại dính chặt vào anh hơn sợ hãi mất đi hơi ấm duy nhất này.
Thẩm Khang Kỳ không biết làm gì nữa chỉ đành cứ ôm cô dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, anh không đi đâu cả, anh mãi mãi ở bên em, mãi mãi là Khang Kỳ của em.”
Cô nức nở không nói lên lời, chỉ lắc đầu.
“Lắc đầu cái gì? Lẽ nào em vẫn ngoan cố muốn tiếp tục với tên họ Lục kia sao?” – Anh nhẹ nhàng nhéo mặt cô xem như trừng phạt sự bướng bỉnh của cô.
“Không phải.. nhưng em đã không còn là Niêm Niệm trước đây nữa rồi..” – Đúng thế, trái tim của anh vẫn hoàn chỉnh như lúc đầu nhưng trái tim của cô đã vỡ thành bốn năm mảnh rồi hơn nữa mỗi một mảnh vỡ lại toàn là một người đàn ông khác..
Thẩm Khang Kỳ bất lực than:“Em ấy à, đầu óc thế nào vậy, không biết phải nói em thế nào nữa! Dù cho em có biến thành thế nào đi nữa thì vẫn là Niệm Niệm đẹp đẽ nhất trong lòng anh! Đầu em bây giờ cần phải nghĩ đến vấn đề trọng điểm đó là hôn nhân của em và Lục Hướng Bắc, còn về trong trái tim em còn có ai anh không để ý hãy để những ngày tháng sau này chứng minh anh sẽ xóa bỏ tên họ Lục ra khỏi trái tim em làm cho trái tim em ngoài anh ra sẽ không còn ai khác nữa.