“Lục Hướng Bắc tôi không thể sống cả đời với một người luôn đeo mặt nạ được! Loại tư vị đó thật quá đau khổ! Anh vừa nói là anh yêu tôi đúng không? Nếu như anh thật sự yêu tôi thì hãy buông tha cho tôi đi, để tôi có thể sống những tháng ngày nhẹ nhõm một chút đi, để tôi trở về là Đồng Nhất Niệm trước đây đi, anh yêu tôi với tôi mà nói là một sự giày vò chứ không phải là hạnh phúc!” – Hình như trước đây vào một lúc nào đó cô đã từng nói những lời như thế này, yêu cô thì hãy buông tha cho cô nhưng trong hai hoàn cảnh khác nhau, hai loại tâm trạng khác nhau thì lần này có thêm nhiều tính chân thực hơn.
Anh nhìn thấy trong mắt cô một loại sắc bén không giống trước đây, có một số chuyện bản thân luôn tưởng rằng mình che giấu rất giỏi, tự cho rằng với bản lĩnh của mình có thể lừa dối cho qua chuyện nhưng sự việc cuối cùng vẫn sẽ vượt khỏi tầm tay của anh.
Mỗi người đều có điểm yếu, điểm yếu này chính là “yêu“.
Bởi vì cô đã yêu nên cô quan tâm đến mọi điểm mọi góc của anh vì thế xúc giác cũng nhạy cảm hơn so với người bên cạnh, càng có thể cảm thấy được những điều mà người bên cạnh không cảm thấy được.
Còn anh bởi vì đã yêu vì thế cũng không thể bình thản như không có gì, đối mặt với những tổn thương tuyệt vọng của cô anh không cách nào giống như trước đây cười cho qua chuyện được..
Nhìn kỹ Đồng Nhất Niệm anh bỗng nhiên càng hiểu cô hơn..
Cô luôn có vẻ đáng thương nhưng cô không hề ngốc ma còn đánh đúng vào điểm yếu của anh..
Bề ngoài thì thể hiện ra một mặt yếu đuối nhất của cô với anh, muốn giao hết cả trái tim ra khóc đến muốn nát tim gan không cho bản thân có đường lui nhưng trên thực thế thì chính là đang cứu chính bản thân cô, nếu như anh thật sự yêu cô sao có thể nhẫn tâm nhìn cô đau đớn như vậy? Cô đã giao hết tim gan ra cho anh vậy thì cũng đến lượt anh giao hết tim gan mình ra cho cô rồi, còn nếu như anh còn tiếp tục giấu diếm thì cô sẽ đưa ra phán quyết cuối cùng cho hôn nhân của bọn họ.
Có thể cô làm vậy sẽ có chút mạo hiểm, nếu như anh không thương cô thì cô sẽ phải đối mặt với sự tổn thương mang tính hủy diệt nhưng cũng như lời cô nói dù thế nào thì cũng là một sự giải thoát không cần phải đắn đo gì nữa..
Anh có chút do dự, cuối cùng liền ôm chặt cô hôn cô liên tiếp không bận tâm là hôn ở đâu: “Niệm Niệm, anh yêu em, yêu hơn bất cứ người nào khác, muốn anh buông em ra là điều không thể nào, chúng ta về nhà trước đã được không? Về nhà rồi anh sẽ nói với em tất cả những gì em muốn biết.”
“Tại sao không phải là bây giờ?” – Cô hai mắt long lanh nhìn anh, nhìn anh trước mặt xem có mấy phần đáng tin, về nhà.. sau khi về nhà thì những việc cần phải đối diện lại càng nhiều..
Ánh mắt như vậy làm anh đau lòng, đôi môi rơi xuống hôn lên mắt cô giam lại những bối rối của cô trong mi mắt: “Bởi vì anh cần đưa em đến một nơi, một.. nơi mà anh chưa từng đưa bất kì ai đến..”
Khi cô nhắm mắt lại anh không để cô nhìn thấy sự bối rối còn lớn hơn của cô trong mắt anh, Niệm Niệm xin lỗi em nếu như có thể anh thật sự mong rằng em không yêu anh..
Ở trong bệnh viện mấy ngày, Đồng Nhất Niệm đã khỏe hơn rất nhiều.
Cô do vốn đã bị cảm lại phát sốt sau đó lại không chăm sóc tốt bản thân di chuyển đường dài lại gặp phải lũ lụt làm cho bị kinh hãi cộng thêm ngâm nước nên triệu trứng cảm mới nặng hơn, sốt cao miên man hai ngày, sau khi được trị liệu, ngoài việc còn cảm thấy chút mệt mỏi ra thì không có gì đáng lo nữa vì thế quyết liệt đòi Lục Hướng Bắc cho xuất viện về nhà.
Lục Hướng Bắc biết cô muốn về nhà nên sau khi hỏi ý kiến bác sĩ đã làm tốt chuẩn bị khởi hành về nhà.
Hôm trở về bác sĩ và ý tá bệnh viện đều ra tiễn hai người, tất nhiên còn có Khang Kỳ..
Khang Kỳ kéo Đồng Nhất Niệm sang một bên dặn dò cô: “Về sau không được manh động làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa, lần này em đúng ra không nên đến tìm anh, anh đã gọi điện về nhà rồi, ba anh khi tỉnh lại đã giáo huấn mẹ anh một trận vì đã để em mạo hiểm đi tìm anh, nếu như thật sự em có xảy ra chuyện gì thì nhà anh sẽ phải đối mặt với người nhà em như thế nào đây?”
Cô nghe xong liền lo lắng: “Chuyện này không liên quan đến bác gái, là tự em muốn đi tìm anh, bác trai trách oan bác gái rồi!”
Anh nhìn từ trên xuống thấy bộ dạng sốt ruột của cô liền đau lòng, xoa xoa tóc cô: “Nha đầu ngốc, tóm lại về sau phải học cách quý trọng bản thân, phải để mắt đến anh ta, vẫn là câu nói đó, nếu anh ta bắt nặt em thì nói cho anh biết biết không?”
“Dạ!” – Cô gật đầu, đã cảm thấy ánh mắt sốt ruột từ đằng xa của Lục Hướng Bắc.
Khang Kỳ cũng cảm nhận được, cười nói: “Mặc kệ anh ta, để anh ta chịu khổ một chút, đàn ông chính là xấu xa vậy đấy, em đối tốt với anh ta, anh ta cho rằng đó là điều tất nhiên, khi em không thèm để ý đến anh ta nữa anh ta mới biết lo lắng!”
Đồng Nhất Niệm không nhịn được cười: “Nói vậy thì anh cũng thế còn gì?”
Anh cười không nói gì. Anh thì có gì khác chứ? Khi bên cạnh Đồng Nhất Niệm chỉ có một mình anh thì anh lại không biết nắm giữ cơ hội, luôn cho rằng Niệm nha đầu của anh sẽ không bao giờ thuộc về người đàn ông khác cho đến khi hoàn toàn mất cô rồi thì đã không kịp nữa rồi..
“Được rồi, đi đi, đến nhà rồi thì báo tiếng bình an!” – Anh ôm cô đẩy cô về phía Lục Hướng Bắc. Đẩy người con gái mình yêu vào tay người đàn ông khác là một việc hết sức đau khổ, khi trái tim anh đang bị xé rách thì khóe miệng lại hiện lên nụ cười, chỉ cần cô hạnh phúc là được rồi, nhất định phải hạnh phúc..
Trên đường trở về không có gian nan như khi đến, mực nước đã ổn định, mặt trời chiếu trên cao, bộ đội còn đặc biệt điều xe đưa bọn họ đi, Tiểu Trương lái xe đưa bọn họ thẳng ra sân bay.
Trên đoạn đường này Lục Hướng Bắc lại nghiêm túc bất ngờ, hoàn toàn không có sự lưu manh trước đây, Đồng Nhất Niệm đều chìm đắm trong suy nghĩ của mình, lẽ nào anh ta thật sự đã khác rồi?
Chỉ là luôn cảm thấy anh thường xuyên ngồi ngây đến xuất thần, lông mày cau lại như khóa lại rất nhiều thứ mà cô không thể hiểu được.
Anh nói sau khi về nhà sẽ đưa cô đến một nơi sẽ nói với cô tất cả, vậy được cô sẽ chờ..
Sau khi về đến nhà, Đồng Nhất Niệm bất ngờ nhận được một gói bưu kiện từ nước ngoài gửi về, bởi vì cô không ở nhà nên phòng quản lý đã thay cô nhận.
Bưu kiện là của một công ty thời trang nổi tiếng thế giới gửu đến, khi mở ra bên trong chính là túi sách nổi tiếng nhất của công ty này năm nay, tất nhiên là giá cả cũng không tầm thường.
Cô cũng đã đoan đoán được giá của sản phẩm này rồi nên chủ yếu là quan tâm đến người đã gửi nó đến là ai, cô lại không nhớ là bản thân có đặt mua chiếc túi này..
Người nào đó bên cạnh bỗng nhiên lại hừ một tiếng.
Trong thang máy cô đeo chiếc túi lên người rồi ngắm qua gương trong thang máy xoay qua xoay lại.
Anh cười: “Không tồi, rất đẹp!”
“Vậy sao?” – Cô lại không thấy vậy: “Tôi lại thấy bình thường, tôi chưa bao giờ đeo loại túi của hãng này!” – Lời này không hề giả, từ khi Y Niệm khởi nghiệp đến nay Kiệt Tây đều không cho phép cô mặc bất kì quần áo nào của nhãn hiệu khác, hay trang sức của nhãn hiệu khác..
Đồng Nhất Niệm từng thầm ai oán với Vi Vi chỉ còn thiếu nước mặc nội y của Y Niệm nữa thôi, nhà đầu đáng ghét Vi Vi lại còn cười cô còn nói nếu như cô đồng ý thì ông chủ nhất định sẽ đích thân thiết kế nội y cho cô hơn nữa tuyệt đối còn nguyện ý dùng chung kiểu luôn ý chứ..
Chỉ là có người nào đó nghe thấy câu này của cô mặt liền trầm xuống.
Đồng Nhất Niệm đều nhìn thấy cũng không nói gì nữa, thang máy đến căn hộ của cô trước cửa có một hàng uất kim hương đỏ, cô mới rời nhà mấy hôm mà có nhiều hoa đến vậy
“Đồng Nhất Niệm!” – Người nào đó tức giận rồi.
Cô lách qua đám hoa đến mở cửa nhẹ nhàng đáp lại một câu: “Đây, có việc gì?”
“Không có gì, anh bị dị ứng với phấn hoa!” – Anh liền đạp một chân lên bó hoa ở gần anh nhất đi nhanh vào nhà trước.
Đồng Nhất Niệm ở sau anh nghĩ, nhẹ nhàng ôm hết đống hoa vào trong nhà còn tìm một cái bình hoa cho nước vào rồi cắm từng bông vào trong bình nhìn anh ngồi trên sa pha đen sầm mặt cố tình nói: “Lấy vài viên vitamin đi!”
Anh ngồi yên không động: “Anh bị dị ứng với phấn hoa đấy!”
Cô quay đầu: “Vậy sao? Vậy anh trở về nhà ở đi!”
“Đồng Nhất Niệm! Đám hoa này quan trọng vậy sao, còn anh tặng em túi xách thì em lại chẳng để tâm?” – Anh nói xong liền hối hận, bởi vì anh nhìn thấy trong mắt Đồng Nhất Niệm có nét cười giảo hoạt.
Cô gái ngày ngày càng giảo hoạt lại dám đùa giỡn anh..
Cô ngược lại trở nên yên tĩnh lấy túi xách ném cho anh: “Anh đừng lấy sáng kiến tặng quà của người khác lên người tôi, hơn nữa tôi không thiếu túi xách!”
Những đồ vật vật chất cô vốn không thiếu, chỉ thiếu một trái tim chỉ thuộc về mình cô mà thôi.
Ai chẳng biết dụng ý của Lục Hướng Bắc tặng cô túi xách này là gì, chẳng phải vì lần trước trong phòng bao cô làm to chuyện với Oanh Oanh sao..
Thật ra trước giờ cô không phải là người quan trọng về quà cáp, sự bồi thường như thế ngược lại càng làm cô cảm thấy không thoải mái.
Lục Hướng Bắc cầm túi lên xem sau đó ném sang một bên: “Anh biết em không thiếu gì cả vì thế từ trước đến giờ anh không tặng em những thứ này, nhưng..”
Những lời còn lại anh không nói tiếp, cuối cùng anh vẫn không thể nói ra.
Chính bởi vì cô hiện tại không thiếu tiền, quần áo, túi xách đều chiếm đầy hết các kệ trong nhà vì thế mỗi khi anh đi nước ngoài đều không mang về những thứ như quần áo hay trang sức hàng hiệu mà chỉ là các loại đặc sản bởi vì anh phát hiện sở thích lớn nhất của cô chính là ăn uống..
Để cô có thể an được kem đúng của Ý anh đã nghĩ mọi cách để đóng gói kem trước khi lên máy bay để kem không bị tan trong quá trình bay..
Anh thích nhìn bộ dáng cô ăn những thứ anh mua về nhanh hơn Di Đóa kia, anh chưa bao giờ nói với cô nhìn thấy bộ dáng khi ăn của cô là sở thích lớn nhất của anh, thứ cảm giác đó gọi là thỏa mãn..
Bộ dạng nói không ra lời của anh làm cô bỗng nhiên cũng không biết nói gì, cô nhớ lại mùi vị cây kem mang đầy tâm ý đó, nhớ lại những đồ ăn vặt anh mua từ khắp mọi nơi về, thì ra rất nhiều việc anh đã âm thầm làm thành thói quen rồi cũng đã bị cô xem nhẹ..
“Được rồi! Mua cũng mua rồi, ném đi cũng lãng phí!” – Cô cất đi túi xách bị anh ném một bên còn để lại một câu: “Tôi vẫn nên về nhà ở thì hơn! Anh ở đây cùng uất kim hương hay là thế nào đây?”