Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 22: Chương 22: Xa xôi




Đồng Nhất Niệm và Lục Hướng Bắc đi ra thì tay trong tay, nhưng khi ra khỏi tầm nhìn của ba liền bỏ tay nhau ra. Một đêm vui vẻ cũng không có nghĩa gì cả. Nên trách, nên hận, nên đau, thì vẫn như trước đây. Anh vẫn cười nhưng trong lòng cô, nụ cười của anh thật xa cách, giống như một người lạ vậy, nụ cười nghề nghiệp không có chút nhiệt tình nào xuất phát từ bên trong. Nhưng sauu khi Lục Hướng Bắc dừng xe bên đường rồi xuống xe, tim cô càng trở nên lạnh buốt.

“Niệm Niệm, uống thuốc đi!” Anh dịu dàng đưa cốc nước cho cô.

Cô cúi đầu nhìn viên thuốc trắng trong tay anh, viên thuốc này, đối với cô là rất quen thuộc, có vài lần không kịp chuẩn bị bao nên sau đó cô đều uống thuốc này.

Tay của Lục Hướng Bắc rất đẹp, ngón tay dài, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ. Tuy lòng bàn tay và ngón tay có chút thô ráp nhưng không ảnh hưởng đến mỹ quan, ngược lại có vài phần khí chất đàn ông.

Viên thuốc nằm trong bàn tay anh, lăn giữa ngón đeo nhẫn và ngón giữa, bên cạnh chiếc nhẫn cưới bạch kim. Có thể là nhẫn cưới quá lóa mắt khiến cô cảm thấy mắt mình bị ánh sáng chiếu vào có chút đau, thậm chí là muốn chảy nước mắt.

“Niệm Niệm?” Anh nhìn thấy cô không động đậy liền lại nhắc lại. Cầm viên thuốc đưa lên miệng, cô biết có những chuyện muốn tránh cũng không được, miễn cưỡng cũng không xong. Cô mở miệng như một con rối, nhét viên thuốc anh đưa vào miệng nhưng cô lại từ chối uống nước anh đưa, chua chát mà nuốt khô viên thuốc. Viên thuốc rôi qua cổ họng nghẹn đến muốn nôn. Anh ôm cô vào lòng, hôn lên mặt cô: “ Được rồi, đừng bĩu môi nữa, xấu lắm! Bản thân em vẫn còn là một đứa trẻ sao có thể sinh con được?”

Sáng sớm, môi anh lành lạnh, hôn lên mặt cô như cho có lệ, đến cả những lời nịnh cô cũng rất có lệ. Tự nhiên cô rất muốn cười! Có rất nhiều lý do, rõ ràng là anh không muốn có con nhưng lại đẩy trách nhiệm lên người cô. Cô nở nụ cười rất lạnh lùng: “ Sao cũng được! Cũng chỉ là một đứa trẻ thôi sao, đàn ông nào mà không muốn gieo giống chứ? Anh không muốn thì kiếm người khác sinh là được rồi!”

Xe đột nhiên dừng gấp, cô cảm thấy may mắn khi mình đã cài dây an toàn nếu không nhất định đầu sẽ bị đập vào cửa kính. Anh nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm hơn bình thường, sau đó lặng lẽ khởi động xe tiếp tục đến công ty.

Trong xe trở nên ngột ngạt, anh và cô đều không nói chuyện nữa. Đồng Nhất Niệm chỉ cảm thấy sắp nghẹt thở đến nơi rồi, tay cô đặt lên cửa xe, nét mặt trầm xuống: “Dừng xe! Tôi muốn xuống xe!”

Lục Hướng Bắc giống như không nghe thấy vậy, anh còn tăng tốc lái xe. Cô tức giận, âm thanh cũng cao lên mấy lần: “ Lục Hướng Bắc có nghe thấy không? Tôi muốn xuống xe!”

“Không được!” Anh nói ra hai từ ngắn gọn nhưng lại rất cứng rắb

“Tại sao chứ?” Thật là cô lý, cô cũng không có ý định đến công ty tăng ca.

“Bản tổng kết của em hôm qua phải viết lại!” Anh lại bày ra cái thái độ dạy dỗ cấp dưới của mình.

“Tại sao?” Hôm nay cô chỉ có thể hỏi hai chữ này.Nhưng mà bản tổng kết hôm qua có vấn đề gì sao? Anh cũng đã đọc trước cuộc họp rồi đến ba cũng không nói gì mà.

Anh nhè nhẹ chớp mắt: “ Đồng Nhất Niệm, em có biết bản tổng kết của em có bao nhiêu chỗ sai số liệu không hả? Nếu như không phải anh tự nhớ thì cuộc họp tổng kết hôm qua đã hỏng bét rồi!”

Thật sao? Là như vậysao? Có chuyện như vậy sao?

********

Hết chương 22

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.