Hạ Lan Lăng Quân ngồi bên án thư, chăm chú đọc lại toàn bộ sổ sách án vụ Viên Hầu phủ Niệm gia, hàng mày thi thoảng lại cau nhẹ. Bên cạnh hắn Tạ Phong đang mải miết dùng lụa mềm lau vỏ một thanh trường kiếm.
- Điện hạ nghỉ một chút đi, người đã xem nửa ngày rồi, cũng chỉ có bao nhiêu tình tiết đó!
Hạ Lan Lăng Quân vươn vai đứng lên, lại hỏi:
- Hạ Lan Tường hắn thế nào rồi?
Tạ Phong đặt thanh kiếm giữa bàn, lắc đầu:
- Hầu gia đã bị đưa đến biên quan sung binh, chỉ là lần này không được tham gia chiến đấu, mà phải đi lao động khổ sai! Thuộc hạ cũng đã cố gắng sắp xếp, nhưng kẻ chủ quản lại là người của Đức Vương!
Hạ Lan Lăng Quân thở dài, Hạ Lan Tường tính cách bốc đồng, làm việc không suy nghĩ trước, gây nên hậu quả nghiêm trọng:
- Đợi một thời gian Hoàng thượng nguôi giận, bản Vương mới có thể giúp hắn tính toán!
Tạ Phong nhìn ra vạt nắng giữa sân đá hanh hao, hắn đột ngột nhỏ giọng:
- Điện hạ, gần đây người có thấy bên Đức Vương yên ắng khác thường không?
Hạ Lan Lăng Quân lãnh đạm biểu tình, đồng tử cũng chuyển sang u tối. Tạ Phong nói không sai, thời gian này Hạ Lan Tu Kiệt ngoại trừ thiết triều cũng chỉ đến Ngự thư phòng giúp đỡ Thiên Thụy Đế phê chương duyệt tấu. Hắn ta không chiêu mộ quân lực, không tham gia chính trường, không hội họp môn khách.
Hạ Lan Lăng Quân xoa xoa mi tâm:
- Không sai, với tính cách nham hiểm như Hạ Lan Tu Kiệt hắn ta không thể nào yên phận vậy được! Trừ khi...
Tạ Phong tiếp lời:
- Đức Vương đang mưu tính đại sự!
Hạ Lan Lăng Quân khẽ cười, hắn hiện tại đã không giống như ngày trước, không phải là người bên cạnh Thiên Thụy Đế, không còn là sủng tử. Thiên Thụy Đế lấy cớ hắn bệnh còn chưa khỏe mà không cho phép hắn được lưu lại Sở Cung qua đêm, không được tùy ý vào Ngự thư phòng. Đối với mọi loại thánh chỉ, hắn hiện tại cũng như các đại thần, lên triều nghe tuyên mới được biết. Hạ Lan Tu Kiệt lúc này phong quang vô hạn, được Thiên Thụy Đế tin tưởng, nếu có âm mưu riêng cũng là hợp với lẽ thường.
Bên ngoài tấm bình phong, Tú Trúc cẩn trọng thông báo:
- Thưa điện hạ, Niệm công tử cầu kiến!
Niệm Kinh Hồng hồi kinh theo lệnh của Hạ Lan Lăng Quân, lúc này đã đến nơi. Trên vạt áo Niệm Kinh Hồng còn lưu lại bụi đường đỏ quạch, Hạ Lan Lăng Quân để Niệm Kinh Hồng ngồi cạnh Tạ Phong, sau khi thăm hỏi mấy câu mới nói:
- Mẫu thân ngươi sắp đến cũng sẽ được chuyển vào Lăng Vương phủ, khi ấy có thể thoải mái gặp nhau!
Niệm Kinh Hồng chấp tay cảm tạ, lại hỏi:
- Điện hạ mạn phép thuộc hạ muốn hỏi về Thuần Hi Công chúa nàng...
Tạ Phong nghiêng nghiêng gương mặt nhìn về hướng Niệm Kinh Hồng, môi mỏng nhếch lên:
- Ngươi cùng Trịnh gia đại tiểu thư là có quan hệ gì?
Niệm Kinh Hồng ấp úng không nói được, Hạ Lan Lăng Quân ngược lại ý tứ:
- Muội muội ngươi vẫn an toàn!
Niệm Kinh Hồng hoảng hốt biểu tình, nhưng rất nhanh liền trấn tĩnh:
- Ta... không hiểu...
Tạ Phong đột ngột rời khỏi:
- Tốt nhất vẫn là không nên hiểu!
Hạ Lan Lăng Quân nhìn theo bóng áo Tạ Phong rời khỏi, hắn không rõ vì sao Tạ Phong lại bỗng nhiên bực tức. Trịnh Thế Ninh vốn là Niệm Tư Huyền, điều này chính Tạ Phong phải minh bạch hơn bất kỳ ai, vì cớ gì Tạ Phong không bao giờ chấp nhận.
Lăng Vương phủ có một trúc viên nhỏ, mỗi khi buồn phiền, Tạ Phong đều một mình đến nơi này tìm yên tĩnh. Tạ Phong ngang qua nhà bếp, liền thấy một tì nữ tay ôm hài tử Mộ Cầm thân sinh đang bị mấy ma ma lôi lôi kéo kéo ra ngoài, khóc lóc inh ỏi.
Tiếng ma ma chạy việc chua ngoa vang lên:
- Ngươi còn tưởng mình là đại thiếu Lăng Vương phủ sao? Mẫu thân ngươi chết rồi, Lăng Vương bỏ rơi ngươi, xem ngươi leo lắt sống được mấy ngày!
Tạ Phong nghe miệng lưỡi khô đắng, hài tử Mộ Cầm cũng chính là hài tử hắn, những ngày qua hắn cố vứt mọi chuyện ra sau đầu, nhưng hôm nay nhìn thấy tiểu hài tử vô tội đáng thương, trái tim không nhịn được mềm yếu. Tạ Phong tiến đến, hạ nhân nhà bếp liền xun xoe:
- Tạ thủ vệ!
Tạ Phong quét mắt ngang căn bếp sắp đến ngọ thiện hỗn loạn dầu mỡ, hắn gật nhẹ đầu rồi tự tay ôm lấy tiểu hài tử. Tạ Phong lúc này mới nhớ ra, Lăng Vương còn chưa đặt tên cho tiểu hài tử, trong phủ thường chỉ gọi là đại thiếu. Tạ Phong đưa tay lên miệng đứa trẻ không nghĩ hài tử cứ thế ngậm lấy bàn tay nam tử thô to của hắn. Tạ Phong khẽ cười, sợi dây huyết thống liên kết giữa hắn và hài tử tạo nên loại cảm giác thân mật hạnh phúc.
Tạ Phong ngồi bên lương đình, một tì nữ đưa đến bát sữa, hắn cẩn thận đút từng thìa một, đứa trẻ ngoan ngoãn nuốt lấy:
- Gọi ngươi là gì đây? Cha không thương mẹ không yêu, số ngươi thật không tốt... thật giống ta...
- Bản Vương ngược lại thấy ngươi rất thương yêu đứa trẻ này!
Tạ Phong giật mình ngẩng đầu, Hạ Lan Lăng Quân có lẽ đã đứng bên cạnh hắn từ lâu, Tạ Phong ngập ngừng:
- Điện hạ!
Hạ Lan Lăng Quân ngồi xuống, đứa trẻ nhìn thấy người lạ thì khóc ré lên, không khí càng thêm gượng gạo. Tú Trúc nhanh nhẹn ôm lấy tiểu hài tử:
- Để nô tì giúp thiếu gia ăn sữa!
Tú Trúc đi rồi, lương đình trống trải chỉ còn lại hai người. Hạ Lan Lăng Quân tự mình pha trà, hương Long Tĩnh tản mác vào không khí. Tạ Phong nhìn hoa lệ động tác nam tử đối diện, không rõ vì sao thâm tâm dâng lên vô vàn bất an cùng căng thẳng.
Hạ Lan Lăng Quân đưa cốc trà đến trước mặt Tạ Phong, bình thản:
- Ngươi vì sao phải liều mạng nhiễm dịch?
Tạ Phong cúi mặt, tóc mai rũ xuống gương mặt tuấn mỹ:
- Người là chủ nhân, thuộc hạ phải làm những gì có thể!
- Khi đó bản Vương còn ở Nam Chu Quốc, sống chết chưa rõ, ngươi vì sao chắc chắn bản Vương sẽ trở về?
Tạ Phong hít một hơi sâu, hắn chưa từng nghĩ trong đời đến một thời điểm Hạ Lan Lăng Quân lại nghi ngờ hắn. Đáy mắt Tạ Phong thoáng ửng đỏ, nụ cười dần hóa thê lương:
- Thuộc hạ tin tưởng điện hạ cát nhân thiên tướng, nhất định bình an! Thuộc hạ cũng đã tính toán, nếu bản thân mất mạng trước khi người quay về thì cũng sẽ không để bất kỳ ai phát hiện, sẽ cùng Tú Trúc cật lực che giấu hết mức có thể...
Hạ Lan Lăng Quân cắt ngang, giọng nói trầm đục như rút ra từ trong lồng ngực:
- Bản Vương có nên tin tưởng đây chỉ là lòng trung của một thuộc hạ không?
Tạ Phong mím môi, hắn bất ngờ rút trường kiếm bên hông kề vào cổ. Hạ Lan Lăng Quân lập tức giữ lấy tay Tạ Phong, chèn quạt ngọc vào giữa lưỡi kiếm.
- Ngươi muốn chết? Ngươi dùng sinh mệnh quý giá để cứu bản Vương, sau đó lại muốn bản Vương phải ân hận vì ngươi?
Tạ Phong buông kiếm, Hạ Lan Lăng Quân thở dài:
- Ngươi và Tưởng gia đến cùng là có quan hệ gì?
Tạ Phong lãnh đạm:
- Không có quan hệ!
Hạ Lan Lăng Quân sờ vào ấm trà đã nguội, trông ra xa xa, Tú Trúc còn đang ôm tiểu hài tử dỗ dành, lại nói:
- Vậy ngươi cùng sinh mẫu bản Vương, Hoàng Quý nhân...
Hạ Lan Lăng Quân chưa nói hết câu, Tạ Phong đã ngắt lời:
- Lăng Vương điện hạ, người thân phận tôn quý tuyệt đối không hề liên quan gì đến một kẻ thô thiển như thuộc hạ, người đừng nghĩ nhiều! Những gì thuộc hạ làm cho người cũng chỉ để tranh thủ tin tưởng, sống một cuộc sống tốt hơn!
Hạ Lan Lăng Quân tiến cạnh bên Tạ Phong, cả hai gần đến nỗi hắn có thể nghe thấy hơi thở Tạ Phong đang dần hoảng loạn. Hạ Lan Lăng Quân chậm rãi thấm ướt khăn tay, lại dùng nó lau sạch gương mặt Tạ Phong.
- Khá lắm!
Tạ Phong cắn môi, né tránh thủy mâu Hạ Lan Lăng Quân, Tạ Phong thường ngày dùng nhựa cây che lấp dung mạo. Bởi vì hắn quá giống với Hạ Lan Lăng Quân, hắn không muốn người khác nhận ra. Làn da lúc này không còn che đậy, ngũ quan hắn hiện ra phi thường khó tin, như một pho tượng hoàn mỹ.
Hạ Lan Lăng Quân sững người, rất lâu sau mới trêu chọc:
- Thường ngày nhìn ngươi đã không tệ, bây giờ có lẽ bản Vương không còn là kinh thành đệ nhất mỹ nam nữa rồi! Nói đi, Hoàng Quý nhân cũng chính là mẫu thân ngươi? Phải không?
Tạ Phong yên lặng, hắn biết Hạ Lan Lăng Quân nếu đã nói ra, tất nhiên cũng đã điều tra rõ ràng. Tạ Phong bật cười, nhưng lệ nóng lại từng giọt rơi xuống bàn đá:
- Điện hạ đừng hiểu nhầm, ta liều mạng không phải vì tình huynh đệ, cũng không phải vì trung thành tín nghĩa gì hết. Ta làm tất cả đều chỉ vì bản thân ta!
Hạ Lan Lăng Quân vỗ vỗ lưng áo Tạ Phong, hơn hai mươi năm sống trên đời, một ngày nọ phát hiện có thêm một huynh đệ cùng mẹ, thật không mấy dễ dàng chấp nhận. Nhưng Hạ Lan Lăng Quân đối với Tạ Phong ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, được Hạ Lan Tường tiến cử, Hạ Lan Lăng Quân hắn đã nảy sinh cảm giác tin tưởng người này.
Hạ Lan Lăng Quân thở dài, an ủi:
- Ngươi đừng suy nghĩ nữa, Hạ Lan Tường vừa gửi thư về trong thư cũng đã tiết lộ cùng bản Vương toàn bộ rồi!
Tạ Phong lặng người, giọng nói nhỏ dần, khàn khàn giữa chiều muộn:
- Ta sinh ra ở Tưởng gia, nhưng chưa từng được Tưởng gia coi trọng, người duy nhất yêu thương ta cũng chỉ có mẫu thân... đến khi bản thân bắt đầu nhận thức thì một đêm nọ mẫu thân bị người Sở Cung bí mật đưa đi, không bao giờ quay lại nữa...
Tạ Phong sau đó tìm mọi cách tiến cung, sau bao nhiêu khó khăn thì cũng gia nhập được Thiết Y mật thám, nơi đào tạo những tiểu hài tử mồ côi trở thành sát thủ Sở Quốc, nhờ đó hắn gặp gỡ được Hạ Lan Tường. Ngày mẫu thân mất, Hạ Lan Tường đã tốn bao công sức để hắn có thể nhìn thấy mẫu thân lần cuối.
- Mẫu thân tiến cung nhiều năm như vậy, lần đầu tiên được gặp ta, người không ôm ta, không hôn ta, cũng không hỏi những tháng ngày qua ta đã sống như thế nào, cực khổ hay sung sướng, hạnh phúc hay tủi nhục... người chỉ dặn dò ta phải bảo vệ điện hạ mà thôi!
Hạ Lan Lăng Quân lặng thinh, cuối cùng mới nói:
- Hạ Lan Tường có nhờ bản Vương giao cho ngươi vật này!
Sương đêm rơi trên đầu ngọn cỏ. Cả hai nhìn về phía cuối chân trời, mây đen vần vũ nổi lên, báo hiệu mùa hạ đã kết thúc. Tạ Phong đứng lên, gió đêm thổi tung vạt bố y đơn bạc.
Hắn khẽ cười:
- Điện hạ yên tâm, ta chưa từng hận mẫu thân, chưa từng hận người, ta yêu quý mẫu thân, luôn đặt di ngôn của mẫu thân lên đầu. Bảo vệ điện hạ đối với ta đã là chấp niệm, không thể thay đổi!
Tạ Phong bước đi giữa giông tố cuối mùa, lại nghĩ về Trịnh Thế Ninh, vì Hạ Lan Lăng Quân hắn ngay cả tính mạng cũng đã không cần, huống hồ gì chỉ là một đoạn tình không lành lặn. Lồng ngực Tạ Phong quặn đau, tay vẫn siết lấy lá thư của Hạ Lan Tường.