Trịnh Như Bình vừa bước qua khỏi bình phong đã thấy Trịnh Mẫn Doanh một thân bạch y thướt tha ngồi đó. Trịnh Mẫn Doanh thường ngày chỉ thích những màu sắc rực rỡ, tuyệt sẽ không chọn loại y phục nhạt nhòa điềm đạm. Trịnh Như Bình khuôn miệng giãn ra thành một nụ cười, trong đầu lại nghĩ chỉ một lần bị đuổi về nhà mẹ này thực sự đã triệt để phá hủy dáng vẻ kiêu ngạo của Trịnh Mẫn Doanh.
Trịnh Mẫn Doanh nâng tách sứ trong tay, trời cũng vừa chập choạng tối. Bên ngoài viện tử Trịnh Như Bình đèn lồng đỏ chiếu sáng một khoảng âm u.
Đợi chờ hạ nhân dâng trà lui đi, Trịnh Mẫn Doanh mới bắt đầu mở lời:
- Muội muội xem chừng sức khỏe không tốt?
Trịnh Như Bình cau nhẹ hàng mày, có lẽ vừa rồi vì uất ức khóc lóc mà đôi mắt vẫn còn sưng đỏ, Trịnh Như Bình nhìn về hướng khác che giấu biểu tình:
- Muội vẫn ổn! Nhị tỉ gần đây nghe nói dùng rất nhiều canh an thần, ngược lại mới đáng quan tâm!
Với tính cách thường ngày không dung nổi hạt cát Trịnh Mẫn Doanh nếu bị giễu cợt e là sẽ nháo loạn, nhưng hiện tại, Trịnh Mẫn Doanh cái gì cũng không phản ứng, nhàn nhạt tiếp tục:
- Ta thật lòng đến đây là vì muội!
Trịnh Như Bình nâng mắt tỏ ý ngạc nhiên.
Trịnh Mẫn Doanh mím môi:
- Một tì nữ trong phủ có nghe được Kiến Xương Hầu muốn hỏi cưới đại tỉ...
Lồng ngực Trịnh Như Bình thoáng chốc co rút lại, nàng ta miễn cưỡng chống chế:
- Đại tỉ hòa thân đến Nam Chu là điều tất yếu, Hầu gia sẽ không làm trái thánh ý đi!
Trịnh Mẫn Doanh cười cười:. Chuyên trang đọc truyện * TRUMTRUYE N. CO M *
- Cũng không hẳn, nếu như Kiến Xương Hầu nhất quyết muốn Trịnh Thế Ninh ở lại, Hoàng thượng đơn giản chỉ cần tìm một nữ tử tôn quý khác. Dẫu sao một tước vị Công chúa cũng khiến bao gia tộc thèm khát!
Trịnh Như Bình cúi mặt nhìn họa tiết thảm sàn đan xen rối rắm, lời của Trịnh Mẫn Doanh không phải không có lý, chỉ là nàng vẫn cố chấp tin tưởng Hạ Lan Tu Kiệt. Đôi tay nàng siết vào khăn lụa, hơi thở đã có chút run rẩy.
Trịnh Mẫn Doanh xem biểu tình Trịnh Như Bình đối diện, cảm nhận thành công đã một nửa, liền tiếp tục:
- Thật ra ta cùng Trịnh Thế Ninh chưa từng vừa mắt lẫn nhau, chuyện này có lẽ muội cũng biết được...
Trịnh Như Bình cắt ngang:
- Trịnh Thế Ninh thanh danh không tốt, là một cái tai họa câu dẫn nhị vị Thái tử cùng Lăng Vương...Hạ Lan Tu Kiệt hắn...hà cớ gì...
Trịnh Mẫn Doanh nhếch môi cười:
- Còn không phải do mỹ mạo hay sao? Trịnh Thế Ninh trước giờ đã luôn nổi tiếng kinh thành đệ nhất đại mỹ nhân! Đừng nói là hiện tại, về sau cho dù tân Đế lên ngôi, thì cũng sẽ tìm cách đoạt lấy nàng ta!
Không chỉ xinh đẹp, Trịnh Thế Ninh mạng còn quá lớn, Trịnh Mẫn Doanh trong lòng khó chịu, hết một lần lại một lần bày mưu, Trịnh Thế Ninh cứ thế đều an toàn thoát thân được. Năm ấy từ lầu cao rơi xuống hồ sen không chết, đến lúc này vừa vặn nhận một tước phong Công chúa, đại nạn không chết ắt được hậu phúc, thật như một lưỡi dao cứa ngang ngũ tạng Trịnh Mẫn Doanh.
Trịnh Như Bình đôi mắt sáng lên, ngờ vực nhìn Trịnh Mẫn Doanh:
- Dung mạo?
Trịnh Mẫn Doanh gật đầu:
- Đúng, chính là gương mặt kia!
Trịnh Như Bình đột ngột đứng dậy:
- Ta có việc phải đi trước, nhị tỉ thong thả hồi viện!
Trịnh Mẫn Doanh khóe mắt dãn ra không ít, nhìn theo bóng Trịnh Như Bình khuất dần sau hành lang.
Đã về nửa đêm, Trịnh Như Bình đến tì nữ cũng không mang, xăm xăm tìm đến khách viện của Hạ Lan Tu Kiệt. Hầu cận Hạ Lan Tu Kiệt không ai không biết đến Trịnh Như Bình, vì bậy nàng dễ dàng đi vào trong.
Lúc này Hạ Lan Tu Kiệt vẫn còn chưa ngủ, hắn mải miết đọc một cuốn binh pháp, Trịnh Như Bình khẽ khàng đến bên cạnh.
- Hầu gia!
Hạ Lan Tu Kiệt buông sách, âu yếm nhìn nàng:
- Bình nhi còn chưa ngủ, khuya thế này muốn tìm bản Hầu không sợ người khác trông thấy sinh dị nghị!
Trịnh Như Bình ngồi phịch xuống ghế, nàng hơi bĩu môi:
- Ta mấy ngày nay nhiễm phong hàn Hầu gia có biết!
Hạ Lan Tu Kiệt lại gần vuốt ve mái tóc Trịnh Như Bình, âu yếm giọng nói:
- Không phải bản Hầu đã cho Thái y đến rồi sao!
Trịnh Như Bình không nhịn được nữa, nàng ủ dột chau mày:
- Hầu gia nếu không cần Bình nhi nữa, thì Bình nhi lập tức rời đi, sẽ không làm phiền người...cùng...cùng...đại tỉ...
Hạ Lan Tu Kiệt thở dài, Trịnh Như Bình đã biết toan tính của hắn nên mới ăn giấm chua mà chạy đến đây. Hạ Lan Tu Kiệt ngồi bệch xuống thảm sàn, gối đầu lên người Trịnh Như Bình:
- Đừng nghĩ quẩn, bản Hầu thực tâm yêu thương nàng! Chỉ là vì đại sự...phải ủy khuất nàng một chút!
Trịnh Như Bình dường như không đồng tình:
- Hầu gia không muốn nàng ta hòa thân phải không? Nếu chỉ như thế thì hủy dung đi là được!
Hạ Lan Tu Kiệt cau mày, nghiêm túc:
- Hủy dung? Tâm tính nàng đơn thuần, làm sao có thể nghĩ đến loại hành vi này? Nàng vừa gặp ai?
Trịnh Như Bình hốt hoảng, vội xua xua tay:
- Không có, ta không có...
Hạ Lan Tu Kiệt hừ một tiếng, lại nghĩ bản thân thực sự đã sai, khiến Trịnh Như Bình sinh lo lắng, hắn dịu giọng:
- Nàng quay về nghỉ ngơi đi! Bản Hầu đã hứa cưới nàng vào phủ tuyệt nhiên sẽ không nuốt lời! Huống hồ ta cũng đã tính toán, đại tỉ nàng làm sao đủ tư cách bước vào Kiến Xương Hầu phủ!
Trịnh Như Bình coi như an tâm, Hạ Lan Tu Kiệt sau khi dỗ dành liền cử thủ hạ đưa người hồi viện.
Hắn một mình ngồi bên tháp dài, lẩm nhẩm:
- Hủy dung! Cách này xem ra cũng không tệ!
Trong phủ đón tiếp Du phi đến ngày thứ ba sẽ tổ chức một buổi đốt pháo hoa bên cạnh hồ sen. Vì vậy, từ mờ sáng, hạ nhân đã chuyển nhiều xe pháo nhỏ vào trong, Niệm Tư Huyền đứng bên cửa sau, trông từng quả pháo ống tre bọc gọn ghẽ trong giấy dầu.
Tố Đan vui vẻ nhất một ống pháo lên:
- Nặng thế này khi đốt lên sẽ rực rỡ lắm đây!
Niệm Tư Huyền không đáp lời, nàng quan sát những ống pháo thêm một chút rồi rời đi. Trịnh Nhữ Anh sắp gả đi, hôm nay là ngày lành Tưởng gia đưa sính lễ đến, Kỷ thị ngược lại bị cấm túc, Đỗ lão phu nhân vì thế mới thay mặt đứng ra hôn sự của Trịnh Nhữ Anh. Người ngoài nhìn vào nếu không rõ ẩn tình sẽ nghĩ Trịnh Nhữ Anh được nuôi dưới thân tổ mẫu, như vậy thân phận nàng ta cũng coi như tốt hơn thứ nữ bình thường. Niệm Tư Huyền mỉm cười, nếu không vì tính toán cho Trịnh Nhữ Anh, Dương di nương cũng không cùng nàng ra tay với Kỷ thị.
Niệm Tư Huyền hít một hơi không khí buổi sáng tinh sạch, năm xưa Trịnh Mẫn Doanh dựa vào nhà mẹ Trịnh gia Quốc công phủ, lại thêm ngoại tổ Kỷ gia tướng mà cố ý khinh thường Vương phi như nàng, hôm nay cả hai mẫu nữ Kỷ thị một giam lỏng từ đường, một bị trả về tu dưỡng tâm tính, không biết trong lòng đã sinh bao nhiêu uất ức, bao nhiêu chua đắng.
Châu Ẩn đi đằng sau nàng, trên tay là một hộp gỗ xà cừ không lớn không nhỏ. Bên trong hộp gỗ chứa đầy trang sức mới mẻ kinh thành, cùng đúng một vạn lượng ngân phiếu. Đây là quà cưới mà Niệm Tư Huyền chuẩn bị cho Trịnh Nhữ Anh. Đối với Trịnh Nhữ Anh này, Niệm Tư Huyền không sinh ác cảm.
Trịnh Nhữ Anh tuy rằng từ nhỏ bên cạnh Kỷ thị, thường xuyên nói lời nịnh bợ, nhưng từ khi nàng sống lại trong nguyên thân Thuần Hi, Trịnh Nhữ Anh cũng chưa từng ra tay ám hại nàng, cùng nàng luôn luôn tôn kính. Niệm Tư Huyền lại nghĩ, dẫu sao thứ nữ trong gia tộc lớn thân phận đặc thù, muốn yên ổn tồn tại cũng chẳng dễ dàng gì. Nay Trịnh Nhữ Anh gả đi, nàng rộng rãi một chút coi như là tích phúc. Huống hồ thêm bạn bớt thù, trong Quốc công phủ, nàng chỉ có duy nhất một kẻ thù chính là mẫu nữ Kỷ thị.
Trên tay Tố Đan vẫn còn một ống pháo tre, nàng ta vẫn đang săm soi nghịch ngợm:
- À, tiểu thư, nô tì nghe nói buổi tối Lăng Vương sẽ đến!
Niệm Tư Huyền gật đầu, coi như không can hệ:
- Kiến Xương Hầu đang ở đây, Lăng Vương có đến cũng là chuyện hiển nhiên!
Châu Ẩn ngược lại thích thú:
- Điện hạ có mặt, không phải nhị tiểu thư sẽ nháo lên gây ra chuyện mất mặt chứ...
Niệm Tư Huyền nhìn sang Châu Ẩn, lời Châu Ẩn nói không phải không có lý, với tính cách của Trịnh Mẫn Doanh, nếu Hạ Lan Lăng Quân thật sự xuất hiện, còn sợ nàng ta không gây ra náo loạn. Niệm Tư Huyền chỉnh lại trâm cài mái tóc, dừng chân trước viện tử Trịnh Nhữ Anh.
- Vào trong thôi!