_________________
Thành nam, mùa thu đã đến, hai bên đường từng đợt lá vàng rơi rụng, Niệm Tư Huyền đợi đã lâu, nàng thi thoảng lại mất kiên nhẫn nhìn về phía xa xa bụi bay mù mịt. Châu Ẩn không nhịn được mà mỉm cười:
- Tiểu thư cứ yên tâm, Lăng Vương điện hạ nói phải qua giờ Ngọ công tử mới đến nơi! Tiểu thư ngược lại đợi người từ sáng sớm!
Thiên Thụy Đế miễn án tử với huynh trưởng nàng, chính là nhờ huyết thư của Hòa phi lưu lại, nhưng mà vụ án đến cuối cùng vẫn bỏ ngỏ, Thượng Quan Hoàng hậu không chịu chút trừng phạt nào, còn Niệm gia tan cửa nát nhà, Niệm Tư Huyền cơ chút không cam tâm. Niệm Tư Huyền liếc mắt sang Châu Ẩn, nói khẽ:
- Đại ca hồi kinh, người vui mừng nhất còn không phải là muội?
Châu Ẩn gò má thoát đỏ, nàng ta cúi mặt vân vê tà áo:
- Công tử danh môn thế gia, em chỉ là nô tì thấp kém... công tử...
Niệm Tư Huyền khẽ cười, răng ngọc hơi hé mở:
- Em đi theo ta lâu như vậy, ta nào có thể để em thiệt thòi!
Niệm Tư Huyền tính toán nếu nàng về sau lần nữa gả cho Hạ Lan Lăng Quân, mà đại ca nàng cùng Châu Ẩn hữu duyên, nàng sẽ nhận Châu Ẩn làm nghĩa muội, danh chính ngôn thuận bước chân vào Niệm gia. Châu Ẩn là người trung tâm, thành thật, hơn hết còn khôn ngoan. Sống trong nội trạch đã lâu như vậy, nếu chỉ để Châu Ẩn xuất giá cho một nam nhân tầm thường, nàng thật không nhẫn tâm.
Niệm Kinh Hồng cuối cùng cũng đến nơi, xe ngựa mang gia huy Lăng Vương phủ chói sáng giữa nắng thu hanh hao. Niệm Tư Huyền được Châu Ẩn đỡ lên, bên trong Niệm Kinh Hồng đã đợi sẵn. Niệm Tư Huyền vô cùng vui vẻ, thật lâu mới gặp lại thân nhân, nước mắt không nhịn được trào ra.
Niệm Tư Huyền quanh quẩn một hồi lại hỏi:
- Phụ thân đâu?
Niệm Kinh Hồng sắc mặt đột nhiên chuyển xấu, hắn mất một lúc lâu mới khó nhọc đưa đến bọc gấm vàng bên trong chứa lọ sành lớn:
- Phụ thân... không còn nữa... phương Nam trùng trùng khó nhọc... nhưng mà người ra đi cũng gọi là thanh thản!
Niệm Tư Huyền tuy rằng không bất ngờ nhưng quả tim liền nhói lên mấy bận vô cùng thống khổ. Nàng đưa tay ôm ngực, nấc nghẹn, Châu Ẩn ôm lấy nàng, vạt áo thấm ướt nước mắt.
Niệm Kinh Hồng vỗ vỗ vai muội muội, đồng tử nổi lên hận khí hướng về phía Sở Cung:
- Di mẫu... thật không ngờ...
Niệm Tư Huyền quắc mắt nhìn lên, huyền mâu tối đen thâm trầm:
- Di mẫu sao? Thượng Quan Hoàng hậu cao cao tại thường hiện tại đã không còn bất cứ quan hệ nào với Niệm gia, với Viên Hầu phủ! Vì Đào ma ma, bà ta sẵn sàng diệt môn Niệm gia, hạ sát mẫu tử muội, đẩy Niệm gia vào tội danh mưu phản!
Xe ngựa mải miết chạy, Niệm Kinh Hồng nghe huyết tinh trong người sôi lên sùng sục. Hắn đã có thể hồi kinh, lại còn có một Lăng Vương ủng hộ, vị Hoàng hậu kia, sợ rằng sẽ không thọ mệnh được bao lâu nữa. Niệm Kinh Hồng nắm tay Niệm Tư Huyền an ủi:
- Đừng suy nghĩ nhiều, huynh nhất định đòi lại món nợ này, cả vốn lẫn lời!
Buổi tối, Lăng Vương phủ rực rỡ ánh đèn, Niệm Kinh Hồng hồi kinh vinh quang, hắn lập đại công trong dịch bệnh biên quan, được bách tính vô cùng ca ngợi. Thiên Thụy Đế vì thế xóa đi tử án, Lăng Vương nhân dịp này để hắn vào Vương phủ trở thành gia tướng.
Niệm Tư Huyền ngồi cạnh Kỷ Vân Hương, thư phòng bốn bề nến chiếu lấp lánh, gương mặt nàng hốc hác đi vì lo lắng. Kỷ Tướng quân chỉ còn ba ngày nữa phải đưa đến pháp trường, Kỷ Vân Hương lần này tất cả phải trông cậy vào Hạ Lan Lăng Quân. Niệm Tư Huyền khẽ nắm lấy bàn tay xương gầy của Kỷ Vân Hương dưới làn áo mỏng.
Hạ Lan Lăng Quân sau mấy câu chúc mừng Niệm Kinh Hồng, mới nói vào vấn đề chính, chính là vụ án của Kỷ Tướng quân. Niệm Kinh Hồng dường như không mảy may suy nghĩ, thẳng thắn đề nghị:
- Cách duy nhất cứu người chính là cướp pháp trường!
Hạ Lan Lăng Quân hàng mày tựa mực cau nhẹ, lời Niệm Kinh Hồng nói ra vô cùng hợp ý hắn, nhưng cướp pháp trường không hề đơn giản, nếu như sơ xuất thì hậu quả sẽ khôn lường.
- Ngươi vừa hồi kinh đã phải làm việc vô cùng nguy hiểm thế này, bản Vương...
Tạ Phong mắt không nhìn lên, ý tứ:
- Không phải là không thể, nhưng ít nhất phải có kế hoạch hoàn hảo!
Hạ Lan Lăng Quân đối với Tạ Phong trong lòng vẫn ít nhiều tạp niệm. Vốn là huynh đệ cùng mẹ, cuối cùng lại trở thành quan hệ chủ tớ, trong lòng hắn nảy sinh áy náy. Ngược lại Tạ Phong dường như vô tâm, vẫn thản nhiên đối đãi, rõ rành muốn cùng Hạ Lan Lăng Quân phủi bỏ quan hệ huyết thống.
Niệm Tư Huyền đáy mắt long lanh đối diện Tạ Phong, từ sau sự việc Tạ Phong hoán đổi thân phận Lăng Vương mà cứu Hạ Lan Lăng Quân, nàng đã vô cùng tin tưởng hắn:
- Thủ vệ nói xem!
Tạ Phong điềm nhiên:
- Chúng ta có thể nhờ thêm người giúp!
Niệm Tư Huyền tròn mắt ngạc nhiên, Tạ Phong chỉ cười:
- Vô Song công tử!
Hạ Lan Lăng Quân quay sang bên cạnh, Tạ Phong né tránh ánh nhìn của hắn, thản nhiên:
- Vô Song công tử nổi danh cứu nhân độ thế, vì bách tính biên cương không tiếc thân mình, nên để Niệm thiếu giả trang y mà hành sự!
Khóe môi Hạ Lan Lăng Quân co rút, hắn hời hợt:
- Việc này...
Tạ Phong lại cười:
- Lăng Vương điện hạ thân quen cùng Vô Song công tử, vẫn nên giúp Niệm thiếu hỏi mượn phục trang y một ngày!
Niệm Tư Huyền chớp chớp hàng mi dày rậm hết nhìn Tạ Phong lại nhìn đến Hạ Lan Lăng Quân, nàng linh cảm giữa bọn họ còn có bí mật nhưng không tiện nói ra. Niệm Tư Huyền vẫn nắm chặt tay Kỷ Vân Hương, muốn an ủi nàng ta.
Kỷ Vân Hương nghĩ nghĩ, mới nhẹ giọng:
- Thiếp đã hứa với điện hạ chỉ cần gia phụ tính mạng đảm bảo liền xuất gia, để chàng cùng tỉ tỉ nên duyên nên phận!
Niệm Tư Huyền lắc đầu, mớ tóc đen dài nhẹ rung động:
- Muội không nên nói ra lời như vậy, bá không chỉ là phụ thân muội... muội không cần xuất gia thì bá phụ ta cũng sẽ toàn tâm toàn ý tìm cách cứu người! Muội nên cầm một tờ hòa ly mà rời phủ, nữa đời sau... nhẹ nhàng trôi qua...
Kỷ Vân Hương xua tay, viền mắt đỏ đến thê lương:
- Tạ ơn tỉ tỉ! Đối với muội xuất gia hay rời đi đều như nhau, đời này việc làm khiến muội hối hận nhất chính là nhìn thấy điện hạ! Muội không chân chính yêu điện hạ, chỉ vì hào quang Lăng Vương phủ mà gả đến! Trong lòng điện hạ không có muội, trong lòng muội người chỉ là một bóng hình mờ nhạt! Không tiếp tục cùng người đã là giải thoát đối với muội! Huống hồ Tưởng gia lá mặt lá trái lòng dạ bất lương, đối với Đông cung gả khuê nữ đến, lại theo chân Kỷ gia luôn ủng hộ Lăng Vương... phụ thân muội... cứ thế bị người hãm hại...
Hạ Lan Lăng Quân môi mỏng mấp máy, dường như muốn nói điều gì nhưng lại thôi. Kỷ Vân Hương nghiêng đầu, lại nói:
- Tỉ tỉ qua cổng Lăng Vương phủ, có lẽ khó xử đối với Trịnh Mẫn Doanh, nàng ta hiện tại vẫn là Trắc phi danh chính ngôn thuận! Tỉ tỉ có muốn muội... xử trí nàng ta không?
Niệm Tư Huyền ưu nhã lắc đầu, ôm lấy Kỷ Vân Hương:
- Đã khiến muội thiệt thòi thế này, ta làm sao có thể, Trịnh Mẫn Doanh đối với ta không phải là uy hiếp, huống hồ nếu nàng ta quá phận, ta sẽ có cách khác!
Hạ Lan Lăng Quân thở dài, đời này hắn đã khiến nàng chịu khổ rất nhiều, nàng lại luôn vì hắn trượng nghĩa suy tính. Thủy mâu hắn lưu tình âu yếm ngắm Niệm Tư Huyền, việc đã bàn cũng không thể rút lại, đành phân phó:
- Cứ theo kế hoạch mà thực thi, y phục của Vô Song bản Vương ngày mai sẽ đưa đến! Niệm Kinh Hồng ngươi đi lần này cần tuyệt đối cẩn thận!
Tạ Phong vạch bản đồ, tỉ mỉ bàn luận cùng Niệm Kinh Hồng. Niệm Tư Huyền xem qua cũng đã không còn việc gì cần đến nàng nữa, liền dìu Kỷ Vân Hương về viện.
Đèn lồng đỏ treo cao hiu hắt sáng trong thu pho se sắt.