Nhất Niệm Trường Khanh

Chương 70: Chương 70: Nhân Phi Thảo Mộc (hạ)




Đông phong lùa vào ống tay áo Niệm Tư Huyền từng cơn tê cứng, nàng đứng bên một góc tường lẳng lặng nhìn thị vệ hoàng cung tuần hành. Bây giờ đã quá nửa đêm, muốn xuất cung không hề dễ dàng, Niệm Tư Huyền đi đi lại lại, bất ngờ trông thấy một dáng dấp quen thuộc.

Niệm Tư Huyền vội vội vàng vàng:

- Huynh trưởng!

Trịnh Thương Diễm xoay người, hắn đang dẫn đầu đám thị vệ, nhận ra nàng mày kiếm liền cau lại, ngạc nhiên:

- Đại muội!

Đầu giờ Dần, bóng tối u ám phủ lên mặt đất, bên ngoài cổng thành Nam, Hạ Lan Lăng Quân cùng một số quan lại và bộ hạ duyệt binh chuẩn bị xuất thành. Hạ Lan Lăng Quân một thân ngân giáp phản chiếu ánh đuốc sáng loáng, thắt lưng hắn mang trường kiếm, tay đeo găng da, cổ áo có nếp viền lông cừu giữ ấm.

Hạ Lan Lăng Quân thong thả nuốt xuống một ngụm mai hoa tửu ấm nóng. Tạ Phong phủi phủi vụn tuyết đậu trên áo choàng Hạ Lan Lăng Quân sẫm đỏ, đón lấy bình rượu từ tay chủ nhân:

- Kiến Ân Hầu lần này thật sự đã khiến Hoàng thượng thất vọng!

Hạ Lan Lăng Quân lắc đầu, mơ hồ ánh mắt nhìn về xa xăm:

- Đây cũng không phải lần đầu Hạ Lan Tường gây họa! Chỉ là năm nay...chính bản Vương cũng không rõ vì lý gì phụ hoàng lại phái chúng ta đông tuần diệt thổ phỉ!

Thổ phỉ là do Hạ Lan Lăng Quân tổ chức, ngân lượng duy trì cũng là Hạ Lan Lăng Quân phần lớn bỏ ra. Tuy thổ phỉ vẫn dưới trướng Thiên Thụy Đế, nghe theo hiệu lệnh Thiên Thụy Đế, nhưng Hạ Lan Lăng Quân mới đích thực chân chính chủ nhân. Để Hạ Lan Lăng Quân hắn xuất quân dẹp thổ phỉ lập công thật sự quá sức dư thừa, việc che mắt này vốn dĩ của Hạ Lan Tường, cũng là để tránh cho Hạ Lan Tường bị triều đình giễu cợt Hầu gia vô dụng. Chỉ là Thiên Thụy Đế không chủ động nhắc đến, hắn cũng không thể hỏi rõ ràng.

Hạ Lan Lăng Quân vỗ vỗ lưng ngựa, bên kia Tạ Phong đã hạ lệnh khởi hành. Hạ Lan Lăng Quân nắm lấy dây cương, ngựa hí lên một tràng hừng hực khí thế.

- Điện hạ! Lăng Vương điện hạ!

Tiếng gọi nữ nhân yếu nhược hòa lẫn gió đông rét mướt vang vang trong màn đêm u tối. Hạ Lan Lăng Quân nghe lồng ngực cứ thế từng cơn nhói đau. Trước cổng thành, nàng cô độc đứng đó, yểu điệu tựa vào bức tường đá. Hạ Lan Lăng Quân buông cương ngựa, gấp gáp đến bên nàng.

- Tư Huyền!

Niệm Tư Huyền khẽ cười, ánh sáng le lói từ ngọn đuốc mờ ảo không để lộ rõ biểu tình trên gương mặt mỹ nhân. Niệm Tư Huyền đột ngột vòng tay ôm lấy Hạ Lan Lăng Quân, khẽ khàng:

- Điện hạ!

Hạ Lan Lăng Quân trái tim nảy lên một nhịp, thủy mâu vì kinh hỷ mà trở nên lấp lánh:

- Tư Huyền! Tư Huyền!

Tuyết rơi càng thêm dày, Hạ Lan Lăng Quân cởi áo choàng quân bào bọc kín người nàng, siết chặt nàng trong ngực:

- Lạnh thế này...nàng không cần phải tiễn bản Vương!

Niệm Tư Huyền dụi dụi mớ tóc dài vào người Hạ Lan Lăng Quân, cảm nhận hương rượu hoa mai ấm áp hòa cùng xạ hương nồng đậm thoảng qua chóp mũi:

- Trường Khanh...chàng...đại công cáo thành...bình an quay về...

Hạ Lan Lăng Quân ôn nhu cười, vuốt ve bờ lưng nàng mảnh mai:

- Chỉ là một chuyến đông tuần hằng năm thì ta có thể làm sao được chứ!

Niệm Tư Huyền gò má ửng đỏ, nàng có chút xấu hổ, tình cảm này nàng đã do dự bao lần, hiện tại lại khinh xuất chủ động bày tỏ:

- Ta...nhưng mà...điện hạ vẫn nhớ phải giữ gìn sức khỏe!

Hạ Lan Lăng Quân gối cằm lên vai nàng, hít hà mấy hơi hương mẫu đơn thơm tho từ tà áo nàng:

- Ta hứa sẽ sớm trở lại! Nàng một mình giữa thâm cung phải tự bảo toàn bản thân! Đợi ta quay về liền bù đắp cho nàng!

Niệm Tư Huyền gật đầu, phía trước binh lính đợi đã lâu, Tạ Phong kín đáo ra hiệu. Hạ Lan Lăng Quân lưu luyến nắm lấy tay Niệm Tư Huyền, hắn khẽ hôn vào lòng bàn tay, lại áp tay nàng lên ngực:

- Nghe thấy không? Con tim này của ta riêng vì nàng mà vang lên từng nhịp đập! Chỉ cần Tư Huyền tiếp nhận ta...ta nguyện trọn kiếp vì nàng...Huống hồ...

Hạ Lan Lăng Quân đột ngột ngừng lại, Niệm Tư Huyền đoán được ý hắn, cũng nhìn thấy nét mặt Tạ Phong nửa phần mất kiên nhẫn đằng xa, nàng khẽ cười:

- Chuyện xưa có lẽ điện hạ mang nhiều khổ tâm! Ta sẽ đợi chàng hồi kinh...

Hạ Lan Lăng Quân vành môi lướt nhanh qua khuôn miệng nàng, chiếc hôn phớt tuy chỉ nhẹ như hơi trà ấm nóng nhưng lại khiến tâm trí Niệm Tư Huyền hỗn loạn tư vị. Hạ Lan Lăng Quân bất chấp quân lệnh âu yếm nàng hồi lâu mới miễn cưỡng rời đi:

- Bản Vương một đời thân bất do kỷ...nhưng lần này tuyệt đối sẽ không phụ thiên thanh không phụ nàng...

Vó ngựa trong gió đông dẫm qua tuyết trắng dần dần khuất xa tầm mắt. Niệm Tư Huyền sờ lên áo choàng Hạ Lan Lăng Quân lưu lại, làn hơi nam nhân quen thuộc tạo nên cảm giác an tâm dễ chịu bao phủ tâm trí nàng. Tiếng kẻng báo canh vang vọng, Niệm Tư Huyền giương ô giấy dầu chậm rãi hồi cung.

Trịnh Thương Diễm đứng bên cổng nhỏ Sở Cung chờ đợi, Niệm Tư Huyền trông thấy hắn từ xa liền xấu hổ:

- Đa tạ huynh đã giúp đỡ ta!

Trịnh Thương Diễm phất tay áo, coi như không để tâm:

- Đều là người nhà chút việc nhỏ này không đáng gì! Chỉ là...Lăng Vương điện hạ...

Trịnh Thương Diễm ý tứ không thẳng thắn nói ra, Niệm Tư Huyền đan đôi tay vào nhau:

- Ta tự biết suy tính, huynh không cần phải lo lắng!

Trịnh Thương Diễm gật gật đầu, trời cũng sắp sáng, Niệm Tư Huyền vội vàng về lại Hy Hòa cung. Bên chính điện im ắng, ánh đèn leo lét mờ ảo, Du phi nương nương còn chưa ngủ dậy. Niệm Tư Huyền cẩn thận nhẹ bước chân vào tẩm phòng, hôm nay không cần phải thỉnh an Hoàng hậu, nàng có thêm chút thời gian nghỉ ngơi. Niệm Tư Huyền cởi y phục trên người, áo choàng của Hạ Lan Lăng Quân, nàng ngắm nghía mấy lần rồi treo lên giá.

Hạ Lan Lăng Quân không cùng Kỷ Vân Hương động phòng, có lẽ cũng bởi vì hôn sự này Thượng Quan Hoàng hậu nhúng tay vào, hoặc bởi vì hắn chán ghét Kỷ Vân Hương. Niệm Tư Huyền trằn trọc suy nghĩ, từ nhỏ nàng đã được dạy dỗ tam tòng tứ đức, nữ huấn nữ tắc. Nữ nhân luôn phải phục tùng trượng phu, không được ghen tuông, không được đố kỵ, bao dung cùng thiếp thất, nhân hậu với thứ tử. Chỉ là Niệm Tư Huyền hiện tại không thể tiếp nhận nổi, nàng đã trải qua một đời, sống lại lần này chỉ muốn duy nhất một người một kiếp một mối duyên phận.

Niệm Tư Huyền không rõ vì sao lại nghĩ đến Mộ Cầm, nàng ta có dung mạo giống nàng, Hạ Lan Lăng Quân cũng vì dung mạo này mà nạp vào Vương phủ, còn để Mộ Cầm đã hạ sinh hài tử. Niệm Tư Huyền cắn môi, nàng chính mắt trông thấy Mộ Cầm cùng Thượng Quan Hoàng hậu qua lại. Nếu nàng ta là người của Loan Nghi cung, thì Hạ Lan Lăng Quân bước bước đều gian nan.

Niệm Tư Huyền kéo chăn che kín người, lại nhìn qua giá gỗ treo chiếc áo choàng của Hạ Lan Lăng Quân. Nàng vẫn nên cùng Mộ Cầm trò chuyện một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.