Nhất Niệm Trường Khanh

Chương 57: Chương 57: Tương Kế Tựu Kế (trung)




Qua khỏi thất tịch trời liền hửng nắng, mưa ngâu dai dẳng biến mất nhường chỗ cho dương quang rực rỡ chiếu xuống hoa viên mùa hạ xanh mướt cỏ cây. Niệm Tư Huyền buổi sớm trang điểm nhẹ nhàng, hôm nay trong phủ còn có việc vui.

Trịnh Nhữ Anh gả đi ba ngày thì lại mặt, Tưởng gia không hổ cao môn đại hộ, phần lễ vật Trịnh Nhữ Anh hồi phủ còn nhiều hơn cả hồi môn nàng ta đem đi. Trịnh Nhữ Anh trước bái phụ mẫu, sau mới đến tìm nàng. Trịnh Nhữ Anh y phục đỏ sẫm, tóc vấn cao cài một cây trâm điểm thúy, cổ mang chuỗi hạt châu, ngón tay đeo nhẫn ngọc thạch.

Niệm Tư Huyền để Trịnh Nhữ Anh ngồi xuống cạnh bên, đánh giá một vòng:

- Vừa gả đi liền có cốt cách thiếu phu nhân a!

Trịnh Nhữ Anh đôi má đỏ hồng, đồng tử long lanh tựa hồ xấu hổ:

- Tỉ tỉ!

Niệm Tư Huyền lắc lắc mới tóc dài mượt, không nhịn được trêu chọc:

- Tưởng gia mấy đời đều là võ tướng, muội phu...nhìn sắc mặt mệt mỏi của Anh nhi...xem chừng đêm tân hôn...rất là náo nhiệt!

Trong phòng mấy tì nữ đều đã tủm tỉm cười, Trịnh Nhữ Anh cùng quẫn, ngượng ngập đến không thở nổi:

- Tỉ tỉ sắp gả đi còn giễu cợt muội! Muội...muội...

Niệm Tư Huyền phất phất tay áo:

- Nào...uống ngụm trà, muội phu đối với muội có tốt không?

Trịnh Nhữ Anh gật đầu, quả quyết:

- Tưởng Phát rất tốt! Tuy rằng cũng có thông phòng, nhưng chưa có hài tử, người dưới Tưởng gia cũng không làm khó muội!

Trong lòng Niệm Tư Huyền dâng lên thoải mái, nàng cùng Trịnh Nhữ Anh vốn là không cùng huyết thống, quan hệ chỉ dừng lại ở trao đổi lợi ích, nhưng Trịnh Nhữ Anh bản chất không xấu, xuất thân lại thấp kém, gả đến Tưởng gia vốn là đã trèo cao, giống như nàng năm xưa, từ Hầu phủ tiến cung, sau đó lại trở thành Nhất đẳng Vương phi. Đằng sau cánh cửa hào môn sơn son là trùng trùng âm mưu quỷ kế, luôn luôn sẵn sàng đày hãm phận nữ nhân.

Bóng nắng chênh chếch khung cửa, phản chiếu dáng người yểu điệu, Niệm Tư Huyền cau mày nhìn ra, là Trịnh Mẫn Doanh. Nàng khẽ nhếch môi, Trịnh Mẫn Doanh có lẽ đã được mẫu thân nàng ta nói qua cùng nàng hợp tác, vì vậy hôm nay mới đến đây. Trịnh Mẫn Doanh bước vào, theo sau chính là Trịnh Như Bình và Trịnh Nhược My.

Châu Ẩn dâng thêm trà bánh điểm tâm, trong phòng vì thế cũng ồn ào trò chuyện. Niệm Tư Huyền thi thoảng lại lưu ý biểu tình Trịnh Như Bình, chỉ thấy nàng ta đơn giản vui vẻ, không hiện tia bất an. Niệm Tư Huyền thoáng ngạc nhiên, Trịnh Như Bình này không lẽ đã có đối sách cho hôn sự của nàng và Hạ Lan Tu Kiệt.

Trịnh Mẫn Doanh nhấp một ngụm trà đắng, lời nói ngọt ngào ngược lại trong bông có kim:

- Ta nghe phụ thân nói Tưởng gia sắp được nhận thánh ân...

Trịnh Như Bình liếc mắt đến Trịnh Mẫn Doanh, nhoẻn miệng:

- Tưởng Đại tướng quân sắp được phong nhất đẳng Hầu tước, gọi là...cái gì mà...Uy Hầu! Tưởng gia lần này gà chó thăng thiên!

Trịnh Nhữ Anh cắn lấy môi, Hầu tước này vốn là phong cho Tưởng Hưng, đích trưởng tử Tưởng gia, cùng phu quân nàng không có can hệ. Tưởng Phát chỉ là thứ tử, cho dù tiến vào quan trường, cũng chỉ đơn giản nhận bổng lộc mỗi tháng, đối với các loại đặc ân khác, đều không thể so sánh cùng dòng đích Tưởng Hưng. Trịnh Mẫn Doanh cùng Trịnh Như Bình đem chuyện này nói ra, khác nào ví phu quân nàng Tưởng Phát chỉ là gà chó của Tưởng Hưng.

Trịnh Nhữ Anh bình thản đáp lời:

- Tưởng gia trước giờ vẫn là Hầu phủ, nay được ban phong hiệu, vốn là chuyện đáng mừng! Nhưng...vẫn kém so với đại tỉ!

Niệm Tư Huyền đặt tách trà xuống bàn, mơ hồ:

- Ta sao?

Trịnh Nhược My từ đầu im lặng hóng chuyện lúc này cong môi lên:

- Công chúa tỉ tỉ không biết ư, Kiến Xương Hầu sắp được phong vị trở thành Đức Vương! Buổi sáng trên triều Hoàng thượng cũng đã nói, chỉ còn đợi đến ngày tuyên chỉ! Tỉ sắp là Đức Vương phi rồi!

Niệm Tư Huyền thoáng chốc kinh hãi, hóa ra các nàng cùng lúc kéo đến viện tử nàng không phải vì lại mặt của Trịnh Nhữ Anh, mà chính là vì cái tước hiệu Đức Vương kia.

Niệm Tư Huyền gượng gạo:

- Đức Vương điện hạ là chân chính hoàng tử đã lập nhiều đại công...việc này...không có gì đặc biệt...

Cố nhiên ngoại trừ Niệm Tư Huyền, cái tin Hạ Lan Tu Kiệt trở thành Đức Vương trong vòng nửa ngày đã truyền khắp kinh thành, không ai không rõ. Hoàng tử được phong Nhất đẳng thân Vương không có gì hiếm lạ, Lăng Vương cũng là Nhất đẳng. Nhưng cái để thiên hạ bàn tán chính là một chữ “Đức”, chữ “Đức” này đứng đầu trong các loại phong hiệu, Thiên Thụy Đế tất nhiên không phải ngẫu hứng mà ban cho tứ Hoàng tử. Hoàng đế nói tứ Hoàng tử có “Đức” còn không phải muốn ám chỉ Đông cung Thái tử không đủ tài đức hay sao.

Bóng đêm phủ lên Sở Cung một tầng thâm u.

Hạ Lan Lăng Quân gối đầu trên cánh tay say ngủ trong Ngự Thư phòng. Hắn đã đợi Thiên Thụy Đế mấy canh giờ, đôi mắt không thể chống đỡ nổi mỏi mệt. Nguyệt quang xuyên qua ô cửa sổ mở toang rọi lên dáng vóc tuấn mỹ. Hạ Lan Lăng Quân thi thoảng trở người, khiến xạ hương nhàn nhạt lan tỏa vào không khí.

Nửa đêm, hắn giật mình tỉnh giấc, bên kia án thư, Thiên Thụy Đế dưới ánh nến rực rỡ vẫn đang chăm chú phê chương duyệt tấu.

Hạ Lan Lăng Quân vội vàng đứng lên:

- Tham kiến phụ hoàng! Nhi thần thất lễ!

Thiên Thụy Đế ra hiệu hắn ngồi xuống, viết nốt sổ con rồi mới ngẩng đầu:

- Vì Đức Vương?

Hạ Lan Lăng Quân hờ hững lắc đầu:

- Phụ hoàng làm việc anh minh nghiêm cẩn, nhi thần không dám vọng đoán, hôm nay nhi thần đợi ở đây vốn chỉ là muốn báo cáo điều tra!

Thiên Thụy Đế rời khỏi bàn, vẫy tay hắn đến bên cửa sổ:

- Ánh trăng đêm nay thế nào?

Hạ Lan Lăng Quân im lặng một lúc lâu, nghe thanh âm côn trùng rả rích than thở:

- Trăng không tròn đầy, lòng không viên mãn!

Thiên Thụy Đế hít một ngụm gió đêm:

- Năm xưa sinh mẫu con tiến cung cũng vào nửa đêm tháng bảy, khi ấy trăng cũng không tròn! Hôn sự tháng bảy chưa bao giờ là tốt đẹp!

Hạ Lan Lăng Quân cười nhạt:

- Thượng Quan gia khai quốc công thần, nhi thần biết phụ hoàng trăm bề khó xử!

Thiên Thụy Đế quay lại án thư, trầm giọng:

- Nói đi!

Hạ Lan Lăng Quân điềm tĩnh, hàng mày có chút cau nhẹ, tay dâng một tệp giấy dày.

Thiên Thụy Đế trị quốc đã gần bốn mươi năm, đối với nạn ngoại thích những gì ông có thể dung túng đều đã dung túng, ngược lại những gì ông nghi ngờ đều phải rõ ràng tra xét. Thượng Quan Hoàng hậu tuy ngự tại Loan Nghi cung, dưới còn có một Thái tử, nhưng trong lòng luôn luôn bất an bày mưu tính kế chiếm lấy quyền lực.

Hoàng hậu biết Hạ Lan Yến Minh một khi đã trở thành Thái tử liền cùng huynh đệ nảy sinh hiềm khích, nhưng ngược lại đối với Hoàng đế, cố kỵ nhất chính là Thái tử. Mối họa Thái tử muốn chiếm lấy binh quyền lật đổ phụ hoàng, sớm ngày trèo lên long ỷ, không bậc đế vương nào không đề phòng.

Chính thê của Hạ Lan Lăng Quân là Kỷ Vân Hương, đích nữ Hoàng Lân Tướng quân Kỷ Vân Hà, trắc thất Hạ Lan Lăng Quân lại là Trịnh Mẫn Doanh, gọi Kỷ Vân Hà bằng cữu phụ. Hai mối hôn này của Hạ Lan Lăng Quân đều từ Thượng Quan Hoàng hậu mà ra, đặc biệt Kỷ Vân Hương còn do đích thân Tưởng Hưng, Uy Hầu Đại tướng quân vừa được phong kia cầu xin Thiên Thụy Đế ban hôn. Hiện tại Thái tử phi lại là Tưởng Giai Lệ, thân muội Tưởng Hưng.

Thượng Quan Hoàng hậu nhắm vào Hạ Lan Lăng Quân hắn, đơn giản vì bề ngoài hắn được Hoàng đế vô cùng tin tưởng. Chưa kể ngoại trừ Thái tử, đất phong hắn Yên Châu chính là lớn nhất, mà tước vị hắn cũng là cao nhất. Hay nói cách khác, Thượng Quan Hoàng hậu đang cùng hai tướng phủ nắm nhiều binh quyền nhất Đại Sở là Tưởng gia và Kỷ gia cấu kết, khiến Thái tử hãm hại thủ túc, cốt nhục tương tàn. Thái tử nghe theo ngoại thích lũng đoạn triều cương, kéo bè kết phái, đây chính là hiểm họa mưu phản.

Thiên Thụy Đế đặt mớ giấy tờ Hạ Lan Lăng Quân đưa đến xuống bàn, giọng điệu không đổi:

- Con nghĩ thế nào?

Hạ Lan Lăng Quân từ tốn:

- Phụ hoàng thánh minh, đương nhiên đã nhìn ra được tâm tư Đông cung, vì thế mới phong Vương lão tứ, thứ nhất tạo ra đối trọng với Hoàng hậu nương nương, thứ hai...nhi thần mạo muội suy nghĩ...có lẽ là để dời lực chú ý từ nhi thần sang lão tứ!

Thiên Thụy Đế sâu sắc nhìn Hạ Lan Lăng Quân, rất lâu sau mới cất tiếng:

- Vết sẹo trên người con đã khỏi hay chưa?

Hạ Lan Lăng Quân khựng lại, một cỗ chua xót từ lồng ngực đột ngột dâng lên:

- Tạ phụ hoàng quan tâm...nhi thần.. vẫn tốt!

Thiên Thụy Đế thở dài:

- Trường Khanh này, con là hài tử gần gũi Trẫm nhất, hiểu rõ Trẫm nhất...bất luận về sau...

Hạ Lan Lăng Quân siết chặt đôi tay sau lớp triều bào, hắn nhẹ giọng cáo lui, chậm rãi rời khỏi Sở Cung. Từng vết sẹo trên cơ thể chồng chất qua nhiều năm tháng dường như đã bị những lời nói cảm động vừa rồi làm cho đau đớn trở lại. Hạ Lan Lăng Quân chán chường khụy người bên đoạn tường thành vắng lặng, đầu gục vào tay áo. Thiên Thụy Đế là phụ hoàng hắn, là cha ruột của hắn, dù rằng ông từng đối xử với hắn tàn độc thế nào, nhẫn tâm ra sao, thì trong lòng hắn vẫn luôn mong muốn được yêu thương, được che chở như bao hài tử bình thường khác.

- Vương gia!

Hạ Lan Lăng Quân nén đi biểu tình cố gắng đứng lên, nhưng ngay khi nhìn thấy nét mặt lo lắng của Tạ Phong, hắn lần nữa không che giấu được cảm xúc, mọi loại bi thống lập tức hiện hữu.

- Tạ Phong! Bản Vương thực sự không thể tiếp tục chống đỡ!

Tạ Phong ôm lấy chủ nhân, vỗ vỗ lưng áo:

- Điện hạ đừng suy nghĩ nhiều, ngủ một giấc tỉnh dậy mọi chuyện sẽ ổn, sẽ ổn thôi!

Tuy rằng hết lòng an ủi Hạ Lan Lăng Quân, nhưng Tạ Phong tâm trạng cũng không mấy tốt. Thiên Thụy Đế ban cho Hạ Lan Lăng Quân tước hiệu Lăng Vương chính là vì muốn để Hạ Lan Lăng Quân thay ông làm những chuyện dơ bẩn. Hạ Lan Lăng Quân bề ngoài mạnh mẽ, kỳ thực trong lòng ít nhiều bi quan, luôn khao khát tình cảm. Hiện tại Hạ Lan Tu Kiệt cũng được phong Nhất đẳng Thân Vương, Hạ Lan Lăng Quân khó mà dễ dàng chấp nhận.

Tạ Phong đưa Hạ Lan Lăng Quân lên xe ngựa hồi phủ, bình thản ngắm nhìn Hạ Lan Lăng Quân say ngủ:

- Mẫu thân luôn muốn ta phải bảo vệ đệ thật không sai! Đệ cũng giống như mẫu thân, yêu người không nên yêu, lại không dám hận người đáng ra phải hận!

Xa mã dừng lại trước Lăng Vương phủ, Tạ Phong không nỡ đánh thức Hạ Lan Lăng Quân, hắn vén rèm nhìn ra ánh trăng sáng, lại thấy ám vệ thần bí xuất hiện.

- Tạ thủ vệ!

Tạ Phong rời khỏi buồng xe nghiêng đầu, nụ cười băng lãnh:

- Đã điều tra chưa?

Ám vệ nhìn quanh một lượt, thì thầm:

- Bên tứ Hoàng tử vừa có mật báo...ngày tân hôn sẽ...

Tạ Phong chú tâm ghi nhớ, sau lại quay vào xe, hơi thở của Hạ Lan Lăng Quân vẫn đều đặn cùng mùi xạ hương nồng đậm phảng phất. Sương đêm như bụi, Tạ Phong cởi áo ngoài, choàng lên người Hạ Lan Lăng Quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.