Nhất Niệm Trường Khanh

Chương 99: Chương 99: Tuyết Đẫm Huyết Tinh (hạ) 2




Niệm Tư Huyền cô độc bên cạnh long sàng, Thiên Thụy Đế hơi thở mỗi lúc càng thêm nhẹ, nàng đưa tay bắt mạch, đoán chừng ông cũng không còn bao nhiêu thời gian. Hạ Lan Lăng Quân và Tạ Phong đều đã đi, không hẹn trở về. Niệm Tư Huyền nắm lấy tay Thiên Thụy Đế, giờ phút sinh tử, nàng không màng ông sai hay đúng, không màng hận thù cá nhân, nàng chỉ mong muốn thay Hạ Lan Lăng Quân chăm sóc ông ra đi thanh thản.

Thiên Thụy Đế thoi thóp thở, nặng nề:

- Nước!

Niệm Tư Huyền vội vàng rót bình nước đã nguội từ lâu, cẩn thận dùng muỗng bón, Thiên Thụy Đế chậm chạp nuốt xuống. Một lúc lâu sau, ông dường như thanh tỉnh hơn, mắt đã mở lớn, muốn ngồi dậy.

Niệm Tư Huyền đỡ ông tựa lưng vào gối mềm, nàng buồn nhiều hơn vui. Thiên Thụy Đế bệnh tình đã lâm nguy, lúc này chỉ là hồi quang phản chiếu.

- Hoàng thượng, người còn cần gì không?

Thiên Thụy Đế chỉ tay vào văn phòng tứ bảo, Niệm Tư Huyền liền đem bút mực đến cho ông. Thiên Thụy Đế run run đặt bút lông muốn thảo một đạo thánh chỉ, Niệm Tư Huyền thuận theo ý ông mà mài mực.

Thiên Thụy Đế vừa viết vừa nói, lời người sắp chết chính là rút ra từ gan ruột, là những tiếc hận chôn giấu một đời:

- Trẫm còn một hài tử, vốn là vô thừa nhận, nhưng hôm nay, không thể che giấu nữa... Đứa trẻ ấy... vô tội...

Niệm Tư Huyền yên lặng lắng nghe, Thiên Thụy Đế cứ mải miết viết:

- Hoàng thị chưa từng chung đụng Tưởng Vân, làm sao hài tử ấy là người Tưởng gia được, rõ ràng chính là con trai Trẫm... Trẫm ngược lại... bỏ mặc hắn...

Niệm Tư Huyền đầu óc trống rỗng lặp tức kết nối những thông tin mập mờ, nàng sợ hãi:

- Hoàng thượng... ý người muốn nói...

Thiên Thụy Đế gật đầu:

- Hài tử thân sinh đầu tiên của Quý Nhân Hoàng thị bên ngoài cung cũng chính là Hoàng tử của Trẫm, chân chính huyết thống thiên gia, dựa vào tuổi tác xếp bậc thứ ba, chỉ sau Hạ Lan Tường...

Thiên Thụy Đế soạn thánh chỉ bằng chút hơi tàn cuối cùng, sau khi buông bút ông nằm vật xuống giường, thoi thóp thêm mấy hơi thì tắt thở. Niệm Tư Huyền vuốt mắt Thiên Thụy Đế, nàng niệm một lượt kinh Phật, rồi thổi khô thánh chỉ, nhét vào ống tay áo, tìm đường ra ngoài.

Niệm Tư Huyền băng qua hành lang, trong lòng thấp thỏm lo âu, Cấm quân vẫn đang lục soát khắp nơi. Nàng lén lút trốn trong một căn phòng trống, đợi tốp lính này đi qua thì tiếp tục hành trình. Niệm Tư Huyền nhìn trước nhìn sau cẩn thận, hai đầu hành lang đều trống trơn, nàng cứ thế cắm cúi chạy.

- Đứng lại!

Niệm Tư Huyền kinh hãi, quả tim treo ngược đập mạnh trong lồng ngực, tên cấm quân nghi hoặc:

- Ngươi là ai?

Niệm Tư Huyền cắn môi, miễn cưỡng cúi đầu, vẫn không dám nhìn lên:

- Ta là cung nữ... là cung nữ...

Tên kia dường như không tin:

- Y phục này, trông không giống cung nữ!

- Để nàng ta đi!

Là giọng của Trịnh Thần, Niệm Tư Huyền đôi tay siết chặt sau tà áo rộng, Trịnh Thần phụng sự Hạ Lan Tu Kiệt, thế mà lại ở đây cứu nàng một mạng. Trịnh Thần sau khi đuổi khéo đám lính, vội vã kéo lấy Niệm Tư Huyền vào góc kín:

- Muội điên ư? Giờ khắc này còn chạy loạn trong cung?

Niệm Tư Huyền vờ như oan uổng, lắc đầu quầy quậy:

- Ta không có, ta muốn về phủ!

Trịnh Thần liếc nhìn nàng, lôi đến xe ngựa:

- Nữ nhi chỉ thêm vướng tay vướng chân, ta cho người đưa muội về!

Niệm Tư Huyền an toàn lên xe, nàng ngập ngừng nắm lấy tay Trịnh Thần:

- Tam ca, huynh sẽ giúp Lăng Vương điện hạ chứ?

Trịnh Thần nhìn thẳng vào mắt nàng, thản nhiên:

- Ta đang giúp bản thân mình!

Niệm Tư Huyền rời Sở Cung, nhưng cũng không hồi Chiêu Quốc công phủ, nàng một đường đến Lăng Vương phủ. Nàng muốn sau khi Hạ Lan Lăng Quân cáo thành đại công, người đầu tiên hắn gặp mặt chính là nàng.

Niệm Tư Huyền một đường vào phủ, toàn bộ đều trống rỗng, hạ nhân trước đó mấy ngày Hạ Lan Lăng Quân đã phân phát ngân lượng đuổi đi, hắn không thể để tất cả cùng chịu tội chết nếu như bản thân thất bại. Niệm Tư Huyền vòng ra sau hậu viện, Châu Ẩn, Tố Đan cùng mẫu thân nàng đang ở Thanh Hạm viện, viện cũ của nàng ngày trước.

Mẫu thân sức khỏe gần đây tuy tốt lên, nhưng vừa rồi bị cái chết của Đào ma ma đả kích không ít, hiện tại bà đã uống thuốc an thần, vẫn còn đang ngủ. Châu Ẩn cùng Tố Đan đều mải miết lần chuỗi hạt niệm kinh Phật cầu bình an. Niệm Tư Huyền sờ vào đạo thánh chỉ trong ống tay áo, đây là vật quan trọng, nàng phải bảo vệ nó an toàn.

Sở Cung.

Hạ Lan Lăng Quân khoác thường phục trên người, không còn giáp trụ Lăng Vương, không mấy kẻ có thể nhận ra được hắn. Hạ Lan Lăng Quân vì thế dễ dàng đến được đại môn, canh giữ đại môn lúc này chính là Trịnh Thương Diễm.

Hạ Lan Lăng Quân hữu ý nhìn Trịnh Thương Diễm, hắn ta chấp tay, thành thục:

- Mạt tướng tham kiến Lăng Vương điện hạ!

Vừa rồi bí mật cứu hắn một mạng trước mặt Hạ Lan Tu Kiệt, hiện tại lại hai tay dâng cổng thành cho hắn, Hạ Lan Lăng Quân không giấu nổi nghi ngờ:

- Trịnh Tướng quân, bản Vương đối với ngươi có nên tin tưởng hay không?

Trịnh Thương Diễm cả cười:

- Lăng Vương điện hạ cùng chủ nhân mạt tướng có đại ân, mạt tướng làm sao có thể phản bội người! Huống hồ... đại muội mạt tướng cũng đã an toàn rời cung!

Hạ Lan Lăng Quân nghe được tin tức Niệm Tư Huyền, gánh nặng ngàn cân trong tâm trí như được dỡ bỏ, bình thản hơn rất nhiều, hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng mi gian lại cau nhẹ:

- Chủ nhân của ngươi?

Trịnh Thương Diễm đưa tay mời Hạ Lan Lăng Quân lên thành:

- Mạt tướng là người của Đại Hoàng tử, đương nhiên sẽ hết lòng hết sức vì Đại Hoàng tử!

Hạ Lan Lăng Quân khựng bước chân:

- Ngươi không phải là nội gián từ Hạ Lan Tu Kiệt gửi sang Đông cung hay sao?

Trịnh Thương Diễm ý cười càng đậm:

- Thuộc hạ từ đầu vốn là người của Đại điện hạ!

Trịnh Thương Diễm được Hạ Lan Yến Minh mến mộ tài năng mà thu nhận, sau đó bí mật đưa đến Hạ Lan Tu Kiệt làm nội gián. Hạ Lan Tu Kiệt nhưng lại không biết điều này, sắp xếp chính Trịnh Thương Diễm quay lại Hạ Lan Yến Minh nằm vùng. Trịnh Thương Diễm đi một vòng, tương kế tựu kế, nhưng cuối cùng vẫn là người của Hạ Lan Yến Minh.

Hạ Lan Lăng Quân tâm tình thả lỏng:

- Nói vậy, Trịnh Thần hắn cũng giống ngươi đi!

Trịnh Thương Diễm không đáp, Trịnh Thần trong lòng không có chủ nhân, hắn vì nỗi hận mà Hạ Lan Tâm Kỳ phải chịu, cho nên mới sinh ý phản bội Hạ Lan Tu Kiệt:

- Điện hạ, cổng thành đang mở, đại quân của người sắp tiến vào rồi!

Hạ Lan Lăng Quân quay đầu nhìn về thâm cung trùng trùng u ám, Tạ Phong cùng hắn đổi giáp phục, hắn chỉ mong sao giờ phút này Tạ Phong vẫn bình an vô sự. Hạ Lan Lăng Quân hắn may mắn bên cạnh có bằng hữu tốt huynh đệ tốt, còn có hồng nhan tri kỷ, ngược lại Tạ Phong ngoài một người đệ đệ vô thừa nhận như hắn thì chẳng còn gì. Nếu ông trời để Tạ Phong được sống, Hạ Lan Lăng Quân hắn nguyện dùng toàn bộ nhân sinh bản thân để bù đắp.

Đại môn mở rộng, Tề Nhất cùng vạn binh tinh nhuệ rầm rập vó ngựa tiến công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.