Nhất Niệm Trường Khanh

Chương 109: Chương 109: Vạn Niệm Xuyên Tâm (hạ)




Trong màn khói bụi mờ mịt, một cánh tay nam tử rắn chắc từ đâu ôm lấy Niệm Tư Huyền, hương mẫu đơn dìu dịu trên người hắn thanh sạch dễ chịu, Niệm Tư Huyền nhanh chóng nhận ra, nàng uất nghẹn:

- Trường Khanh!

Niệm Tư Huyền bám lấy Hạ Lan Lăng Doanh lại được hắn cẩn thận che chở cứ thế an toàn rời khỏi Phượng Hoàng lâu. Nàng nằm trong lồng ngực Hạ Lan Lăng Quân, một đường đến Thanh Hạm viện.

Niệm Tư Huyền nhìn quanh quẩn, Thanh Hạm viện vẫn luôn được quét dọn, vô cùng sạch sẽ, không lưu nửa hạt bụi. Hạ Lan Lăng Quân trông thấy nàng kinh hỉ, không nhịn được mà nói:

- Bản Vương chưa từng muốn nàng phải chịu khổ, luôn hi vọng nàng sẽ quay lại nơi này!

Niệm Tư Huyền không đáp, sau khi trùng sinh, nàng mới hiểu được Hạ Lan Lăng Quân thân bất do kỷ, luôn bị Thiên Thụy Đế chi phối, ở kiếp trước, đêm nay Thiên Thụy Đế đã giữ Hạ Lan Lăng Quân tại Ngự thư phòng, vì thế hắn không hề biết Trịnh Mẫn Doanh phóng hỏa giết nàng, cũng không hề cứu được nàng. Ngược lại hiện tại, Hạ Lan Lăng Quân đã kịp thời hồi phủ, thay đổi cục diện.

Niệm Tư Huyền nằm trên mộc sàng, Từ Thái y quỳ bên cạnh cẩn thận chẩn mạch, Hạ Lan Lăng Quân nét mặt vô cùng căng thẳng.

Từ Thái y sau một hồi thì bẩm báo:

- Chúc mừng Vương gia, Vương phi đã hoài thai hơn một tháng!

Hạ Lan Lăng Quân đồng tử linh lung phản chiếu ánh sáng, nét mặt giãn ra không ít, lại nghe Từ Thái y nói cái gì mà dưỡng thai, có chút sợ hãi chấn động,... hắn gật đầu lia lịa lại ban thưởng trăm lượng vàng, sau đó ôm chầm lấy nàng. Niệm Tư Huyền hít thở không thông, như có một luồng nước mát dịu dàng rót vào tâm khảm.

Canh an thần đã được Tú Trúc đưa đến, Niệm Tư Huyền uống qua một hớp. Ngoài cửa, một bóng dáng nam tử quen thuộc xuất hiện.

- Chủ nhân, thuộc hạ đã dọn dẹp sạch sẽ, Chu quản gia cùng đám binh lính kia tất cả đều bị thiêu chết!

Niệm Tư Huyền ngẩng đầu, là Tạ Phong, thời điểm hiện tại Hạ Lan Lăng Quân còn chưa biết thân thế Tạ Phong. Niệm Tư Huyền cắn nhẹ môi, xem ra lần này nàng còn có nhiều việc phải làm.

Niệm Tư Huyền đã dùng hết bát canh, nàng nhàn nhạt:

- Trắc phi Trịnh thị đâu?

Tạ Phong chấp tay:

- Thưa Vương phi, Trắc phi đang quỳ bên ngoài viện!

Niệm Tư Huyền muốn đứng lên, Hạ Lan Lăng Quân vội đỡ lấy nàng, cả hai tay trong tay tiến ra hành lang. Tạ Phong chuẩn bị trường kỷ, Hạ Lan Lăng Quân ôm nàng ngồi trong lòng hắn, Niệm Tư Huyền toàn bộ thân thể đều tựa vào Hạ Lan Lăng Quân. Phía dưới sân lạnh, phủ đầy tuyết trắng, Trịnh Mẫn Doanh đang bị trói chặt, quỳ dưới nền đá, miệng cũng bịt kín.

Hạ Lan Lăng Quân hừ một tiếng, lãnh đạm:

- Trắc phi Trịnh thị ỷ sủng sinh kiêu, vô phép vô tắc, phạm thượng bất kính, phế làm thứ dân!

Trịnh Mẫn Doanh trừng trừng đôi mắt, lắc đầu liên tục, mạnh đến nỗi tóc tai rối loạn như kẻ điên. Niệm Tư Huyền ra hiệu để Ngọc Lộ tháo khăn bịt miệng nàng ta, lại hỏi:

- Trịnh thị, ngươi có gì muốn nói?

Trịnh Mẫn Doanh kêu khóc náo loạn, tỏ ra vô cùng oan uổng:

- Điện hạ, thiếp thân không có, thiếp thân không hề biết, thiếp thân không làm hại tỉ tỉ, là Chu quản gia, tất cả là tại hắn xúi giục thiếp...

Niệm Tư Huyền nhếch môi, quay mặt đi hướng khác, Hạ Lan Lăng Quân vội vàng vuốt ve bờ lưng nàng:

- Niệm nhi, bản Vương sai rồi, không chỉ phế làm thứ dân! Được không!

Niệm Tư Huyền dựa sâu hơn vào lồng ngực hắn, biếng nhác:

- Nghe nói Trịnh thị ngươi rất thích một chiếc áo hỏa hồ ly của bản phi?

Trịnh Mẫn Doanh sợ hãi không dám đáp lời, Niệm Tư Huyền phất tay áo rộng:

- Điện hạ cũng như ngươi, đều vô cùng yêu thích màu đỏ, tiện thể hôm nay, bản phi muốn nhuộm mười thước hồng lăng dâng lên điện hạ, đành mượn máu của ngươi vậy!

Trịnh Mẫn Doanh không tin nổi vào tai mình, nàng ta hướng đến Hạ Lan Lăng Quân mà lắp bắp cầu xin:

- Điện hạ, người cứu thiếp, Vương phi điên rồi! Vương phi điên rồi!

Niệm Tư Huyền tỏ ra không chịu nổi ồn ào, nàng suýt xoa một tiếng, Hạ Lan Lăng Quân vội vàng phân phó:

- Lý ma ma, mau đỡ Vương phi vào tẩm phòng nghỉ ngơi!

Tạ Phong ái ngại nhìn Trịnh Mẫn Doanh rồi chấp tay đợi lệnh Hạ Lan Lăng Quân:

- Điện hạ, nàng ta...

Hạ Lan Lăng Quân không ngoảnh lại, hời hợt:

- Như Vương phi mong muốn, lấy đủ huyết tinh để nhuộm vải!

Trịnh Mẫn Doanh không ngờ Hạ Lan Lăng Quân cứ thế tuyệt tình, nàng trừng trừng mắt ngây dại. Tạ Phong để hai ám vệ kéo nàng ta ra một góc sân, dùng trượng gỗ hết lực đánh xuống, chẳng mấy chốc huyết nhục mơ hồ, hỗn độn máu thịt, không còn nhìn ra hình dạng con người.

Niệm Tư Huyền nằm trong tẩm phòng đắp chăn bông ngang ngực, kiếp trước, nàng cùng tiểu hài tử đều chết dưới tay Trịnh Mẫn Doanh. Thậm chí nàng còn bị thiêu sống, da thịt từng lớp cháy thành tro, đau đớn không kể xiết. Trịnh Mẫn Doanh ngược lại cũng chết dưới tay nàng hai lần, thật ác giả ác báo.

Hạ Lan Lăng Quân trông qua Niệm Tư Huyền trầm tư, lại nghĩ nàng kinh sợ, hắn ngồi bên cạnh giường, ôn nhu thì thầm:

- Đêm qua, bản Vương mộng thấy một chuyện kỳ dị!

Niệm Tư Huyền nghiêng đầu lắng nghe, Hạ Lan Lăng Quân lại nói:

- Bản Vương mơ nàng bị Trịnh thị hãm hại đến không còn, lại mơ nàng hoán hồn nhập thi biến thành người khác... bản Vương từ khi tỉnh mộng đều vô cùng lo sợ... vì thế gia yến giao thừa cũng không đủ tâm tình, liền mau chóng hồi phủ...

Niệm Tư Huyền vờ như thiếp đi, nàng biết, Hạ Lan Lăng Quân không phải là mơ, đó là sự thật, chỉ là hắn không có cảm nhận chân thật một kiếp như nàng. Hạ Lan Lăng Quân nghe hơi thở Niệm Tư Huyền đều đặn, hắn cũng thổi đèn, ôm lấy nàng dần chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.