Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 265: Chương 265: Bạch gia liều mạng với ngươi! (Hạ)




Gã biệt khuất a, nhưng cũng không có biện pháp... Gã không cho rằng mình có đủ bản lĩnh có thể đánh này màn sáng phòng hộ của Bạch Tiểu Thuần, so sánh với việc lãng phí pháp lực, không bằng sớm tiến vào bên trong Vẫn Kiếm thế giới hơn một chút.

Đám người ở bốn phía nhìn thấy cảnh này mà tâm thần rung động, biết căn bản là không làm gì được Bạch Tiểu Thuần, trong lòng đều phiền muộn, trong nháy mắt đã tản ra, triển khai tốc độ cao nhất, định rời đi.

Dù sao trước mắt còn chưa có tiến vào bên trong lỗ hổng, bọn hắn cũng không muốn liều mạng với Bạch Tiểu Thuần ở chỗ này.

- Không được chạy, quyết chiến đến hừng đông!

- Các ngươi khinh người quá đáng, quay trở lại cho ta!

Âm thanh của Bạch Tiểu Thuần không ngừng truyền ra. Đám người kia đều rất đau đầu, lại càng rời đi nhanh hơn.

Rất nhanh, bốn phía đã trống không, Bạch Tiểu Thuần trợn to mắt nhìn, đáy lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Nếu tám chín ngươi này mà đồng loạt ra tay, thì coi như là hắn cũng phải lãng phí mất một chút thời gian, mà trước mắt Địa Mạch 5 mới là quan trọng nhất.

Hắn thu lại những lá bùa phòng hộ ở bên ngoài, những tấm phù lục này đã bị thiêu đốt non nửa, những vẫn còn có thể sử dụng được.

Bạch Tiểu Thuần hất cằm lên, lại bày ra bộ dáng cao thủ cô đơn lạnh lẽo, hất tay áo nhỏ lên.

- Bạch Tiểu Thuần ta cũng không phải là ăn chay!

Thân hình của hắn nhoáng một cái, nhanh chóng thẳng tiến về phía dưới, dọc đường thân hình nhảy nhót, không ngừng tìm kiếm lỗ hổng của đại kiếm ở những vách đá nhô ra và những khe hở.

Về phần tốc độ tiến vào bên trong Vẫn Kiếm thế giới, cũng có lợi và hại.

Nếu nhanh tiến vào bên trong Vẫn Kiếm thế giới, thì có thể sớm ở bên trong diệt sát Địa Mạch Sát thú, thu được Địa Mạch khí. Nhưng cũng có cái hại rất nghiêm trọng, dù sao ở trong Vẫn Kiếm thế giới này, càng xuống phía dưới thì Địa Mạch khí ẩn chứa trong Địa Mạch Sát thú lại càng nhiều. Thường thường thì giết một con Sát thú ở phía dưới sẽ đạt được Địa Mạch khí bằng với mấy chục con ở phía trên.

Mà muốn ngưng tụ ra Địa Mạch khí dẫn, thì lượng Địa Mạch khí cần thiết cũng rất khổng lồ.

Đồng thời, Vẫn Kiếm thế giới cũng có phạm vi quá lớn, lại càng có Sát Hồn tồn tại, nhiều khi cần phải tránh đi, cho nên nếu như ở bên trong chạy đi, thì tốc độ không nhanh bằng ở bên ngoài thân kiếm.

Chỉ có điều ở bên ngoài thân kiếm, càng sâu xuống phía dưới thì băng hàn càng mãnh liệt. Thậm chí đến một phạm vi nhất định, đã không phải là nơi mà Ngưng Khí có thể tiến vào. Ngược lại ở bên trong thân kiếm, sẽ được thân kiếm bảo vệ, nên không phải băn khoăn về điều này. Cho nên tiến vào sớm hay không, còn cần phải căn cứ vào thực lực cá nhân, khó có thể phán đoán là tốt hay xấu.

Đối với hàn khí ở nơi này, Bạch Tiểu Thuần có được khả năng chống chịu nhất định. Hắn nghĩ nếu như lúc trước đã không thể tiến vào, vậy thì cũng không cần phải nóng vội làm gì, hắn định đi tới khu vực cực hạn mà mình có thể, rồi từ chỗ ấy chọn ra một đạo lỗ hổng, liền có thể đi trước rất nhiều người khác.

Thời gian trôi qua, Bạch Tiểu Thuần bay nhanh, bốn phía sớm đã không còn bóng người. Bất tri bất giác, hắn đã vượt qua khu vực cực hạn mà tu sĩ Ngưng Khí có thể bước vào. Hàn khí ở xung quanh càng lúc càng nồng đậm, ngay cả hắn cũng cảm nhận được thân thể khó chịu, tứ chi đang từ từ cứng ngắc. Nếu cứ tiếp tục như thế thì sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.

Lúc này hắn mới thở sâu, cúi đầu nhìn xuống phía dưới. Cái thâm uyên này tựa như không có điểm cuối, đen kịt một màu.

- Nhiều nhất là trầm xuống thêm một trăm trượng...

Bạch Tiểu Thuần thử dùng phù lục để chống cự lại hàn khí, sau khi phát giác ra không có tác dụng thì lắc đầu, bắt đầu tìm kiếm lỗ hổng trên đại kiếm. Nhưng không lâu sau, khi mà thân hình của hắn đã trầm xuống được hơn ba mươi trượng, thì bỗng nhiên, thân hình Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên dừng lại, mơ hồ nhìn thấy ở cách đó không xa, dường như đang có một bóng người ở bên cạnh đại kiếm.

Người này cũng lập tức phát hiện ra Bạch Tiểu Thuần, ngay tức khắc nhìn lại. Ánh mắt hai người nhìn nhau qua làn sương lạnh, Bạch Tiểu Thuần lập tức nhận ra được cái người có ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn này.

- Huyết Khê Tông. Tống Khuyết!

- Linh Khê Tông, Bạch Tiểu Thuần!

Da đầu Bạch Tiểu Thuần sắp vỡ cả ra rồi, kẻ ở trước mắt thế mà có thể giết được cả tu sĩ Trúc Cơ, khai sáng ra kỳ tích nghịch thiên trước nay chưa từng có. Theo Bạch Tiểu Thuần nghĩ, thì đối phương phải tiến vào Vẫn Kiếm thế giới rồi mới đúng, làm sao mà vẫn còn ở vực sâu bên ngoài thân kiếm, hơn nữa thế mà cũng đi tới khu vực sâu như vậy.

Đặc biệt là khi bị đối phương nhìn, Bạch Tiểu Thuần lập tức có một loại nguy cơ mãnh liệt, cảm nhận được một cỗ sát khí đang tràn ra từ trên người đối phương. Dường như chỉ cần mình khẽ động, thì khí tức lập tức sẽ dẫn động, trong nháy mắt bộc phát.

Tống Khuyết cũng kinh hãi, gã không nghĩ tới lại có người thứ hai cũng có thể tới được nơi đây. Nên biết rằng mức độ nồng đậm của hàn khí ở nơi này đã vượt xa cực hạn của Ngưng Khí. Coi như là thiên kiêu cũng rất khó tiến đến, thế nhưng Bạch Tiểu Thuần này lại hoàn toàn không tổn hao gì, hoạt động vẫn rất tự nhiên.

Giờ phút này khi đang nhìn Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt Tống Khuyết lại càng thêm ngưng trọng. Sau khi nhớ tới miêu tả về Bạch Tiểu Thuần ở trong ngọc giản của tông môn, thì ánh mắt của gã có chút trầm xuống.

Hai người trầm mặc, ai cũng không động đậy. Trong cảm nhận của Tống Khuyết, vào giờ phút này Bạch Tiểu Thuần rất thần bí khó lường, mặc dù không xuất hiện sát cơ, nhưng trực giác của gã nói cho gã biết rằng, một khi mình ra tay, sợ là... giữa hai người tất sẽ phải có một người chết, mà gã cũng không hoàn toàn chắc chắn, người còn sống sẽ là mình.

Sau một lúc lâu, Tống Khuyết bỗng nhiên mở miệng.

- Phía dưới hai mươi trượng, có một lỗ hổng.

Mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên, cố nhịn không để tim đập nhanh, chậm rãi trầm xuống. Hắn không biết, khi hắn trầm xuống, càng tới gần Tống Khuyết thì nhịp tim của Tống Khuyết cũng đập nhanh hơn, nhìn chằm chằm vào thân thể của Bạch Tiểu Thuần, chuẩn bị đầy đủ một khi đối phương xuất thủ, thì mình liền phản kích.

Cho đến lúc khoảng cách với Tống Khuyết chỉ còn có mấy trượng, con mắt Bạch Tiểu Thuần bỗng quét qua. Thân hình Tống Khuyết bỗng nhiên nhúc nhích, đem một khu vực ở phía sau lưng che lại, trong mắt lộ ra lăng lệ.

- Lén lén lút lút, nhất định không làm cái chuyện tốt gì...

Đáy lòng Bạch Tiểu Thuần thì thầm, thận trọng trầm xuống, cho tới khi đạt đến hai mươi trượng, quả nhiên thấy được một lỗ hổng. Sau khi quan sát kỹ càng, xác định không có vấn đề gì, thì lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, bước vào bên trong lỗ hổng.

Tống Khuyết cũng giống như vậy, đáy lòng nhẹ nhàng thở ra. Nhưng nghĩ tới miêu tả về Bạch Tiểu Thuần ở trong ngọc giản của tông môn, thì không dám chủ quan. Gã chờ cho đến khi Bạch Tiểu Thuần biến mất trong lỗ hổng, lúc này mới triệt để yên tâm, trong mắt lộ ra tàn nhẫn. Từ khi gã đạt được tu vi Ngưng Khí tầng sáu cho tới giờ, còn chưa có khi nào phải cẩn thận như hôm nay, lại còn chủ động nói cho đối phương biết vị trí lỗ hổng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.