Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 173: Chương 173: Bạch sư thúc! Chúng ta là người một nhà! (Hạ)




Tiếng xôn xao bộc phát, tất cả đệ tử bờ Bắc ở trong khu vực này, từng người lùi ra phía sau như điên, rất nhanh khiến cho khu vực này không còn có ai nữa, chỉ còn những hung thú đang đứng đó gào rú, nhìn loạn khắp nơi như đang tìm kiếm mục tiêu. Tất cả đệ tử bờ Bắc đều xôn xao, mấy vạn người lập tức thành một mảnh tán loạn.

- Bạch Tiểu Thuần!

Gần như toàn bộ đệ tử của bờ Bắc đều phát ra âm thanh bén nhọn, long trời lở đất. Trán của Công Tôn Vân toát ra mồ hôi lạnh dù thể chất của gã chưa từng đổ mồ hôi kể từ sau khi tu hành cổ trùng.

Nhưng trước mắt, hô hấp của gã dồn dập, nhìn Bạch Tiểu Thuần cách đó không xa lại lấy thêm một viên đan dược cầm ở trong tay. Hơn nữa, những con hung thú kia sau khi thấy đan dược xuất hiện đều lập tức xao động, điều này khiến cho Công Tôn Vân lập tức nghĩ tới viên đan dược vỡ vụn ở trên người Bắc Hàn Liệt.

- Ngươi...

Một cỗ cảm giác không ổn mãnh liệt lập tức hiện ra trong lòng Công Tôn Vân, lòng gã đang run rẩy, trong đầu hiện ra vô số hình ảnh. Giờ phút này gã cấp tốc lùi lại phía sau, thậm chí hai chân đều đã run lên. Gã có thể tưởng tượng, một khi Bạch Tiểu Thuần đem viên đan dược kia ném tới chỗ mình, như vậy một cái chớp mắt... Mình sẽ bị rất nhiều chiến thú trực tiếp nhào lên.

- Đây là ngươi bức ta, ta cũng không muốn a.

Bạch Tiểu Thuần mặt như đưa đám, thở dài, định ném viên đan dược ở trong tay ra.

- Ta nhận thua!!

Công Tôn Vân phát ra âm thanh mà cả đời này gã chưa từng nói. Sắc mặt gã trắng bệch, thân hình lui về phía sau giống như đang chạy trối chết, tranh thủ thời gian vọt tới đám người, như là bị chấn kinh quá độ, khi nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần đã mang theo sợ hãi trước nay chưa từng có.

- À?

Bạch Tiểu Thuần khẽ giật mình, nhìn Công Tôn Vân giờ phút này đã thất hồn lạc phách trốn trong đám người, lại quay sang nhìn một chút những con chiến thú đang phát cuồng kia, hắn cảm thấy có chút không ổn rồi.

Nhất là giờ phút này lại có mấy con chiến thú đang rống lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào viên đan dược trong tay Bạch Tiểu Thuần,rồi bắt đầu bước tới gần. Trán của Bạch Tiểu Thuần cũng đổ đầy mồ hôi, vội vàng hướng ánh mắt về phía đám đệ tử bờ Bắc.

Lại xôn xao thoáng một phát, chỗ hắn nhìn tới, cả đám đệ tử bờ Bắc đều hãi hùng khiếp vía, cũng không dám mở miệng gào thét Bạch Tiểu Thuần nữa, trong nháy mắt liền tản ra tứ tán.

Bạch Tiểu Thuần sốt ruột rồi a, lại nhìn qua chỗ khác. Kết quả, phàm là những chỗ mà ánh mắt của hắn đảo qua, mọi người nháy mắt đều tản ra, từng trận lộn xộn, còn có tiếng chen chúc kêu thảm thiết nối liền không dứt.

Đến cuối cùng, Bạch Tiểu Thuần sốt ruột quay đầu nhìn đám đệ tử bờ Nam.

Trong nháy mắt... Tất cả mọi người của bờ Nam da đầu đều run lên, vội lui về phía sau. Nháy mắt đã lui lại hơn mười trượng.

- Bạch sư thúc, chúng ta là người một nhà! Người một nhà a!

Cũng không ít người vội vàng hô to.

Ngay cả sắc mặt của Quỷ Nha cùng với Thượng Quan Thiên Hữu cũng đại biến, lúc này cấp tốc lùi lại phía sau.

Rống!

Những con chiến thú đang phát cuồng kia, lúc này lại có thêm không ít con tiến gần lên phía trước, tròng mắt cả đám đỏ thẫm, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy mà mồ hôi trên trán lại đổ xuống càng nhiều.

- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ. Ta đã kêu các ngươi nhận thua, một khi ta ra tay chính mình cũng sợ hãi!

Bạch Tiểu Thuần bày ra bộ dáng người vô tội, cắn răng nhìn về phía bờ Bắc.

- Vừa rồi kẻ nào nói muốn treo thưởng ta!

Mọi người bờ Bắc nháy mắt cúi đầu, không một ai dám nhìn Bạch Tiểu Thuần, mỗi một kẻ tim đều đang run rẩy cả lên.

Bạch Tiểu Thuần cũng run rẩy. Hắn cảm giác mình chính là một người thiện lương, không thể đem viên đan dược trong tay tùy tiện ném ra. Đúng lúc đang phát sầu, lại thấy những con chiến thú kia càng lúc càng táo bạo, bỗng nhiên ánh mắt của Bạch Tiểu Thuần liếc qua thì nhìn thấy được con chim phượng của Chu trưởng lão vẫn còn đang đắc ý ở trên bầu trời.

Hai mắt của Bạch Tiểu Thuần sáng ngời, không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp đem viên đan dược ở trong tay ném nhanh về phía con chim phượng kia. Viên thuốc hóa thành một đạo trường hồng, thẳng đến chỗ con chim phượng của Chu trưởng lão.

Con chim phượng này đang có chút hả hê, không hề lưu ý đan dược bay tới. Lúc nó phát hiện ra, lông cánh toàn thân đều dựng lên, kêu lên đầy thê lương thảm thiết, đang định né tránh, nhưng phịch một tiếng, đan dược đã nổ tung, vô số bột phấn dính lên trên người.

Con chim phượng có chút ngây ngốc. Ngay sau đó, đám chiến thú ở phía dưới lập tức phát cuồng gào rú, tất cả đều dùng ánh mắt hừng hực, như muốn đánh thốc phóng lên bầu trời, đuổi theo con chim phượng.

Ngay cả đám người chưởng môn ở trên đài cao cũng đều hít vào một hơi, toàn bộ đứng sát ra mép ngoài, trợn mắt há hốc mồm.

- Ra tay với người xem ở bên ngoài, cái này... Trái với quy định đi à nha?

Không biết là vị trưởng lão nào vô thức mở miệng, nhưng lại phát hiện ra những người khác đều không có chú ý đến điều này. Nhất là ba vị chưởng tòa còn lại của bờ Bắc, ánh mắt đều lộ ra vẻ bất ngờ. Chỗ bọn hắn đang nhìn, là một con chiến thú trong rất nhiều chiến thú đang ở trong cái mảnh khu vực kỳ ảo kia.

Đó là một con chiến thú giống con nai, lúc này cũng đang gào rú, rõ ràng là đã động dục mà đang hướng về phía chim phượng ở trên bầu trời gào thét.

- Lúc trước ta còn tưởng rằng viên đan dược này dù có chút hiệu quả cũng chỉ ảnh hưởng tới tam giai huyết mạch... Không ngờ, ngay cả nhị giai huyết mạch cũng có tác dụng!

- Viên đan dược này... Đối với bờ Bắc ta có tác dụng rất lớn!

Thân hình ba chưởng tọa của bờ Bắc chấn động, trong mắt lộ ra kích động. Bà lão kia lại càng nâng tay lên, chỉ một cái về phía con chim phượng.

Trong chốc lát, thân hình con chim phượng run rẩy, bị một cỗ đại lực bao phủ, đưa đến trên đài cao, rồi bị đặt ở trước mặt của bã lão kia. Cùng lúc đó, cả đám chiến thú ở phía dưới đều gào rú, lại có một vài con trực tiếp hướng về chỗ đài cao bay lên.

Bà lão hừ lạnh một tiếng, quét mắt xuống. Những con hung thú kia rên lên một tiếng, bị một cỗ đại lực quét ngang, tất cả bị cuốn lên không sót con nào, thân hình bị thu nhỏ lại, đảo mắt đã chui vào trong ống tay áo của bà lão kia.

Bà lão nhìn qua con chim phượng vẻ mặt thê thảm, nhưng lại không dám gào rú. Sau khi xem xét kỹ càng, trong mắt lộ ra kinh hỉ, lập tức câu thông cùng với mấy vị chưởng tọa khác.

Chu trưởng lão đứng ở bên cạnh, sắc mặt đã trờ nên xanh đen rồi...

Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy không có việc gì nữa rồi thì đáy lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Hắn đang định lùi ra phía sau, thì bỗng nhiên, những tên đệ tử của bờ Bắc sau khi bị uy hiếp, lại bộc phát ra gào thét còn mãnh liệt hơn so với lúc này vô số lần.

- Bạch Tiểu Thuần, ta muốn giết ngươi!

- Bạch Tiểu Thuần, bờ Bắc chúng ta cùng ngươi không đội trời chung!!

- Tên trời đánh Bạch Tiểu Thuần!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.